Dịch: Thaoo Senii
Tối hôm đó, Đồ Sam chờ hồi âm của Qủy ca ca
Chính là ba chữ–
Đừng đến nữa.
Cô kích động đến nỗi ngồi bật dậy, nghĩ đến bạn cùng phòng đều ngủ hết rồi, Đồ Sam cũng không dám làm ra nhiều tiếng động, chỉ nhẹ nhẹ mà vỗ ngực, rồi nằm lại xuống gối mà gửi tin nhắn cho anh:
“Vì sao……”
Nước mắt cũng theo đó mà lăn dài trên mặt.
Qủy сa ca trả lời: Giường bẩn
Đồ Sam: “……” Chính là lý do này sao?
Đồ Sam trả lời: Tôi không ngại
Qủy Ca đột nhiên hỏi: Cô bao nhiêu tuổi rồi?
Đồ Sam nói: 19
Qủy Ca hỏi: Là sinh viên?
Đồ Sam: Đúng vậy
Qủy Ca: Không đi học à? Ngày nào cũng chạy đến đây
Đồ Sam:……
Sau khi chia tay với Tào Trí Thành, cô ở kí túc xá ngày ngày lấy nước mắt để rửa mặt, ăn ngủ không yên, cũng không thường đến lớp, ngay cả nhà ăn cũng ít đi.
Đồ Sam lúc này mới xem ngày tháng, ngày mai thứ ba, buổi chiều lịch học đều kín tiết.
Đồ Sam thành thật mà trả lời: Có tiết……
Qủy Ca: Lên lớp
Anh chỉ nói hai câu đã đem lực chú ý của Đồ Sam xoay trở về trọng tâm cuộc sống. Đồ Sam bĩu môi, uể oải mà đáp ứng: Được.
Qủy ca ca lại nói: Lên lớp ngủ sướng hơn so với ở nhà ma.
Đồ Sam:…….
Làm sao có thể nói vậy chứ, nếu nói trước kia thì lời này không giả.
Nhưng hiện tại, vừa lên lớp thì có nghĩa là sẽ đụng phải Tào Trí Thành. Ngày đó chia tay, ánh mắt chán ghét của hắn ta cũng không thèm che giấu, thật giống như ác mộng bám chặt không rời.
Đồ Sam xoa xoa mắt trái bỗng nhiên nóng lên, trả lời: Tôi thất tình rồi, nửa tháng nay không ngủ được, cũng đã uống qua thuốc an thần, cũng nghe qua các kênh nhạc thôi miên giấc ngủ, cũng đi chạy bộ tập thể dục nhưng đều không có tác dụng.
Qủy ca ca: Сhỉ có ở nhà ma mới có thể ngủ được?
Đồ Sam: Đúng vậy
Qủy ca ca nói: Cô không có biện pháp nào, chẳng lẽ cả đời đều ngủ ở đây?
Cả người Đồ Sam đều “Héo tàn” rồi: Hình như là như vậy……
Đồ Sam bỗng nhiên cả người đều cảm thấy tuyệt vọng: Tôi sẽ tốt lên phải không?
Qủy ca ca: Không biết
Cái người này…..? Không biết làm bộ an ủi cô một chút được à?
Đồ Sam lãng sang chuyện khác: Anh vì sao vẫn còn chưa ngủ?
Qủy ca ca: Tôi vừa mới tan việc.
Đồ Sam động não nghĩ rồi nói: Đã nửa đêm rồi, chẳng lẽ anh thật sự là ma sao?
Qủy ca ca: Ừ
Đồ Sam bỗng chốc giật mình: Ôi
Lại nghĩ nghĩ nói: Vậy anh có thể nhập vào thân thể tôi giúp tôi ngủ được không? (Mặt chờ mong.jpg)
Qủy ca ca:……
Qủy ca ca lại nói: Quỷ sẽ đè giường
Đồ Sam:….Đúng nha, không thể làm được. (khóc rống đấm đất.jpg)
Đồ Sam lại hỏi: Anh bình thường ngủ không được thì làm cái gì?
Qủy ca ca: Không có ngủ không được
Đồ Sam: Thật hâm mộ
Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì: Vậy tôi hiện tại có phải làm phiền anh ngủ không?
Lại nói tiếp: Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Ngủ ngon ngủ ngon ngủ ngon! (Kéo miệng lại.jpg)
– –
Du Dần từ trước đến giờ cũng chưa gặp qua người nào nói chuyện mà cảm thấy hình tượng mạnh mẽ như vậy, nhất cử nhất động, một cái nhăn mày một nụ cười hoàn toàn chiếu theo các ký tự trong tiếng Hán của người sáng lập, còn rất sống động giống như ở trước mắt vậy.
Cánh tay gối lên có chút mỏi, anh đổi thành gối ôm, sau khi lười biếng xoay người, anh gửi cho cô một đề nghị mới: Làm sao mà không uống sữa?
Tôi dùng một con gấu thỏ ném chết anh:……
Du Dần: Đã thử qua?
Tôi dùng một con gấu thỏ ném chết anh:……
Du Dần:?
Tôi dùng một con gấu thỏ ném chết anh: Trên bàn to thật đấy, mộc phác tác thoại (mơ hồ không rõ).
Du Dần nở nụ cười.
Anh cũng không tự chủ được mà phối hợp với cô: Cô nói đi
Đồ Sam: Hù — Tự do rồi, không khí thật tốt.
Cô trả lời anh: Tôi đã uống qua rồi.
Du Dần: Không có tác dụng?
Đồ Sam: Không có.
Du Dần: Uống qua rượu chưa?
Đồ Sam: Lắc đầu.
Du Dần: Đi ra ngoài với bạn cùng phòng uống hai ly đi, say rồi thì đi ngủ.
– –
Ngày hôm sau, Đồ Sam đúng giờ thì lên lớp.
Do Tào Trí Thành tạo cho cô bóng ma trong lòng quá lớn, cô chọn một cái váy nhỏ tương đối bình thường, mèo Lulu song tử, nịt váy màu xám, bên trên đan đầy hoa văn mèo nhỏ bằng nhung, bên trong là áo sơ mi viền tơ cánh tay phồng màu trắng.
Một ngày này, Đồ Sam trôi qua trong sự lo sợ, trước tiên là lôi kéo bạn cùng phòng ngồi ở một góc của phòng học, vừa hoang mang lo sợ, chỉ cần nhìn thấy người nào giống thân hình của Tào Trí Thành thì hoảng sợ mà cúi đầu, hận không thể trốn luôn trong bàn.
Thế nhưng một ngày này, cô cũng không trông thấy Tào Trí Thành, hắn ta cúp hết cả tiết học, không biết là chơi game ở kí túc xá hay là vì tránh cô không kịp.
Nhưng Đồ Sam cũng không hề vui vẻ.
Cô tối qua ngủ không được, mắt mở to nhìn trần nhà suốt một đêm.
Tan học Đồ Sam cùng với vài người bạn về kí túc xá.
Cô nhớ tới đề nghị tối qua của Qủy сa ca, bắt đầu xúi giục bạn cùng phòng: “Chúng ta đi bar uống rượu đi”
“Hả?” Thành Tuệ bị cô làm cho kinh ngạc.
Viên Hân hỏi: “Cậu muốn mượn rượu giải sầu à? Cậu cũng quá thất bại rồi, cứ như vậy mà đi ra ngoài sao?”
Đồ Sam nói: “Tớ chỉ là muốn ngủ được thôi.”
Đoạn Thi Gia ngữ khí như chuyện đương nhiên mà nói: “Cậu đừng nghĩ tới Tào Trí Thành nữa thì sẽ ngủ được.”
Đồ Sam phủ nhận: “Tớ không có nghĩ tới hắn ta.”
Đoạn Thi Gia quàng vai cô nói: “Cậu không bằng buổi tối đi đến thư viện với tớ đi, đọc sách thì sẽ cảm thấy buồn ngủ thôi.”
Viên Hân nói: “Tớ đồng ý.”
Thành Tuệ làm một dấu tay “V” nói: “Tớ bỏ phiếu thứ hai!”
Mũi Đồ Sam chua xót, cô hâm mộ muốn chết, hâm mộ họ ở trong đêm khuya—–đó là hơi thở đều đặn yên ổn, đó là âm nhạc tuyệt vời nhất, trong giấc mơ của họ chắc chắn là toàn những hình ảnh vạn vật tốt nhất.
Cùng lúc đó cô cũng nhận thức được, trên thế giới khó có cảm kích khác nào chính mình chịu ơn, mất ngủ chỉ là việc của riêng bản thân cô, người mà ngủ được căn bản là không có biện pháp nào mà lĩnh hội và hiểu rõ được.
Trở lại kí túc xá, Đồ Sam thay một cái túi đeo vai hình con gấu, một mình đi xuống lầu, thuê xe đi đến khu trung tâm thương mại Trường Minh nằm ở trung tâm thành phố.
Ngoài cửa xe cộ đông nghịt, dòng người qua lại nơm nớp, đèn đuốc như viên ngọc trai lóe sáng.
Đồ Sam tròng mắt khô khốc, cảm thấy bản thân như bị nhốt trong ngục giam, ngọ nguậy thế nào cũng thoát không được.
“Trường học quỷ ngủ ngon” Nằm ở tầng một khu Trường Minh.
Đồ Sam chạy nhanh đến nơi đó, lại rẽ một cái, chính là cổng ra vào của trường học.
Vừa mới đối diện với tầm mắt của chị gái lễ tân, thì người phía sau lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ, tiện đà nháy mắt một cái và nằm sấp xuống bàn.
Đồ Sam mấp máy môi tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi tôi lại đến nữa rồi.”
Thích Phi Phi mệt mỏi mà thở dài: “Tiểu bảo bối này, cô đừng có đến nữa được không?”
“Tôi hôm nay không có vào nhà ma.” Đồ Sam rũ lông mi dài xuống và cố gắng giải thích.
Điền Nhạc vừa mới tiễn đưa một đoàn khách du lịch, tiến tới và hỏi: “Vậy cô đến làm gì?”
Đồ Sam giương mắt, đáy mắt mơ hồ mà hỏi: “Cho hỏi Giáo y Qủy ca ca đã tan làm chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Tan làm rồi!”
Điền Nhạc và Thích Phi Phi cùng một lúc nên tiếng.
Đồ Sam chớp chớp hai mắt.
Thích Phi Phi hung tợn liếc Điền Nhạc một cái.
Điền Nhạc cứng đờ hai giây, ý thức được mình đã phạm vào sai lầm, nhưng dù sao cũng đã buộc miệng nói ra, anh ta chỉ có thể gãi gãi cổ lúng túng nói: “Một lát nữa….. thì sẽ đi ra.”
Đồ Sam nói cảm ơn, rồi ngồi trở lại góc tường.
Hai tay cô gái phối hợp để trên đầu gối, tóc đuôi ngựa hai bên tự nhiên xõa xuống, hai bên còn có kẹp tóc con bướm thật to, cô khẽ cuối đầu, cánh môi hồng thuận, lông mi dài như lông cánh chim.
Bức tường phía sau lưng là những vết máu đen kéo dài cả một bức tường, như lệ quỷ oán hận, mà cô giống như một viên tròn tròn non mềm, có vài phần điềm đạm đáng yêu như chờ ai đó đến cứu.
Lúc gần 7h, Du Dần cuối cùng cũng đi ra từ nhà ma.
Đồ Sam vẫn còn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào con gấu sữa ở trong lòng mình, một chút lại một chút, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.
“Này.”
Thanh âm của phụ nữ.
Đồ Sam ngẩng đầu, là chị gái lễ tân đạp cô.
“Qủy ca ca của cô tan làm rồi này!” Cô ta la lên, giọng nói mang vẻ chế nhạo, vẻ mặt đầy khinh thường.
Đồ Sam lúc này mới nhìn lại bên cạnh cô ấy, có một chàng trai đang đứng, anh cũng đang nhìn cô.
Tim Đồ Sam đập lên thình thịch thình thịch, cô “ba” một tiếng đứng dậy, ưỡn ngực hóp bụng, vẻ mặt hết sức nghiêm chỉnh.
Nhưng ngón tay hơi dùng lực mà nắm lấy túi đeo vai hình gấu sữa, run rẩy hồi hộp.
Ô ô tiểu Hùng (gấu nhỏ) ơi, anh ấy thật đẹp trai.