Dịch: Tich Nguyen
Beta: Tét Di
Trong lòng Đồ Sam rất nhanh liền bạo phát, khói bay đầy trời, một mảnh luống cuống mơ hồ, trên mặt nóng như lửa đốt.
Đồ Sam không biết trả lời vấn đề kia như thế nào, cắn môi, không lên tiếng.
Thấy cô khó xử, Du Dần không miễn cưỡng, nhưng anh cũng không buông ra, chỉ nói: “Đi thôi.”
Đồ Sam nuốt nước bọt, ánh mắt rơi xuống tay anh đang nắm chặt tay của mình, năm ngón tay thon dài, dùng sức rất nhỏ.
Cô bị nắm tay, lồng ngực đột nhiên co thắt lại, không thể hô hấp.
Chỉ có thể bước nhỏ đi theo anh, cô dần dần tỉnh táo lại, nhìn trộm Quỷ ca ca bên cạnh mình.
Anh hôm nay mặc thật đẹp, áo bên trong bằng bông vải trắng, kiểu dáng rộng, cả người lộ ra khí tức lười biếng lại dịu dàng.
Anh dừng bước trước một quán nhỏ, như muốn qua xem.
Đồ Sam vội vàng cụp mắt, không khỏi mừng thầm, bất giác nhếch khóe miệng.
Mùi hương nhẹ nhàng lan đến mũi, cô nghe thấy Du Dần hỏi: “Ăn cái này được không?”
Đồ Sam đi xem, là một quầy bán đá bào, các loại nước hoa quả cùng vừng đen và đường đỏ, càng nhìn càng thấy lấp lánh.
Đồ Sam cảm thấy ăn cái gì cũng được, nhẹ gật đầu.
Du Dần gọi ông chủ nói lấy một phần.
Ông chủ cười tủm tỉm trả lời: “Được rồi”, lấy đầy một bát to, đưa cho Đồ Sam.
Đồ Sam thuận tay phải, vô ý thức nâng cánh tay nhận lấy, một giây sau, liền bị kéo về chỗ cũ.
Đồ Sam khuôn mặt nhỏ hồng hồng, tay của cô… Còn đang nắm tay anh nha…
Sao cô lại quên mất chứ.
Vừa ngượng ngùng đưa tay trái ra, anh đã cầm lấy và đưa lại cho cô.
Tay trái của Đồ Sam cẩn thận cầm bát, tiếp tục đi theo anh.
Về phần tay phải, vẫn còn bị anh nắm.
Du Dần mang cô đi một đoạn, đến một mảnh đất trống nhỏ ven đường thì dừng lại.
Rất nhiều người ăn ở chỗ này, đa số là người yêu.
Người qua đường đều nhìn về phía người thu hút sự chú ý nhất là Đồ Sam, vẻ mặt kì lạ.
Du Dần lơ đễnh, nói: “Ăn đá bào đi.”
Đồ Sam nghiêng nghiêng mắt nhìn cái muỗng nhỏ trong chén, nhíu mày, làm sao mà ăn được đây.
… Cô chỉ còn có một tay nha.
Thấy Đồ Sam bất động, Du Dần hỏi: “Sao lại không ăn?”
Cô không thể mở miệng, lại không muốn lảng tránh, chỉ có thể ở trong lòng lo lắng suông.
Du Dần lại hỏi: “Không thích ăn à?”
Anh lên tiếng trêu chọc, rõ ràng biết hết.
Đồ Sam mím mím môi, nhỏ giọng: “Không có… Tay…”
Du Dần: “Vậy buông tay ra là được rồi.”
“Em…”
“Không nỡ?”
“…”
Đồ Sam ngước mắt nhìn, thấy anh nhướng mày, có vẻ trêu đùa, không khỏi tức giận, vừa ăn cướp vừa la làng, vừa rồi rõ ràng là anh không chịu buông tay mà.
Thấy cô phồng má, giống một dòng suối nho nhỏ đáng yêu, Du Dần không trêu đùa nữa, buông tay, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Ăn đi.”
Bàn tay trống không, trong lòng Đồ Sam buồn bã, nhưng cô vẫn nghiêm túc múc ra một thìa đá bào.
Trong thìa, đá bào lung la lung lay, lấp lánh ánh sáng.
Ngậm vào miệng, vị đường đỏ, ngọt mà không ngán, còn lành lạnh, vào miệng đã tan, thấm vào ruột gan.
Có đồ ăn ngon không thể hưởng một mình, Đồ Sam ngước mặt giới thiệu: “Cái này ăn siêu ngon! Anh muốn ăn thử một miếng không?”
Du Dần nhắm mắt: “Anh ăn thế nào được?”
Đồ Sam khó hiểu rủ mắt xuống, hả? Trong chén chỉ có một cái thìa à.
Anh nhìn đỉnh đầu cô, nghiêm túc hỏi: “Em đút cho anh?”
Đồ Sam: “…”
Cô lại thẹn thùng, ánh mắt nhìn loạn bốn phía, xung quanh đều là mấy đôi tình nhân đút nhau ăn, nói cười vui vẻ.
Phải rồi… Dù sao cũng đã nắm tay, sợ cái gì.
Đồ Sam ở trong lòng tự tăng thêm dũng khí, một tay đỡ bát giấy, một tay múc đầy muỗng đá bào, nhìn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, nhưng lại không có hiệu quả mấy, lúc đưa lên trước mặt anh, tay đã nơm nớp lo sợ, nửa con mắt cũng không dám nhìn loạn.
Du Dần buồn cười, anh nhìn nơi khác, xoa nhẹ mũi, lại không há miệng, chỉ nói: “Em cho cổ anh ăn hả?”
Đồ Sam vội vàng nhìn qua, quả nhiên thìa dừng lại ở ngay trước yết hầu của anh.
Mặt cô phút chốc nóng lên, lại cố gắng đưa thìa lên cao một phân… Ừm, cũng coi như là mấy centimet đi, đến được tới cằm nha.
“Anh không thể cúi thấp một chút sao…” Đồ Sam nhẹ nhàng nói, nhìn xem những người đàn ông khác đều là cúi người xuống phối hợp nha…
Vừa muốn nhón chân lên, khuôn mặt người đàn ông bỗng nhiên rơi vào ngay tầm mắt cô.
Chưa kịp chuẩn bị, gần như vậy, mặt đối mặt, chỉ cách nhau gang tấc.
Anh nửa ngồi, giống như đang lấy lòng một đứa bé: “Thấp như vậy được chưa?”
Ánh mắt của anh, bóng đen bức người, khiến cô hoảng hốt.
Đồ Sam giật mình, tay cầm thìa run một cái, vừa muốn ổn định, Du Dần đã bắt lấy tay cô.
Đồ Sam lỗ tai đỏ đến mức có thể nhỏ máu, mở một mắt, không nhúc nhích.
“Sao lại không đút?” Mi tâm anh nhăn lại, dường như có chút bất mãn.
“Anh ăn đi.” Muỗng đá bào kia, rõ ràng đã trong tay anh, nắm luôn cả tay cô cùng một chỗ.
Du Dần phút chốc buông tay: “Chuyện của mình tự mình làm đi chứ.”
Đồ Sam cứng đờ, người này, làm sao lại như vậy chứ.
Anh vẫn còn đang nói:
“Không phải em muốn sao đút anh sao?”
“Ngồi chồm hổm thế này rất mệt mỏi nha.”
“Đừng lật lọng.”
Đồ Sam khẽ cắn môi, trợn mắt, cái trợn mắt này cũng không có trọng lượng gì, chỉ có một chút oán trách.
Cô đem đá bào đưa đến bên miệng anh.
Anh ăn vào, nói: “Rất ngọt.”
Đồ Sam không hiểu được, vì sao chỉ một lời nói đơn giản, cũng có thể làm cho cô ngượng không chịu nổi.
Du Dần ngồi dậy, ánh mắt lại không hề rời khỏi Đồ Sam một tấc, đáy mắt ý cười nhè nhẹ, có vui vẻ, cũng có chút đắc ý.
——
Đi dạo chợ đêm một canh giờ, lại ăn mấy thứ đồ ăn vặt, hai người đi đến mục tiêu đã định, rạp chiếu phim.
Du Dần mua vé, còn mua một ly đồ uống.
Anh đem đồ uống đưa cho Đồ Sam, Đồ Sam lắc đầu, “Anh uống đi, em vẫn còn no lắm.”
Du Dần đổi tay, đưa vé cho cô.
Đồ Sam rút ra một tấm trong đó, cẩn thận nắm ở trong tay, nhìn sang một hàng dài chờ xoát vé, quay lại, lại phát hiện cánh tay Du Dần vẫn còn giơ ra như cũ, giữa ngón tay cầm một tấm vé khác.
Cô không hiểu nhìn anh.
“Cầm lấy đi.” Du Dần nói.
Đồ Sam sững sờ tiếp nhận.
Anh còn nói: “Đừng làm mất.”
Đổi từ nắm chặt một tấm vé, biến thành nắm chặt hai tấm vé, Đồ Sam nghi hoặc: “Tự anh cầm không được hả?”
Du Dần nói: “Anh còn cầm nước trái cây nữa, không có rảnh tay.”
Nói xong, anh thuận thế nắm chặt tay Đồ Sam, một loạt hành động cứ tự nhiên như vậy.
Đồ Sam chớp chớp mắt.
Giống như có điểm gì đó là lạ, lại giống như không có gì không đúng.
Thế nhưng mà sao mặt cô lại nóng như thế a!
Cứ như vậy, vừa nắm tay vừa kiểm vé xong, lại bị dắt đến phòng chiếu phim, nắm tay đi trong bóng đêm tìm tới chỗ ngồi, cho đến khi ngồi xuống, tay của bọn họ mới tách ra.
Điều hòa phòng chiếu phim rất lạnh, nhưng Đồ Sam lại cảm thấy giống như đang trong lò nướng vậy.
Trên màn ảnh lớn, đang phát quảng cáo, cô lại không chú tâm xem, tâm một mực bị dẫn dắt, là một viên táo đỏ, dính trên người đàn ông, lảo đảo, lung lay sắp đổ.
Cô trộm nhìn lén mắt Du Dần, ánh sáng lờ mờ, cô nhìn không ra bất kỳ sắc mặt nào khác, mà anh ngày thường vốn cũng im lặng như vậy, cách một kính 3D, giờ phút này, nhìn, thật giống như người yêu.
Bọn họ như thế này này, có được tính là loại quan hệ đó không?
Không ai bày tỏ thái độ, hay là dùng ngôn ngữ tay chân đánh dấu chủ quyền? Đồ Sam không hiểu được.
Nghĩ đến đây, tay phải cô vụng trộm hoạt động hai lần, giơ lên lại mở ra, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh giống như vẫn còn in dấu ở nơi đó, vẫn chưa tan.
Cũng may, phim đã bắt đầu, kịch bản ngay từ đầu liền rất gây cấn, đủ để cô quên đi tâm sự nặng nề nãy giờ. Đồ Sam rất nhanh bị hấp dẫn.
Bất tri bất giác, bộ phim đang chiếu đến khúc cao trào, nhân vật chính đi cứu đảo khủng long Nubra lại gặp người chủ mưu hãm hại.
Đồ Sam tập trung xem đến nỗi mắt cũng không dám chớp, hoàn toàn chìm đắm trong đó, đôi mắt sáng rực.
Trên màn ảnh, nam nữ chủ thật vất vả thoát khỏi hiểm cảnh, vào kho hàng của địch, quay đầu lại, một con rồng ở bên hồ, ô ô rên rỉ, một tiếng lại một tiếng, tuyệt vọng bi thương tới cực điểm.
Bọn họ vô năng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó ở trên đảo cùng với trời đất, dung nham và khói lửa mù mịt dần dần bị vùi lấp….
Đồ Sam mũi chua xót, mắt nóng lên, muốn hít mũi, lại sợ quấy rầy đến Du Dần, nước mắt im lặng rơi xuống, cô vội lật tìm khăn tay trong túi đặt trên đùi.
Một tờ giấy được đưa tới bên tay cô.
Đồ Sam nhìn sang, là Du Dần đưa tới, chỉ là, anh còn nhìn phía trước, giống như chưa từng từng chú ý tới bên này.
Đồ Sam thở ra một hơi, tiếp nhận, nhẹ nhàng nén rơi nước mắt.
——
Sau khi kết thúc, hai người đi theo dòng người ra khỏi rạp chiếu phim.
Đồ Sam hưng phấn thảo luận kịch bản, đưa ra nhiều loại suy đoán, phán đoán của bản thân.
Du Dần chợt tiếp lời, nhìn qua không mấy hào hứng lắm.
Cảm xúc của Đồ Sam dần lặng xuống, hỏi: “Anh cảm thấy phim như thế nào?”
Anh nói: “Cũng không tệ lắm.”
Đồ Sam nhéo nhéo tay, mới phát hiện khăn giấy kia còn bị mình nắm chặt, cô đang muốn tìm cái thùng rác để ném đi, nhưng không biết sao, lại lặng lẽ nhét vào túi áo ngay ngực mình.
Cô cảm giác mình thực dở hơi biến thái, bất kì cái gì có liên quan Quỷ ca ca đều muốn lưu giữ lại.
Cô không còn nghĩ về bộ phim nữa, chỉ nói: “Cám ơn anh.”
Mấp máy môi, cô cầm túi xách, lại hỏi: “Làm sao anh biết em khóc?”
Cô rõ ràng không có phát ra bất kỳ thanh âm nào mà.
“Có phải là anh lúc ấy cũng muốn khóc hay không?” Đồ Sam nhíu mày chế nhạo.
Du Dần rốt cục có phản ứng khác, anh liếc nhìn cô một cái: “Anh không có tập trung xem phim.”
“A…” Cô có hơi thất vọng: “Phim hay vậy, vì sao lại không xem chứ?”
“Không phải phim không hay.” Anh phủ nhận, nói xong chính mình cũng kỳ quái cười cười, làm sao mà phim lại không hay chứ,
Là vì tôi không nhịn được mà ngắm nhìn em.