“Tôi biết bây giờ rất khó để mọi người có thể tin tưởng tôi một lần nữa, nhưng tôi thì luôn tin tưởng và kỳ vọng rất nhiều ở mọi người. Tôi đảm bảo đãi ngộ của mọi người sẽ không thua kém gì ở tập đoàn Satake, và nếu thành công tôi sẽ nâng mức thưởng. Tôi cũng hứa sẽ không can thiệp vào công việc hiện giờ của mọi người, không bắt mọi người phải bỏ doanh nghiệp mà mọi người đang gây dựng. Trước nay hợp đồng lao động là hai bên bình đẳng, nhưng lần này là chính tôi cần, cần cho tôi chứ không phải cho tập đoàn Hanagato. Vì vậy, tôi rất mong có thể làm việc với mọi người một lần nữa.”
…
Yui thở một tiếng đã nén từ lâu, ngồi vào xe riêng, cô nằm thoải người ra sau, xoa bóp cổ và vai.
Hôm nay cô đã mời những lãnh đạo kì cựu lúc còn ở tập đoàn Satake mà hiện giờ đang phân tán khắp nơi về để bàn bạc cho hợp đồng lao động. Lần này chẳng khác gì cô startup một lần nữa, lương trả cho họ là tiền riêng của cô chứ chẳng động một đồng đến quỹ của tập đoàn Hanagato nên rất khó khăn.
Cũng may, những vị kia đều là nhân viên lâu năm kì cựu gắn bó với tập đoàn Satake nên họ rất tin tưởng cô, về cơ bản đã thỏa thuận xong và kí hợp đồng lao động được với mười ba người. Nói cách khác, bộ não của tập đoàn Satake tạm thời đã được tập hợp lại. Thời gian đầu sẽ rất khó khăn, nhưng chắc là sẽ nhanh chóng gặt hái được thành quả tốt.
– Đưa tôi về nhà đi. – Yui nhẹ nhàng nói với tài xế.
Dù bây giờ mới là giữa trưa, nhưng gân cốt của cô rất mệt mỏi rã rời. Chắc hẳn vì mấy ngày vừa rồi công việc chất cao như núi, làm việc liên tục khiến Yui bị áp lực không ít.
Chiếc xe lao ra khỏi hầm để xe của công ti, nhanh chóng hòa vào làn đường đông đúc.
– Chị Mina à. – Một lát sau chịu không nổi, Yui đành thở dài gọi điện cho nữ quản gia của nhà cô. – Chị hẹn bên spa một vài nhân viên tới nhà điều trị da và massage cho tôi nhé. Ừm, chừng một tiếng nữa tôi về.
Cúp máy, cô chép miệng. Làm phụ nữ thật sự rất mệt, vừa phải chăm sóc nhan sắc, lại còn đảm đang nội trợ, như cô thì cái khoản kinh doanh làm giàu mới là trên hết nên cũng phải một tháng cô mới dành thời gian dưỡng da như vậy được một lần.
Ngày mai là bắt đầu bước vào một núi dự án mới, hôm nay nhất định phải nghỉ xả hơi lần cuối.
– Ơ… – Chiếc túi xách bị buông lỏng rơi xuống đất, Yui vừa tháo giày cao gót ra vừa đứng ngơ ngẩn trước cửa.
Ba chiếc valise to bự đặt ở cạnh ghế, một người phụ nữ thảnh thơi dùng trà và một cô bé lém lỉnh nghịch điều khiển chuyển kênh trên tivi.
– A, Yui về rồi! – Satake Mai nở một nụ cười rất tự nhiên.
– Chị Yui! – Akako vừa thấy cô, liền buông điều khiển xuống sofa, như một chú sóc lon ton chạy lại ôm chân cô, ngước cao đầu, ánh mắt tròn xoe long lanh. – Em rất nhớ chị đấy!
Yui đứng ngẩn ra, một lát sau đưa tay lên ngắt mũi cô bé.
– Em biết là hai người về nhưng không ngờ lại đến nhà em thôi. Cứ tưởng sẽ ở khách sạn cơ.
– Sao thế? – Vẫn giữ bộ dạng điềm nhiên, Mai nâng tách hồng trà lên uống một ngụm nhỏ. – Chị về thăm em là chính mà, không lẽ lại sợ chị làm phiền đến cuộc sống hôn nhân của em và Shukasa sao?
Cô nhún vai cười. Thật ra cô đã nghĩ Shukasa đi rồi một mình cô ở căn biệt thự rộng lớn này rất tẻ nhạt, nhưng chị gái và em gái lại đến chơi lâu dài, tự nhiên trong lòng thấy cũng được an ủi.
– Thiếu phu nhân về rồi. – Chị Mina bưng một khay bánh ngọt ra, thấy cô liền cúi đầu lễ phép. – Mặc dù chưa được báo trước nhưng tôi vẫn tự ý để hai vị tiểu thư này vào nhà, chắc không sao đâu chứ?
– Không sao, xem như có một niềm vui bất ngờ. – Yui bồng Akako lên, ngồi xuống cạnh Mai. – Maiko, chị có muốn massage một chút không? Em vừa gọi spa đến đây.
– Thế thì tốt quá.
– Nhân tiện em cũng có chuyện muốn xin ý kiến chị.
Mai ngạc nhiên, buông tách trà khỏi môi, tròn mắt nhìn em gái.
– Ra thế, vậy là Shuu-kun đã bỏ đi trong đêm hả? – Mai gật gù.
Sau khi tắm trong bồn hoa hồng với một vài tinh dầu dưỡng da, Yui và Mai nằm sấp trên giường để massage lưng. Hai cô nhân viên trẻ điêu luyện xoa bóp bả vai, ở đầu giường là một trợ lí đứng lo mấy việc lặt vặt. Căn phòng dìu dịu mùi tinh dầu sả, rất thư giãn.
Yui thành thật kể mọi chuyện từ lúc trở về tới tận bây giờ cho Mai, chẳng giấu điều gì. Đây là người đầu tiên cô có thể thành thật như vậy, vì Mai luôn là người mà cô kính trọng và quý mến nhất.
– Tình thế của em bây giờ khó khăn cho em rồi. Thế em có định nói cho cha mẹ không?
Yui lắc đầu.
– Em chỉ mới cho hai người biết em đã kết hôn với Shukasa, mọi chuyện kia em không muốn nói. Hai người lo cho em rất nhiều vì đời sống tình cảm của em chẳng suôn sẻ. Em không muốn khi em đã tái hôn lần thứ hai họ vẫn không được yên tâm vì chồng em rời đi nữa.
Bầu không khí nhất thời lại im lặng. Mai nhịp nhịp đầu ngón tay vào thành giường, một lúc sau mới hỏi bừa một cái gì đó để mọi thứ bới ngột ngạt.
– Thế em định làm gì? Thay mặt gia tộc Hanagato chèo lái tập đoàn của họ cho tới khi Shuu-kun về sao?
– “Tập đoàn của họ” gì chứ? Em gả vào nhà họ rồi, giờ là người của gia tộc Hanagato rồi, là Hanagato Yui. – Cô nở một nụ cười bình thản. – Chắc… tạm thời là thế.
Mai ngạc nhiên quay sang.
– “Chắc tạm thời” là sao?
Yui đắn đo một lúc mới nói.
– Em muốn ổn định lại tập đoàn Hanagato sau khi tung tin Shukasa tạm rút khỏi thương trường đã. – Ngập ngừng một lúc mới tiếp lời. – Sau đó em định startup, bắt đầu lại một lần nữa.
– Gì cơ?
– Bắt đầu lại một doanh nghiệp mang tên em, mang tên Satake mà em đã đánh mất.
Khuôn miệng của Mai như rớt khỏi miệng, lát sau trố ra.
– Thật ra cũng dần dần hình thành nền móng rồi. Em đã tập hợp được bộ não của tập đoàn Satake, cũng tìm được một trụ sở khá tốt. Sang tuần sẽ bắt đầu bước vào làm việc, xuất phát từ vai trò phát triển phần mềm điện tử. Hiện tại em đang tập trung vào củng cố tập đoàn Hanagato đã, khi ổn định sẽ phát triển tiếp công ti của em.
– Đặt tên chưa?
– Chưa, em đang tạm giấu nó và coi như là một phần của tập đoàn Hanagato để dễ dàng hơn khi kinh doanh, coi như lợi dụng quyền thế của nhà chồng em đã. – Yui bật cười.
– Thế có dự định gì chưa?
– Chưa hẳn, em định ngày mai sẽ xem xét xem có dự án nào phù hợp không.
Mai chợt im lặng ngẫm nghĩ một lát. Một tia sáng lóe lên trong đầu chị, Mai liền vội vàng gọi một nữ nhân viên lấy hộ chị chiếc điện thoại.
– Maiko, sao thế? – Yui thoáng ngạc nhiên với hành động có hơi đột ngột của chị.
Mai thực hiện vài thao tác trên điện thoại, rồi nhanh chóng đưa cho Yui.
– Thế cái này là một ý hay đấy.
Yui thoáng lạ lùng, lát sau giật mình nhìn vào điện thoại.
– Cái này… “Brilliance”?
“Brilliance” là ứng dụng thành công nhất trong mảng phần mềm điện tử mà tập đoàn Satake từng phát triển, cũng là niềm tự hào của Nhật Bản. Một năm trước đã từng cạnh tranh với “Life Plus” của tập đoàn Hanagato, không ngờ bây giờ lại được dịp thấy lại.
– Em phát triển thứ này đi. – Mai cười tít mắt. – Một năm trước lúc tập đoàn phá sản, “Brilliance” bị gỡ khỏi thị trường mạng, đã được rất nhiều doanh nghiệp mua quyền sở hữu nhưng chị đã không bán mà vẫn giữ lại. Đây là niềm tự hào của cha, em hãy bắt đầu từ cái này đi.
Yui sững người lại, thật sự đã rất rất cảm động với Mai. Người chị gái cùng cha khác mẹ này từ nhỏ đến lớn luôn bên cạnh cô, giúp đỡ cô rất nhiều.
Nhưng chưa kịp nói cảm ơn, Mai lại nhanh nhảu tiếp.
– Với là… – Chị xem một vài thông tin trong mail của mình, đắn đo một lúc. – Hai tỷ yên…
– Gì cơ?
– Chị hiện giờ không chi được nhiều, nhưng hai tỷ yên thì chắc là được. – Mai gãi nhẹ đầu. – Không phải số quá to nhưng có thể giúp ích cho em đấy, Yui. Dùng nó để bắt đầu lại.
Đôi mắt đen lay láy của Yui mở to mắt, sửng sốt không tin vào mắt mình.
– Khoan… Nhưng mà…
– Trong suốt chín năm vận hành “Elsie” chị cũng kiếm được không ít, nhưng hiện tại chỉ giúp em được từng này thôi. – Mai vươn tay ra vén tóc cho Yui, dịu dàng cười. – Chị đã từng startup nên chị hiểu rõ sự vất vả của nó thời gian đầu vì thiếu thốn tài chính. Nhưng hồi đó chị có cha giúp đỡ, bây giờ em chẳng có gì, chị đương nhiên phải giúp em. Tính tình em chắc cũng không muốn động đến tiền của nhà chồng, thế nên cứ tạm thời dùng nó đi đã.
Cô gục mặt xuống gối, thật sự không muốn để Mai thấy bộ dạng cảm động tới muốn rơi nước mắt của mình. Giọng nói cô lí nhí.
– Sau này em sẽ trả chị.
– Cũng được, bây giờ cứ coi như là chị đang đầu tư chứng khoán cho em đi. – Chị nở một nụ cười rất thoải mái.
Đầu hai người nằm nghiêng sang một bên, chẳng nói gì, cứ lẳng lặng nhìn nhau cười.
Thật giống như đang tự soi mình trong gương.
Mai và Yui giống nhau như hai giọt nước dù chẳng phải sinh đôi cũng chẳng phải cùng một người mẹ, cả hai lại rất tự hào vì có một người chị người em giống mình như lột. Với Yui, quãng thời gian bên cạnh gia đình luôn là khoảnh khắc yên bình và hạnh phúc nhất.
Tinh dầu mùi sả thơm dìu dịu trong căn phòng, sau quãng thời gian mệt mỏi, hôm nay Yui như được sưởi ấm lòng mình một lần nữa.
– Lần này chị về đây có việc gì không?
– Cũng có, nhưng ít. – Mai nằm ngửa ra, nhân viên bắt đầu massage mặt. – Lần này chị về chừng một tháng, tầm hai tuần sau công ti chị có hợp tác với một bên khác để tổ chức buổi tiệc giới thiệu bộ sưu tập mùa thu. Tầm này đang rảnh rang, nếu cần chị sẽ giúp em một chút.
– Ơ… Không cần đâu, chị cứ nghỉ ngơi…
Yui e ngại từ chối, nhưng cô chưa nói xong đã bị chị gái lườm nhẹ.
– Sao? Không tin chị à? Hồi trước chị từng làm lãnh đạo bộ phận tài chính ngân hàng cho tập đoàn đấy. – Mai dẩu môi như một đứa con nít.
– Không, em không có ý đó. Chỉ sợ làm phiền chị…
– Phiền gì chứ? Đã bảo là rảnh mà.
Mai khẽ duỗi vai, bật cười. Hai chị em bắt đầu tán nhảm một vài câu, ồn ào cả buổi chiều.
Yui thả mình xuống giường, nhìn đồng hồ đã là mười giờ tối. Cô, Mai và Akako vừa đi shopping cả buổi tối, tuy rất vui nhưng cũng khá mệt mỏi. Cô vươn vai một chốc, rồi buông tay rơi xuống giường.
Cuộn người vào chiếc chăn, Yui nhắm mắt, khẽ hít thở. Căn phòng này vẫn còn lưu rất nhiều mùi hương của Shukasa, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ mất thôi vì vắng chủ một thời gian dài.
Mới hai ngày không gặp cô đã nhớ chồng cô nhiều tới thế rồi.
Như một đứa trẻ, Yui níu chiếc chăn lại ôm chặt vào lòng, trước khi mùi của Shukasa biến mất thì cô phải tham lam hít thở đã, phải khắc cốt ghi tâm mùi hương quen thuộc này.
Rồi Yui nằm ngây ra, chẳng làm gì, mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà. Ánh sáng màu vàng từ đèn ngủ hòa cùng ánh trăng xanh hắt từ cửa sổ qua tấm rèm màu trắng mỏng. Đầu cô cứ bộn bề đủ loại suy nghĩ đắn đo.
Cô đã nghĩ rất kĩ về một vấn đề trong suốt hai ngày qua từ khi đôi vai nhỏ của cô gồng gánh số phận một tập đoàn. Cô đã tìm hiểu rất kĩ, đã rất đắn đo và phân vân.
Một lát sau, ánh mắt đang mơ màng chợt hửng lên ánh quyết tâm, đôi tay đang buông lỏng liền nắm chặt lại. Yui vươn tay về phía chiếc túi xách, rút điện thoại ra, tìm kiếm rất lâu trong danh bạ.
Dừng lại ở một dãy số tưởng như không bao giờ có thể dùng đến nữa, Yui thoáng nghĩ ngợi, rồi quyết tâm gọi.
Sau bốn năm hồi chuông, đầu bên kia nhấc máy, giọng thâm trầm.
“Không ngờ cô lại gọi cho tôi đấy, Satake Yui. À, bây giờ chắc nên gọi là Hanagato Yui nhỉ.”
Yui lạnh sống lưng.
Tên này vẫn vậy, vẫn kiêu ngạo khó đoán, vẫn thâm trầm âm hiểm như vậy, và trên hết luôn đủ sức rút cạn sự tự tin của cô.
– Wiatt Lambert. – Giọng cô ngập ngừng gọi tên hắn.
Một tay người đàn ông này năm đó đòi cô trở thành người phụ nữ của hắn, cũng một phần vì hắn mà tập đoàn Satake biến mất khỏi bản đồ thương trường.
Tất cả đều kinh sợ hắn, cả thế giới đều đồn đại về hắn như một gã ác quỷ thâu tóm mọi thứ mà hắn để mắt đến.
“Gả chồng yên bề gia thất rồi, tự nhiên bây giờ lại liên lạc cho tôi? Sao thế?”
– Ngài còn nhớ khu đô thị Phoenix Land không? – Cô lấy hết sức bình tâm để nói chuyện với hắn.
Đầu bên kia im lặng.
– Một năm trước, đây là dự án hợp tác giữa tập đoàn Satake và ngài, nhưng vì tập đoàn Satake phá sản, công trình thi công được một nửa bây giờ đang đóng băng. – Yui ngả người ra sau giường, nói chuyện với hắn rất điềm tĩnh. – Quyền sở hữu hiện đang đứng tên ngài, nhưng ngài không hề động tay tới nó.
“Tôi nhớ. Sao thế?”
– Tập đoàn Hanagato muốn thầu dự án đó. Không phải là hợp tác, bên tôi muốn mua hẳn quyền sở hữu và phát triển từ ngài. – Cô cứng rắn nói trong điện thoại.
Hắn im lặng, chắc là ngạc nhiên, giây sau bật cười.
“Cô vẫn dám dính líu đến tôi? Không sợ đi vào vết xe đổ của tập đoàn Satake sao? Lần này là tập đoàn của chồng cô đấy.”
– Satake Yui sẽ không lặp lại sai lầm lần hai. – Yui rót một cốc nước để đầu giường, uống một ngụm. – Nếu ngài đồng ý, tôi sẽ bay sang Pháp kí hợp đồng với ngài.
“Không sao, dù gì dự án này tôi cũng không cần. Có thể cho không.”
Đôi mắt Yui khẽ đổi sắc một khắc, nhưng ngay lập tức bình thường. Một năm trước, hắn cũng nói câu này với cô, với hắn mọi thứ chỉ là một con số. Hắn đã nhiều tiền tới mức không cần tiền nữa.
– Tôi đã nói sẽ không lặp lại sai lầm lần hai, ngài Lambert. – Tự nhiên, cô như trút được một chút nỗi lo trong lòng, bình thản. – Ngài từng tặng chồng trước của tôi một chiếc đồng hồ, và đòi mang tôi khỏi anh ấy. Ngài cũng tặng không cho tôi doanh thu của Phoenix Land, nhưng lại gián tiếp hủy luôn tập đoàn Satake. Wiatt Lambert, tôi không muốn mắc nợ ngài, nên tuyệt đối không nhận không của ngài bất cứ thứ gì.
“Hahaa!” Cô chưa dứt lời, đầu bên kia đã phá lên cười. “Cô vẫn luôn gây hứng thú cho tôi đấy, Satake Yui.”
Yui im lặng, đôi mày liễu thanh khẽ nhíu lại. Hắn nói tiếp.
“Tôi đang đi nghỉ dưỡng ở Philippines, cô đến đây dùng bữa với tôi. Toàn bộ giấy tờ về Phoenix Land sẽ đưa cho cô. Đừng lo, tôi không thích ép buộc đàn bà, sẽ không động một ngón tay đến sợi tóc của cô.”