Đêm đó, Đồ Sam tắm rửa xong liền chạy lên giường trò chuyện với Quỷ ca ca.
Các bạn cùng phòng vẫn đang rôm rả bàn luận về chuyện buổi họp lớp tối nay, thật là hả giận mà, còn ca ngợi Quỷ ca ca soái đến tận trời cao luôn. Thậm chí còn tự chửi mình ban đầu đúng là có mắt như mù, cách nhìn người cũng quá nông cạn.
Đồ Sam ôm lấy con thỏ, khóe miệng khẽ cong lên.
Trên Wechat, Quỷ ca ca nhắn rằng anh phải đi tắm và sẽ sớm quay lại.
Một phút trôi qua lại dài như một trăm năm vậy, Đồ Sam nhàm chán không có gì để làm, lướt qua một vòng bạn bè, kết quả lại nhìn thấy dòng trạng thái mới cập nhật của ba cô bạn cùng phòng.
Viên Hân:
Thật là thơm.
Đoạn Thi Gia:
Thật là thơm.
Thành Tuệ:
Thật là thơm.
Đồ Sam bật cười, sờ sờ mũi, chụp ảnh màn hình lại rồi gửi cho Quỷ ca ca.
Vài giây sau, Quỷ ca ca gửi lại một dấu chấm hỏi.
Đồ Sam giải thích: Ba người bạn cùng phòng của em, hhhh
Cô còn nói: Tối hôm qua vẫn còn nói xấu anh đó, một mực chắc chắn anh là “Đồ đểu”, còn sợ em bị anh bắt nạt, vậy mà hôm nay lại khen anh lên đến tận trời luôn rồi.
Dường như Quỷ ca ca không quan tâm đến cái nhìn của người khác, anh chỉ hỏi: Còn em?
Đồ Sam sửng sốt, đầu ngón tay dừng lại trên màn hình một lúc, thành thật trả lời: Em gần như đã bị thuyết phục.
Quỷ ca ca: Vậy vì sao hôm nay còn đến tìm anh.
Đồ Sam: So với phân tích của người khác, em càng tin tưởng mắt nhìn người của mình hơn.
Quỷ ca ca: Người trong cuộc thường mê muội, em không lo lắng?
Đồ Sam: Lo lắng a, nhưng là em rất thích anh… Không còn cách nào…
Cô liếm môi: Bất quá thì xem như gặp phải Tào Trí Thành thứ hai…
Quỷ ca ca: Đừng so sánh anh với hắn ta.
Quỷ ca ca: Xui xẻo.
Đồ Sam không nhịn được cười.
Các bạn cùng phòng nghe thấy tiếng cô cười, đồng thời nhìn qua, chậc miệng nói: “Nhìn cậu cười như xuân về kìa, vừa thấy liền biết là đang cùng Quỷ ca ca của cậu nói chuyện.”
Thoáng cái, Đồ Sam đã dùng chăn che đầu, ở trong phòng ngủ cô đúng là không có chút riêng tư nào.
Thành Tuệ ở bên ngoài bắt đầu làm ồn: “Đừng bịt tai, cậu nghĩ cậu trốn trong chăn thì chúng mình không biết cậu đang làm gì sao?”
Đoạn Thi Gia cũng nói: “Đúng vậy, có gì phải ngại ngùng, bàn về dung mạo hay bàn về phẩm hạnh thì Quỷ ca ca hơn Tào Trí Thành gấp mấy lần. Nếu mình là cậu, mình sẽ đem ảnh chụp của anh ấy làm thành áp phích ngày ngày mang đi dạo quanh trường học, bên trên ghi ba chữ thật to, bạn trai của tôi!”
Viên Hân cười rất vui vẻ: “Mình vừa nghĩ tới khuôn mặt Tào tra nam khó coi như ăn phải shit thì lại muốn cười.”
Thành Tuệ: “Ai mà chả muốn cười.”
Đoạn Thi Gia: “Đêm nay hắn nhất định sẽ gặp ác mộng.”
Ba người vô tình liền trò chuyện về chủ đề trước đó. Hết lần này đến lần khác, giống như nói mấy lần cũng không cảm thấy nhiều.
Đồ Sam vừa chán vừa nóng, gửi tin nhắn cho Du Dần: Anh ngày mai có làm việc không?
Du Dần trả lời: Em muốn anh đi cùng em? Cũng không phải không thể xin phép.
Đồ Sam nhanh chóng đánh chữ: Không, không, không, không, không, em không có ý như vậy! Em là muốn…
Du Dần: Hmm?
Lơ đãng nói một chữ, giống như có thể thấy người bên kia như đang lười biếng, nâng cao âm cuối.
Trái tim Đồ Sam có chút ngứa, đã bắt đầu nhớ giọng nói của anh, giọng điệu của anh, khuôn mặt của anh, ánh mắt của anh, ngực của anh, hơi thở của anh, tất cả mọi thứ thuộc về Quỷ ca ca, cô đều nhớ, nhớ đến nỗi toàn thân giống như bột nhão rối bong, mềm mại, ấm áp đang dần dần lên men.
[Em chỉ là muốn nhìn thấy anh]
Đồ Sam chậm rãi nói xong, dường như từng chữ trước khi được cô gửi đi, đều được rắc lên một tầng thẹn thùng.
Du Dần hỏi: Ngày mai em không có lớp sao?
Đồ Sam dùng sức gật đầu, giống như người bên kia có thể nhìn thấy cô vậy: Buổi chiều không có lớp.
Du Dần: Anh ở nhà ma.
Anh trực tiếp báo thẳng địa điểm, đã biến thành ngầm đồng ý cùng dung túng.
Đồ Sam lập tức đáp lời: Ừm!
– —
Ngày hôm sau, lớp buổi sáng vừa kết thúc, Đồ Sam không kịp đi đến căn tin với bạn cùng phòng, liền trực tiếp đến trung tâm của một khu dân cư cao cấp, cha ở bên kia có tặng cho cô một căn nhà, nhưng bên trong cũng không được trang hoàng thành nhà ở, mà chỉ có thể xem như một phòng giữ quần áo lộng lẫy, dùng để giải quyết những chiếc váy nhỏ trong phòng ngủ của cô khi không có nơi nào để đặt.
Căn hộ theo phong cách song lập, hai tầng đều là tủ màu trắng kiểu châu Âu. Váy được phân loại theo màu sắc, các phụ kiện tóc, túi và giày được trưng bày bên dưới.
Đồ Sam đang tìm trong một cái tủ trắng, cô lật từng kiện từng kiện xem qua, nhìn vào nhãn trong túi xách, cuối cùng tìm thấy chiếc váy liền áo sa mỏng của MR. Khoác lên nó, soi gương, làm nhanh một kiểu tóc, rồi nhìn vào chính mình trong gương, mặt cô nhanh chóng đỏ lên.
Ngày trước cô mặc như thế, cũng không có suy nghĩ gì. Dù sao, đó chỉ là một trong những chiếc váy thông thường của cô.
Nhưng hôm nay, nó giống như Quỷ ca ca nói, như một cô dâu.
Ngày hôm đó… Anh ấy nhìn thấy, chính là cô như thế này sao.
Đồ Sam chải chải tóc, cười trộm một chút, rút điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cho Du Dần: Em sẽ đi.
Anh rất nhanh liền trả lời: Cung kính chờ đợi tôn giá.
Đồ Sam mỉm cười gọi xe, như bông tuyết nhẹ nhàng, vội vàng bay xuống cầu thang.
– —————————————-
Đi vào nhà ma, Điền Nhạc đang tiếp đãi khách liền nhìn thấy cô trước tiên, Đồ Sam vẫy vẫy tay với hắn, hắn nở một nụ cười, đưa nhóm người kia vào, hắn đi về phía cô: “Du Dần đang ở bên trong, cô đi thẳng vào đi.”
Đồ Sam sửng sốt lắc đầu: “Không cần mua vé sao… hay là mua một vé đi.”
Điền Nhạc cười: “Người nhà miễn phí.”
Hắn có ý gì đó, Đồ Sam cũng không thể giải thích được. Cuối cùng lại thẹn thùng mở miệng: “Sao anh biết được.”
Điền Nhạc chỉ vào bên trong: “Quỷ ca ca nhà cô nói rằng buổi chiều bạn gái nhỏ của anh ấy muốn tới, phải cho cô ấy vào.”
Đồ Sam bối rối. Đôi mắt nhìn xuống đất: “Làm sao anh đoán được đó là tôi.”
Điền Nhạc nói: “Tôi cũng không biết. Tôi hỏi cậu ấy cô là ai. Cậu ấy nói rằng là người đẹp nhất trong đám đông, ngoại trừ cô còn có thể là ai.”
Đồ Sam muốn cười, lại sợ quá đắc ý kiêu ngạo, chỉ có thể mím môi, có điều không thể khống chế quai hàm cùng má lúm đồng tiền đã sớm bán đứng tâm tình cô.
Ông chủ nhà ma đi từ nhà vệ sinh ra, nheo mắt nhìn Đồ Sam: “Cô đến đây để dự hôn lễ hay vừa mới đào hôn chạy đến đây cùng Du Dần bỏ trốn.”
Đồ Sam rốt cuộc nhịn không nổi, nở nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt hồng như hoa anh đào, ánh mắt sáng lấp lánh như trăng non.
– —-
Bỏ qua xương cốt chất đống, Đồ Sam dọc đường bước đi ung dung, ngựa quen đường cũ tìm được phòng Giáo y của Quỷ ca ca.
Cô không vội gõ cửa mà lấy điện thoại di động ra gọi cho Du Dần.
Đặt bên tai, chuông vang lên hai lần, Đồ Sam ngay lập tức cúp máy.
Cô đứng thẳng người, đợi anh gọi lại.
Quả nhiên, sau vài giây, điện thoại di động của cô reo lên, nhạc chuông là âm thanh loli Nhật Bản nhịp nhàng và vui tươi, trong hoàn cảnh âm trầm hắc ám càng đặc biệt thanh thoát rõ ràng.
Cô nhét điện thoại vào túi, chờ đợi Du Dần mở cửa, nhìn thấy cô.
Nhìn cô như một cô dâu nhỏ, cô gái mà anh thích.
Đồ Sam khoanh tay đứng thẳng một lát, nhưng cánh cửa vẫn lặng yên, không chút động tĩnh. Cô có chút đứng ngồi không yên, có chút chịu không nổi, thăm dò ngóng trông nhìn vào bên trong.
Nhưng cô lại sợ Du Dần sẽ đột nhiên mở cửa, động tác của mình không đủ tao nhã, cô nhón chân liếc mắt một cái liền lập tức trở lại vị trí ban đầu.
Nhìn trái nhìn phải, Đồ Sam không muốn đợi thêm nữa, vừa định đẩy cánh cửa vào trong thì cô bất ngờ bị kéo!
Đồ Sam hét lên một tiếng, người đã bị bắt đi, lảo đảo vài bước. Lưng cô dán vào tường, bóng đen cao lớn ngay lập tức che phủ cô.
Đúng như dự đoán, có hơi thở của anh, ấm áp, tràn ngập hương xà phòng nhàn nhạt.
Là anh, Quỷ ca ca.
Hô hấp của người đàn ông gần trong gang tấc, Đồ Sam nóng lên, lại không thể động đậy.
Không biết là do hoàn cảnh hay vừa mới bị dọa ra một thân mồ hôi, cô cảm thấy lưng mình ướt sũng.
Trái tim cũng ấm lên, như cơn mưa làm dịu đi cái nóng mùa hè.
Thình thịch! Thình thịch!… Trái tim đập thật là nhanh.
Đôi mắt của Đồ Sam dần dần thích nghi với bóng tối xung quanh, cũng nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, và đôi mắt sáng như ngọc của anh.
Đồ Sam hô hấp không thuận, không ý thức nuốt nước miếng.
Cô không rõ lắm hoàn cảnh xung quanh. Cô chỉ cảm thấy nơi đây thực sự bị anh bày ra chú ngữ, yên tĩnh đến lạ. Âm thanh và tiếng la hét trong nhà ma đều biến mất, giống như đến từ biển sâu.
Kết giới ma thuật chính là cánh tay của anh, làm cô bị cô lập với thế giới.
Cô không dám nhìn quá lâu vào mắt anh, chỉ nhẹ nhàng giận dỗi: “Tại sao anh không ở bên trong?”
Du Dần cười đáp lại: “Anh muốn xem em sẽ đợi ở ngoài cửa bao lâu.”
Kế hoạch bị đổ bể, Đồ Sam hừ một tiếng, quay đầu, không nhìn anh, cố tình tức giận.
Du Dần đưa tay lên kéo mặt cô lại. Ngón trỏ xoa mặt cô, nhìn cô bĩu môi, giống như một con cá nóc nhỏ, hoàn toàn luyến tiếc buông tay.
Đồ Sam kháng nghị, muốn đẩy tay ra, anh cũng thuận theo buông tay, nhưng ý cười trong mắt gần như lộ ra.
Đây không phải đùa giỡn, mà là sự dịu dàng và ôn nhu như hồ nước, cô có thể thấy được.
Đồ Sam tim đập cực nhanh, không nhìn mắt của anh, tầm mắt chuyển tới nhìn vết máu trên môi của anh, hỏi sang chuyện khác:
“Trên môi anh là nước sốt cà chua à?”
Du Dần nghe vậy liền trả lời: “Em nếm thử, không phải sẽ biết sao.”
Đồ Sam không dám hành động thiếu suy nghĩ. Quỷ ca ca giống như quỷ mị trong đêm, có một sự cám dỗ và nguy hiểm không thể giải thích được.
Du Dần cố tình khiêu khích cô: “Lúc trước không phải còn dám cọ sao.”
Nghĩ đến chuyện cũ, khuôn mặt của Đồ Sam nóng lên, quyết định chiến đấu, giả vờ lớn mật, nhanh chóng đưa tay ra quẹt một cái, vừa muốn đưa vào miệng, cổ tay cô liền bị nắm lấy.
“Đồ ngốc, cái này rất độc.” Du Dần thở dài.
Đồ Sam mím môi, cảm thấy mình bị anh trêu chọc, vội vã thoát ra, muốn trả thù, liền vươn hai tay dính huyết tương quẹt lên má anh.
Tất cả sự vụng về, lo lắng rụt rè và tính khí của cô gái nhỏ, đều bị anh nhìn thấy, thật sự rất dễ thương.
Du Dần bật cười, nhìn cô chằm chằm. Dần dần, ánh sáng trong mắt anh khép lại, giống như màn đêm buông xuống.
Đồ Sam cũng nhìn anh. Chỉ cảm thấy mắt anh trở nên sâu thẳm hơn, chất chứa nhiều điều hơn. Nhưng cụ thể là gì? Cô cũng không thể hiểu rõ. Cô chỉ biết rằng cổ họng cô kéo căng, tim đập nhanh giống như sắp chết. Chỉ nghĩ muốn nhanh chóng chạy trốn đi.
Đồ Sam đang nghĩ muốn trốn, nhưng không kịp nữa rồi, một lần nữa cằm bị nâng lên, ngay sau đó một thứ mát lạnh, mềm mại dán lên.
Đầu Đồ Sam như nổ vang, một mảnh trắng xóa. Xúc cảm quá mức xa lạ, cô không thể không lui về sau.
Anh đuổi theo, một lần nữa tìm được môi cô, trằn trọc, hút cắn, làm cô đau đến hừ thành tiếng, mặc kệ xung quanh xương cốt đầy đất, du hồn khắp nơi, anh vẫn muốn hôn môi cô, cô dâu của anh.