Hạ Đàn không nghĩ đến Hàn Triệt lại đi muốn rời đi sớm như thế, cô ghé vào cửa sổ, mở to mắt, “Tối nay bay sao? Làm sao mà đi sớm vậy chứ?”
Hàn Triệt ừ một tiếng, “Có chút việc cần phải xử lý.”
Hạ Đàn không cao hứng mà bĩu môi.
Hạ Đàn có vui hay không vui đều hiện rõ lên gương mặt cô. Hàn Triệt nhìn thấy dáng vẻ không cao hứng trên mặt cô liền không nhịn được cười, “Sao vậy? Không nỡ xa anh à?”
Hạ Đàn nhìn anh, thật thà mà ừ một tiếng.
Hai người bọn họ vừa mới bên nhau thôi mà, anh lại muốn đi. Còn một khoảng thời gian nữa cô mới đi học lại, phải rất lâu sau mới có thể gặp nhau đấy.
Hàn Triệt cười, nâng tay lên sờ đầu cô, “Lên xe không?”
“Lên! Đương nhiên lên chứ!” Hạ Đàn vội vàng gật đầu, lại nói: “Anh chờ em chút nha!”
Nói xong, xoay người bỏ chạy về khách sạn.
Hạ Đàn chạy đi rất nhanh, khi vừa đến cửa thì đụng phải Thanh Thanh.
Thanh Thanh ai da một tiếng, “Bà cô của tôi ơi, em hấp tấp làm cái gì vậy hả?”
Hạ Đàn đã chạy lên lầu, giọng nói truyền xuống dưới, “Có việc!”
Hạ Đàn là chạy về phòng thay đổi quần áo.
Dù nói thế nào đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên hẹn hò với Hàn Triệt khi xác định quan hệ với anh mà.
Cô lục lọi nửa ngày ở trong tủ quần áo, cuối cùng thay một chiếc khoác ngoài màu hồng nhạt, kết hợp với chiếc áo len màu trắng sữa ở bên trong và quần jean.
Thay quần áo xong, lại tiếp tục đổi một đôi giày tuyết khác, phía trên thắc thêm một chiếc khăn quàng màu trắng sữa, cuối cùng là mang lên đôi bao tay mà Hàn Triệt đã tặng cô trước đó.
Hàn Triệt ở trong xe đợi trong chốc lát, dựa vào ghế lái, tay phải thoải mái đặt lên vô lăng.
Ánh mắt lướt qua ngoài cửa sổ, từ phía xa xa đã nhìn thấy một bóng dáng màu hồng nhạt chạy về phía anh.
Tóc được búi hình củ tỏi, mang đôi giày tuyết màu hồng nhạt, trên tay còn đeo đôi bao tay màu hồng lông xù xù.
Chạy gần tới, thấy nụ cười sáng lạn trên mặt cô.
Hàn Triệt nhìn cô, trong mắt không ngăn được ý cười nở rộ lên.
Hạ Đàn chạy thẳng một đường đến bên ghế phó lái, mở cửa ra và lên xe ngồi, “Đợi lâu rồi Hàn tổng.”
Hàn Triệt cười, “Không lâu.”
“Chúng ta đi chỗ nào đây?” Hạ Đàn cúi đầu cài dây an toàn, lại ngẩng đầu lên, mắt cười cong cong nhìn Hàn Triệt.
Ánh mắt Hàn Triệt dừng lại trên đôi mắt sáng long lanh trong suốt của cô, cười nói: “Cái này không phải nên hỏi em sao?”
Hạ Đàn xoay lại ghé lên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Một lát sau, quay đầu nói: “Chúng ta đi thôn Nam đi.”
Hàn Triệt: “Đó là chỗ nào?”
“Không xa đâu, khoảng một giờ xe chạy thôi, là một thôn rất đẹp.” Hạ Đàn nói xong, liền kéo cửa kính xe lên, quay đầu lại nói với Hàn Triệt: “Lạnh quá đi.”
Hàn Triệt cười, khởi động xe, sau đó mở máy sưởi lên.
Anh nâng tay điều chỉnh bảng chỉ đường, “Thôn Nam?”
“Đúng vậy.” Hạ Đàn thò đầu qua, “Không tìm thấy sao?”
Hàn Triệt ừ một tiếng, “Bảng hướng dẫn không tìm được.”
“Đó là một thôn nhỏ, rất nhỏ.” Sau đó lại nói tiếp: “Không sao đâu, em sẽ chỉ đường cho anh.”
Lúc Hạ Đàn nói lời này, là trong lòng đã đã dự tính trước đó rồi.
Nhưng mà chờ đến khi thật sự lái xe lên đường, cô liền mịt mờ.
Ở trước ngã tư đường, Hàn Triệt hỏi cô phải đi hướng nào. Đôi mắt Hạ Đàn mở tròn xoe, nhìn chằm chằm phía trước ngốc nửa ngày.
Hàn Triệt thấy Hạ Đàn cả buổi trời cũng không trả lời, nghiêng đầu qua nhìn cô, “Đi thế nào đây?”
Hạ Đàn: “Chắc là…..”
Cô rối rắm một chút, sau đó dứt khoát chỉ vào con đường phía bên trái, “Chắc là đi hướng này.”
Hàn Triệt nửa tin nửa ngờ, “Xác định?”
Hạ Đàn gật đầu: “Chắc là đúng rồi.”
Ngữ khí không hề tự tin.
Hàn Triệt nhịn cười, hướng ra ngoài cửa sổ liếc nhìn một cái.
Bên ngoài cửa sổ hoang vu vắng vẻ, muốn tìm một người nào đó hỏi đường cũng không có cách nào.
Xe đến ngã tư đường, Hàn Triệt lái đi qua bên trái. Dù sao thì cũng là đi dạo, cũng không nhất thiết phải đi đến thôn Nam kia.
Xe chạy về phía trước khoảng hai mươi phút, Hạ Đàn vẫn đang ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, càng nhìn lại càng cảm thấy không đúng.
Cô đã đi qua thôn Nam một lần rồi, không quá nhớ rõ đường, nhưng trong ấn tượng của mình, chắc chắn sẽ không phải như con đường hoang vu vắng vẻ thế này.
Đi dọc theo con đường này, ngay cả một bóng người cũng không có.
Đang nghĩ ngợi đến đấy, đột nhiên xe tắt máy.
Hạ Đàn sửng sốt, quay đầu sang, “Sao vậy?”
Hàn Triệt cố gắng vặn chìa khóa khởi động xe lại một lần nữa, thử vài lần, cũng không có cách nào khởi động máy.
Anh nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển một lúc, giơ tay và xoa xoa ấn đường.
Hạ Đàn mở to mắt, “Sao….. sao thế ạ?”
Hàn Triệt ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, “Xe hỏng rồi.”
Hạ Đàn: “……Vậy làm sao bây giờ?”
Nơi này phía trước không có thôn, sau không có cửa hàng, xe lại hỏng thì làm sao bọn họ có thể trở về được đây.
Hàn Triệt tháo dây an toàn ra, mở cửa xe bước xuống.
Đi đến phía trước, mở mui xe ra xem.
Hạ Đàn thấy tình hình như vậy, cũng vội vàng xuống theo.
Chạy đến bên cạnh Hàn Triệt, “Thế nào ạ? Có thể sửa được không?”
So với sự bối rối của Hạ Đàn, Hàn Triệt vẫn bình tĩnh hơn. Tay giữ lấy mui xe, hơi khom lưng xuống, kiểm tra các động cơ xe.
Xung quanh tiếng gió thổi ù ù, Hạ Đàn vô thức nhìn quanh bốn phía, núi hoang đồi vắng, ngoại trừ cô và Hàn Triệt, cũng không có bóng ma nào khác.
Cô có chút sợ hãi, hai bàn tay vô thức ôm lấy cánh tay của Hàn Triệt.
Hàn Triệt rủ mắt, nhìn Hạ Đàn cười, “Sợ sao?”
Hàn Đàn nhìn anh lắc đầu, “Không sợ.”
Hàn Triệt nhìn Hạ Đàn ôm cánh tay anh, lùi lại gần bên người anh, khóe môi gợn lên ý cười nhẹ, nâng tay lên sờ đầu cô, “Đừng sợ.”
“Không sợ.”
Hàn Triệt cười cười, lại cúi đầu xuống tiếp tục kiểm tra xe.
Hàn Triệt kiểm tra một chút, đi ra mở cốp xe ở phía sau lấy hộp dụng cụ đi đến.
Mở hộp ra, từ bên trong cầm lấy cờ lê lên.
Hạ Đàn sùng bái mà nhìn Hàn Triệt: “Hàn tổng, anh cũng biết sửa xe sao?”
Hàn Triệt khẽ cười: “Khả năng rất lớn là không sửa được.”
Hạ Đàn: “……..”
Quả nhiên, Hàn Triệt thử sửa sửa một lúc, trở lại lên xe, cố gắng khởi động xe, chân ga cũng lên được một ít, nhưng ngay sau đó lại tắt máy.
Hạ Đàn đứng ở bên ngoài, ghé lên cửa sổ xe, đôi mắt trông mong nhìn Hàn Triệt, “Thế nào rồi Hàn Triệt?”
Ngược lại Hàn Triệt vẫn còn bình tĩnh, rút chìa khóa ra, “Không khởi động được.”
Anh đẩy cửa ra, từ trên xe bước xuống.
Thân hình lười biếng dựa vào cửa xe, lấy bao thuốc từ trong túi quần ra, rút một điếu cắn trong miệng, tìm kiếm bật lửa sau đó đánh một cái mồi thuốc.
Khói thuốc màu xám trắng, bị gió thổi tan.
Anh nhìn những ngọn núi nối liền liên tiếp ở phía trước, có ngọn bị mây trắng xóa bao phủ, phảng phất giống như chốn bồng lai.
Mặc dù bị kẹt lại, nhưng tâm tình lại vô cùng thoải mái.
Dừng lại ở nơi này, cách biệt với thế giới bên ngoài, ngược lại cũng rất tốt.
Hạ Đàn đi xung quanh xe một vòng, một chút biện pháp cung không nghĩ ra.
Vòng qua đầu xe, chạy đến trước mặt Hàn Triệt, “Hàn Triệt, chúng ta làm sao bây giờ?”
Miệng Hàn Triệt nhả ra một ngụm khói, dựa lại gần, nâng tay giật lấy tay anh, “Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Hàn Triệt nhíu mày, khóe môi kìm nén ý cười, “Quản anh?”
Hạ Đàn nhìn anh, chớp chớp mắt, “Em có thể quản không?”
Hàn Triệt nhìn cô, ý cười trong đáy mắt nở rộ lên.
Hạ Đàn nhẹ nhàng giữ chặt ống tay áo của anh, đôi mắt đen nháy nhìn anh, cố chấp lại hỏi thêm lần nữa, “Em có thể quản không?”
Hàn Triệt không nhịn được mà nở nụ cười, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt vuốt lên má Hạ Đàn, sau một lúc lâu, mới trả lời cô, “Ừm, có thể quản.”
Hạ Đàn có được câu trả lời, lập tức cao hứng trở lại.
Đôi mắt cô cong cong, bỗng nhiên nhón chân, kéo cánh tay Hàn Triệt, hôn một cái lên gương mặt anh.
Hàn Triệt lắc đầu, lông mày khẽ nhíu lại, mỉm cười nhìn cô.
Hạ Đàn rốt cuộc vẫn là cô gái nhỏ, ít nhiều gì vẫn có chút xấu hổ. Cô lập tức buông tay anh ra, chạy về phía trước.
Hàn Triệt nhìn cô chạy ở phía trước, hô lên với cô: “Đi đâu đấy?”
“Em đi lên phía trước nhìn xem có nhà nào không.” Hạ Đàn lại chạy lên phía trước khoảng chừng mười mét. Nghiêng đầu thăm dò nhìn rừng trúc ở trước mặt.
Hàn Triệt vẫn dõi theo Hạ Đàn, thấy cô chạy đến rừng trúc ở phía trước, gọi cô, “Hạ Đàn, quay lại đi.”
Hạ Đàn quay qua, “Hàn Triệt, phía trước hình như có nhà.”
Hàn Triệt nghe nói thế, huých khuỷu tay vào cửa xe, đứng thẳng người, sau đó đi về phía Hạ Đàn.
Hàn Triệt bước đến, Hạ Đàn lập tức kéo tay anh, chỉ vào rừng trúc đối diện, “Anh thấy không? Ở chỗ đó có khói bếp.”
Hàn Triệt nhìn theo hướng ngón tay của Hạ Đàn, thật sự là có một hộ gia đình.
Hạ Đàn nói: “Chúng ta đi tìm chút gì đó ăn đi, em đói rồi.”
Vòng vèo trên đường đã lâu như thế, bây giờ cũng đã gần mười hai giờ, lúc này đúng là giờ ăn trưa rồi.
Buổi sáng Hạ Đàn cho lo tiếp khách, bản thân cô cũng không làm sao ăn được.
Hàn Triệt gật gật đầu, nắm chặt tay Hạ Đàn, ” Đi thôi, đi xem.”
Hạ Đàn cùng nắm tay với Hàn Triệt đi qua. Nhìn nơi đó chẳng xa nhưng thật sự đi đến không gần chút nào.
Hạ Đàn và Hàn Triệt đi khoảng mười phút, rốt cuộc cũng đã đến cái sân có khói bếp lập lờ.
Đó là một cái sân nhỏ rất đẹp.
Bên ngoài sân được bao quanh một vòng bởi những cây trúc xanh mượt làm hàng rào.
Trong sân có một gốc cây hoa mai nở rộ trong giá lạnh, vừa bước qua, có thể ngửi thấy được hương thơm nhàn nhạt của hoa mai.
Có một gian nhà cổ kính ở giữa sân, hai bên cửa nhà được dán câu đối xuân, trước cửa được treo một dây ớt đỏ dài.
Rất có không khí của Tết.
Hạ Đàn kéo Hàn Triệt đi đến trước sân, thanh âm ngọt ngào hướng vào bên trong gọi: “Xin hỏi có người ở đây không ạ?”
Cô gọi một tiếng, không lâu sau, liền có một ông cụ từ trong nhà bếp bước ra.
Nhìn thấy hai người xa lạ đứng ở bên ngoài, ông cụ sững sờ, “Các người là?”
Hạ Đàn cong mắt lên, vội nói: “Là như thế này ông ạ, cháu và bạn trai chạy xe đi du ngoạn, nhưng kết quả là xe của chúng cháu đột nhiên bị hỏng ở giữa đường, quanh đây lại hoang vu vắng vẻ, nơi này cũng không tìm được chỗ nào để ăn cơm, cho nên…… Chúng cháu muốn ở chỗ ngài ăn một bữa cơm rau dưa, không biết có tiện không ạ?”
Ngừng lại một chút, lại vội nói tiếp: “Chúng cháu sẽ trả tiền ạ.”
Ông cụ rất hiếu khách, vội nói: “Tiện sao mà không tiện, mau vào đây, bên ngoài lạnh lẽo.”
Ông cụ dẫn Hạ Đàn và Hàn Triệt cùng vào nhà.
Ngôi nhà này mặc dù ở nơi rừng núi hoang sơ, nhưng ngược lại đồ đạc trong phòng cũng không thiếu cái gì, bàn, ghế sô pha, TV, cái gì cần đều có đầy đủ.
Hai người lớn tuổi sợ lạnh, ngay cả máy điều hòa cũng được mở lên.
Hạ Đàn vừa ở bên ngoài bị gió lạnh thổi cả nửa ngày, bước vào phòng, lập tức cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Nơi này là nhà của một cặp vợ chồng già yêu thương nhau. Bà cụ cũng vô cùng hiếu khách, biết được Hạ Đàn và Hàn Triệt muốn ăn cơm ở đây, lập tức xào thêm hai món ăn nữa.
Hạ Đàn chạy đến nhà bếp giúp đỡ, cô không biết nấu ăn, nhưng mà phụ giúp bà cụ rửa rau thì vẫn không vấn đề gì.
Hàn Triệt ngồi ở phòng khách, cùng với ông cụ câu có câu không nói chuyện phiếm.
Chẳng qua là anh không nói nhiều lắm, đa số là ông cụ hỏi cái gì thì đơn giản là anh trả lời cái nấy.
Hạ Đàn phụ việc ở nhà bếp, thỉnh thoảng hướng phòng khách nhìn.
Vừa nhìn đến Hàn Triệt, khóe môi không tự giác mà cong lên.
Bà cụ cười hỏi: “Các cháu là người ở trấn trên sao? Làm sao lại chạy đến chỗ này?”
Hạ Đàn quay qua giải thích nói: “Chúng cháu vốn dĩ là muốn đi đến thôn Nam, nhưng mà lại bị lạc đường, xe đang chạy lại đột nhiên bị hỏng, hiện tại chờ người ta đến đây kéo xe đi ạ.”
“À, thôn Nam kia ở xa, các cháu lạc đường rồi.”
Hạ Đàn cười cười, “Đúng là vậy rồi ạ.”
Lúc ăn cơm, ông cụ và bà cụ đều hết sức nhiệt tình, liên tục dặn bọn họ ăn nhiều thêm một chút.
Hạ Đàn ngồi ở bên cạnh Hàn Triệt, trong lòng cô vui rạo rực, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho anh.
Bà cụ ở đối diện nhìn thấy, cười tủm tỉm nói: “Chàng trai, bạn gái cháu đối xử tốt với cháu đấy, cháu cần phải quý trọng cho tốt nhé.”
Hàn Triệt cười cười, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Đàn.
Hạ Đàn cong cong mắt, nghiêng đầu nhìn Hàn Triệt, nhỏ giọng nói: “Nghe thấy không, phải quý trọng em đấy.”
Hàn Triệt khẽ cười, gấp một cục sườn cho Hạ Đàn, tay trái sờ sờ đầu cô: “Ăn cơm ngon đi.”
Cử chỉ của anh ôn nhu, tâm tình Hạ Đàn không nói nên lời cảm thấy thật là tốt, cúi đầu, ngoan ngoãn ăn cơm.
Ăn cơm xong, Hạ Đàn giúp bà cụ đi thu dọn rửa chén.
Rửa chén sạch sẽ, thấy Hàn Triệt đang gọi điện thoại ở trong sân.
Hạ Đàn chạy qua, đứng ở trước mặt anh, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh trong suốt nhìn anh.
Hàn Triệt đang liên hệ với nơi sửa xe, nói một hồi, mới cúp điện thoại.
Hạ Đàn nhìn anh hỏi: “Sao rồi? Khi nào bọn họ đến đây ạ?”
Hàn Triệt nói: “Đoán chừng phải một lát nữa.”
Ánh mắt anh rơi xuống trên bàn tay đỏ đỏ hồng hồng của Hạ Đàn.
Anh kéo tay cô, ngón tay lạnh ngắt, không khỏi nhíu mày, “Làm sao lạnh như thế.”
Hạ Đàn nói: “Vừa mới rửa bằng nước lạnh.”
Đôi tay Hàn Triệt xoa nắn cho cô một lát, “Tốt hơn chưa?”
Hạ Đàn nhìn Hàn Triệt giúp xoa nắn tay cho mình, trong lòng đột nhiên giống như rót rót mật.
Cô gật đầu, vừa thẹn vừa ngọt, “Tốt hơn rồi.”
Hàn Triệt nâng mắt lên, đem dáng vẻ nhỏ bé thẹn thùng của Hạ Đàn xem ở trong mắt, cười cười, kéo cô tiến vào trong nhà.
Bà cụ đang từ trong nhà đi ra thấy Hàn Triệt kéo Hạ Đàn bước vào, vội nói: “Ôi, bà đang muốn gọi các cháu đây, bên ngoài trời lạnh, xe của các cháu vẫn còn chưa sửa xong, tạm thời ở nhà nghỉ ngơi một lát đi, bà vừa dọn cho các cháu một căn phòng ở đằng kia. Trong phòng có điều hòa, rất ấm đấy.”
Hàn Triệt gật gật đầu: “Phiền ngài rồi.”
“Không phiền không phiền, chỉ là một cái nhấc tay thôi, các cháu cũng nghỉ ngơi đi, bà cũng không quấy nhiễu nữa.” Bà cụ nói xong, xoay người bước ra ngoài.
Hàn Triệt dắt Hạ Đàn tiến vào phòng.
Căn phòng không lớn, nhưng lại rất có mùi hương dễ chịu.
Mở máy sưởi lên, vô cùng ấm áp.
Hướng đối diện của cửa sổ là những ngọn núi xanh xa xa được mây bay lượn lờ bao quanh.
Hai mắt Hạ Đàn sáng lên.
Trước kia cô chưa bao giờ biết trấn trên lại có nơi đẹp đến như thế này, giống như ở chốn tiên cảnh.
Không khí trong phòng ấm áp, Hàn Triệt cởi áo khoác ngoài ra, tùy ý vắt lên tay vịn của sô pha.
Bên trong anh mặc áo sơ mi màu trắng, giơ tay cởi bỏ một nút áo sơ mi, ngồi lên trên sô pha.
Hạ Đàn ghé vào cửa sổ nhìn những ngọn núi xanh ở phía xa xa, nhìn một hồi, quay đầu hỏi Hàn Triệt, “Anh thích nơi này không?”
Hàn Triệt lấy điện thoại ra và đặt lên bàn trà, nằm trên sô pha, nhắm mắt dưỡng thần, thuận miệng hỏi: “Em thích không?”
“Thích ạ.”
Hàn Triệt khẽ ừ, “Anh cũng thích.”
Hạ Đàn nghe thế cũng vui vẻ, quay lại bên kia nằm sấp lên cửa sổ, hai bàn tay chống cằm, nhìn phía xa xa cười tủm tỉm.
Hạ Đàn nằm sấp trên cửa sổ một hồi lâu, cho đến khi một cơn gió lạnh thổi tới, cô không khỏi run lên cầm cập, lúc này mới vội vã đóng cửa sổ lại.
Cô đi trở về thấy Hàn Triệt đang nằm ngủ trên sô pha.
Cô bước qua, ngồi xuống ở bên cạnh anh.
Cô ngắm nhìn anh, không khỏi cảm thấy say mê.
Người đàn ông này nhìn thật sự quá đẹp trai.
“Hàn Triệt, anh đang ngủ sao?” Hạ Đàn đưa tay ra nhẹ nhàng giữ chặt một ngón tay của anh.
Không có trả lời.
Trong căn phòng yên tĩnh đến mức không nghe được chút âm thanh nào khác.
Hạ Đàn nhìn Hàn Triệt, nhìn nhìn, dường như bị mê muội, bỗng nhiên cô cúi người xuống, hôn lên đôi môi của anh.
Cô không biết hôn môi, chỉ nhẹ nhàng chạm lên môi anh.
Chẳng qua chỉ có thế, nhưng trái tim cô lại đập lên kịch liệt.
Cô vừa định đứng dậy, Hàn Triệt bỗng nhiên tỉnh giấc, giữ chặt eo cô.
Ngực cô nhảy dựng lên, đôi mắt mở to, hai má đỏ bừng nhìn anh.
Môi anh còn nhẹ nhàng dán lên cô, giọng nói mờ ám: “Đang làm cái gì?”