Thực ra, Thái Tử phi Thẩm thị là người ân oán rõ ràng.
Vì lợi ích gia tộc, nàng không có lựa chọn gả cho Thái Tử.
Vì lợi ích Thái Tử, nàng không thể không tiếp nhận Thái Tử cưới lương đệ cùng nhũ nhân vào cửa.
Vì tương lai của ba nữ nhi, nàng không thể chịu được thiếp thất của Thái Tử sinh nhi tử, sợ nàng sinh không được nhi tử, tương lai nhi tử của thiếp thất sẽ không làm chỗ dựa cho nữ nhi của nàng.
Nàng chưa từng chủ động đi trêu chọc nữ nhân của Thái Tử, tự hỏi không có hà khắc đối với các nàng.
Nhưng lòng người không nên rắn nuốt voi, sự nhường nhịn của nàng, bị người nhận là yếu đuối.
Từ trước, nàng cũng là sang sảng nói trắng ra mình là nữ nhân thương nhân, nàng không thiếu thủ đoạn, chỉ là không muốn dùng.
Lúc này, nếu có người chạm đến điểm mấu chốt của nàng… Vậy thì, nàng cũng sẽ không nhân từ mà nương tay.
Nếu như không tìm thấy người của Mạc hậu, vậy thì quy lên người có năng lực cùng động cơ, đều nhất nhất thu thập thôi.
“Lương đệ Lý thị, tổ phụ là Lý Các Lão, là văn thần rất có uy vọng, qua hai lần khoa cử cuối cùng, đều do ông ta ra đề. Bây giờ môn sinh thiên tử của Thánh Thượng, đều hoặc nhiều hoặc ít chịu qua ân huệ của ông ta.”
“Lương đệ Tống thị, kỳ phụ là Hoài Tây Đại tướng quân, trong tay nắm mười vạn binh mã; tổ phụ Tống thị là Tống lão tướng quân, mặc dù đã trí sĩ, đối với việc dụng binh với Tiên Ti, Thánh Thượng lại cực nể trọng ông.”
“Nhũ nhân Tiêu thị, xuất thân từ Nam Ninh Tiêu gia, quyền lực Nam Ninh phần lớn do bộ tộc Tiêu thị nắm chắc. Mặc dù, gia tài Tiêu gia không theo kịp Thẩm gia ta, nhưng cũng được coi là thương nhân đầu sỏ.”
“Nhũ nhân Âu Dương thị, xuất thân Đông Việt Âu Dương gia, trong tay Âu Dương gia nắm kỹ thuật đóng thuyền trên biển, tạo ra không biết bao nhiêu thuyền trên biển có tốc độ cùng năng lực đối kháng gió biển, nắm quyền chế tạo thuyền độc quyền ở Công bộ.”
“Nhũ nhân Trần thị, không có xuất thân đứng đắn, là Thái Tử từ giáo phường tư mang về, sinh một đứa con trai, cho nên mới trở thành nhũ nhân. Thái Tử đối xử nàng tốt lắm, Trần thị cũng là người thập phần khéo đưa đẩy, làm người khéo léo. Nói vậy, nàng đối với Thái Tử cũng có chút tác dụng.”
“Còn có một người cuối cùng, là nhũ nhân Mạc thị.”
Nói đến đây, Thái Tử phi tạm dừng một chút, giới thiệu Mạc thị này các vị phía trước xa xa không bằng nàng, làm việc rõ ràng lưu loát.
“Mạc thị là nữ nhi tam phòng của phủ Phụ quốc công, cùng đích thê Cửu hoàng tử chính là tỷ muội. Cửu hoàng tử phi là đích nữ, Mạc thị là thứ nữ.”
Thái Tử phi nói đến nơi này, làm như muốn bổ sung cái gì, lại ngậm miệng cái gì cũng không nói, chỉ nói: “Mạc thị này, cách xa nàng chút, nàng rất khó đối phó.”
“Thái Tử phi từng đối phó qua nàng?”
“Không có.” Thái Tử phi lắc đầu: “Cơ hồ, tất cả nữ nhân của Thái Tử đều chưa bao giờ cùng nàng trở mặt, hậu viện Thái Tử vô luận xảy ra chuyện gì, nàng đều bình yên vô sự. Chính bởi vì cái dạng này, ta mới cảm thấy, tâm cơ nàng sâu nhất, tự nhiên là người khó đối phó.”
Thường Nhuận Chi không khỏi hít một hơi thật sâu.
“Những thị thiếp khác của Thái Tử không cần giới thiệu, nói chung ngươi cũng không còn thấy các nàng.”
Thái Tử phi uống một ngụm trà, nói: “Hai vị lương đệ cùng bốn vị nhũ nhân, trừ bỏ Tiêu nhũ nhân, những người khác đều có con trai. Tiêu nhũ nhân có một nữ nhi, năm nay bảy tuổi. Do nhà nàng cũng là thương nhân, cho nên ta cùng nàng cũng tương đối giao hảo.”
Thường Nhuận Chi nhất nhất ghi nhớ, cảm giác sâu sắc hậu viện phủ Thái Tử phức tạp.
Hai vị lương đệ một văn một võ, một thương một công một nữ kỹ, còn có một Thái Tử phi cũng nhìn không thấu quý nữ phủ Quốc công…
Muốn áp nữ nhân này, vị trí Thái Tử phi cũng thật sự không thoải mái đâu.
Thường Nhuận Chi ở phủ Thái Tử đần độn trải qua một ngày, sáng sớm ngày thứ hai, bị Thái Tử phi an bài tại bên người.
“Các nàng thần khi trung đều phải đến nơi này thỉnh an ta, đến lúc đó ngươi có thể tiên kiến nhìn thấy các nàng.”
Đợi một chốc, liền nghe thấy một trận làn gió thơm.
Chắc là nữ nhân Thái Tử đã đến.
Dẫn đầu phía trước là hai người mặc xiêm y màu đỏ sậm, bên trái là một người có vẻ mạch văn, bên phải một người có vẻ anh khí, không hề nghi ngờ bên trái là Lý lương đệ, bên phải là Tống lương đệ.
Phía sau, bốn người theo thứ tự tiến vào, chờ đứng tề, liền cùng nhau ngồi xuống, nói: “Thiếp thân bái kiến Thái Tử phi.”
Thái Tử phi lười biếng cho đứng dậy, giới thiệu với Thường Nhuận Chi, nói: “Dư nữ quan bất hạnh bỏ mình, ta cảm thấy bi thống. Vị này là Thường nữ quan mới tới, xuất thân từ phủ An Viễn hầu, chính là tam nữ nhi của An Viễn hầu. Nhuận Chi, hãy chào hỏi hai vị lương đệ cùng bốn vị nhũ nhân đi.”
Thường Nhuận Chi liền tiến lên một bước, phúc thân hành lễ nói: “Nữ quan Thường thị, gặp qua hai vị lương đệ, gặp qua bốn vị nhũ nhân.”
Nói xong, Thường Nhuận Chi liền thối lui đến phía sau Thái Tử phi, cúi đầu đứng yên.
“Nghe nói Thái Tử phi ở trong cung gặp qua Thường nữ quan, nhất kiến như cố, bây giờ còn kéo người ta tới bên người làm nữ quan. Thái Tử phi vậy mà lấy quyền mưu tư?”
Tiêu nhũ nhân cười hỏi một tiếng, Thái Tử phi cười mắng: “Nói như ngươi giống như ta lấy quyền lực mưu tư ân huệ.”
Tiêu nhũ nhân vội nói không dám, tìm vị trí của mình ngồi xuống.
Mặt khác, mấy người kia cũng biết nghe lời ngồi xuống.
“Chắc là Tiêu tỷ tỷ đố kị Thái Tử phi đi, ai bảo cung quy quy định, thân phận chúng ta như vậy, dùng không nổi nữ quan đâu?”
Một nữ tử dáng dấp tương đối thấp bé mở miệng, tràn đầy mùi vị châm chọc.
“Âu Dương nhũ nhân, chú ý lời nói của ngươi.”
Thái Tử phi lạnh lùng liếc nàng một mắt, nói: “Ngươi nếu là cảm thấy bổn cung có thể có nữ quan, ngươi hẳn là cũng muốn có, vậy phải đợi ngươi trèo lên được vị trí của bổn cung lại nói.”
Mặt Âu Dương nhũ nhân nhất thời trắng xanh đan xen, làm như chịu đại ủy khuất, ngồi tại chỗ cắn môi.
“Tốt lắm, đều là tỷ muội, tại sao lại nháo lên chứ? Âu Dương muội muội nên nói xin lỗi với Thái Tử phi, Thái Tử phi nhân từ, cũng sẽ không thể trách tội ngươi ác ý nói nhiều.”
Một nữ tử vẻ mặt ôn hòa nhẹ giọng mở miệng, giọng nói ôn nhu hoà thuận, phảng phất có thể bình phục được cảm xúc mọi người, tâm không khỏi đối với nàng sinh hảo cảm.
Âu Dương nhũ nhân liền đứng dậy, phúc lễ tạ lỗi.
Thái Tử phi phát hỏa cũng không phải, không phát hỏa cũng không phải.
Người mở miệng, chính là Mạc nhũ nhân.
Quả thật là người khó đối phó a…
Đảm đương làm người hoà giải, lại đem nan đề vứt cho Thái Tử phi.
Nếu như Thái Tử phi không nói tha thứ, thì phải mang tiếng là người không nhân từ; nếu nói tha thứ, vậy chẳng phải là đã tỏ vẻ Âu Dương nhũ nhân là “Nói nhiều chứ không có ác ý”?
Bất luận như thế nào, đều do vị Mạc nhũ nhân này mở miệng, nắm cái mũi đi.
“Ha ha.”
Ngay lúc Thái Tử phi cụp xuống mi mắt không mở miệng, bên kia một nữ tử phát ra tiếng cười khẽ.
Trần nhũ nhân thân thể lười biếng ngồi ở trong góc bất nhã ngáp một cái, dùng tay che miệng lên tiếng, nói: “Âu Dương muội muội vừa nghe lời muội muội nói, thì sẽ đứng dậy xin lỗi với Thái Tử phi à… Chậc, chân chó thành như vậy, có thể làm sao nói tốt…”
Nàng đứng lên, miễn cưỡng phúc lễ nói: “Thái Tử phi, thiếp thân có thể trở về không? Mấy bữa nay, Thái Tử gia muốn nghỉ tạm chỗ thiếp thân, thiếp thân lúc này vây được rất, muốn trở về ngủ một giấc.”
Thái Tử phi mặt không biểu cảm nói: “Trở về đi, cũng tốt dưỡng ra nhiều người lười biếng.”
“Đa tạ Thái Tử phi, thiếp thân cáo lui.”
Trần thị phong tình vạn chủng hành lễ, lượn lờ phe phẩy thân thể đi rồi.
Tống lương đệ cảm thấy không thú vị, khô ba ba cáo từ cũng đi rồi.
Lý lương đệ gọi Mạc nhũ nhân, hai người làm bạn rời khỏi. Mạc nhũ nhân đứng lên còn không quên gật đầu cười cười xin lỗi Âu Dương nhũ nhân, ánh mắt Âu Dương nhũ nhân liền dừng ở trên người Lý lương đệ, có chút oán độc.
Tiêu nhũ nhân thở dài, nói với Thái Tử phi: “Đều là thiếp thân vô ý, một câu nói gặp phải tai họa.”
“Không quan hệ tới ngươi.”
Thái Tử phi uống một ngụm nước, sắc mặt thản nhiên nói: “Ngươi cũng trở về đi.”
“Vâng, thiếp thân cáo lui.”
Tiêu nhũ nhân cũng đi rồi, chỉ còn lại Âu Dương nhũ nhân tiến thoái lưỡng nan.
“Xuẩn phụ, ngươi còn không đi, ở lại đây chờ dùng bữa sao?” Thái Tử phi ánh mắt như đao, hận không thể quát chết nữ nhân ngu xuẩn này.
Âu Dương nhũ nhân chỉ cảm thấy nghẹn khuất, thở phì phì hành lễ, quay người chạy đi.
Đám người đi sạch sẽ, Thái Tử phi mới hô khẩu khí, hỏi Thường Nhuận Chi: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”