Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
Tu La Chủ từ trước đến giờ vẫn luôn thần bí, tại Độc Lập Châu, không ai biết tên thật, cũng có rất ít người thấy được bộ mặt thật của Tu La Chủ.
Giờ phút này, người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen, cả người phảng phất như cùng đêm tối hòa làm một thể.
Sau khi nam nhân xuất hiện, sự huyên náo nguyên bản bởi vì Không Sợ Minh Chủ mà khuấy lên, liền chợt im lặng lại, cũng không có một người nào mở miệng nói chuyện.
Rất nhanh, tất cả đại nhân vật các thế lực ở đây đều dùng ánh mắt đầy kiêng kỵ và kính sợ để nhìn sang. Nam nhân đi tới ngay chính giữa trang viên, dừng lại, đảo mắt qua toàn trường một vòng.
Giờ phút này, viên ngọc quý trên tay Yến gia gia chủ – Yến Vân, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn vào người đàn ông nọ, mặt đầy vẻ kích động.
Người đàn ông này, quả thực chính là Tu La Chủ chí cao vô thượng. Nhiều năm trước, Yến Vân từng gặp Tu La Chủ. Những năm gần đây, trừ việc tóc của anh ta hóa thành màu trắng xám ra, dường như cũng không có gì thay đổi quá lớn.
Rất nhanh, nam nhân ngồi xuống ở thượng vị phía trước, dường như từ trên cao nhìn xuống vậy, dò xét mọi người.
Thấy anh ta ngồi xuống, trong lòng mọi người liền đã xác định, người này chính là Tu La Chủ chí cao vô thượng, không hề sai.
“Tham kiến Tu La Chủ!”
Lúc này, hơn 10 vị thủ lĩnh các thế lực rối rít đứng dậy, hướng về nam nhân trên ghế chủ tọa, ôm quyền nói.
Nghe được câu này, Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc, chẳng qua chỉ hơi gật đầu một cái coi như là đáp lại.
“Phong tỷ, Phong tỷ!! Tu La Chủ! Tu La Chủ tới rồi…” Bắc Đẩu nhìn về phía Diệp Oản Oản, kích động thấp giọng nhắc nhở.
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản đang núp ở sau lưng của mấy người nam tóc quăn cùng Bắc Đẩu, rất sợ Tu La Chủ chú ý tới mình.
Lúc này, Diệp Oản Oản len lén hướng về nam tóc quăn mở miệng nói: “Tóc Quăn, nhìn ánh mắt tôi để hành sự, tùy thời chuẩn bị chuồn…”
“Phong tỷ, xin yên tâm, chúng tôi là dân chuyên nghiệp.” Tóc Quăn gật đầu liên tục, để cho nàng yên tâm.
Diệp Oản Oản lười tiếp tục phản ứng lại cái đoàn đội “chuyên nghiệp” hại người này, ánh mắt hơi nhấc lên, lặng lẽ hướng về phía Tu La Chủ trên ghế chủ tọa nhìn lại.
Trước khi chạy trốn, hình dáng của Tu La Chủ đại danh đỉnh đỉnh vẫn là phải liếc mắt nhìn một cái…
Nghe nói Tu La Chủ này dáng dấp xấu xí vô cùng, cũng không biết là làm cách nào mà xấu xí được đến như vậy…
Vào giờ phút này, ánh mắt của Tư Dạ Hàn, lại cũng đang hướng về phía Không Sợ Minh quan sát.
Vì vậy, trong nháy mắt ngay khi Diệp Oản Oản giương mắt liếc trộm, lại ngoài ý muốn cùng ánh mắt nam nhân trên ghế chủ tọa không hẹn mà gặp nhau…
Trong nháy mắt, hai người bốn mắt chạm nhau, cả hai đều sững sờ ngay tại chỗ.
Trong mắt của Tư Dạ Hàn, hiện ra vẻ kinh ngạc khó tin, Diệp Oản Oản thì lại càng ngẩn ra. Trong chớp mắt khi thấy gương mặt đó của Tư Dạ Hàn, quả thật là cùng một dạng với thiên lôi độ kiếp bổ thẳng xuống đầu.
Trong khi Diệp Oản Oản thời khắc này còn đang đầy chấn động, Tư Dạ Hàn bên kia, gần như trong nháy mắt, liền thu hồi lại ánh mắt, phảng phất chẳng qua chỉ là ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua nàng, không để lại một chút dấu vết gì.
“Phong tỷ… Sao vậy? Tỷ không sao chứ? Phong tỷ!!” Bắc Đẩu thấy thần sắc Diệp Oản Oản không đúng, liền vội vàng quan tâm mở miệng dò hỏi.
Mà Diệp Oản Oản trân trối nhìn chằm chằm nam nhân đang ngồi kia, không có bất kỳ phản ứng nào. Giống như rất sợ khi nàng chớp mắt một cái, người kia liền sẽ biến mất.
“Ho khan khục…” Bắc Đẩu thấy vậy không nhịn được thấp giọng thầm thì, “Phong tỷ! Phong tỷ tỉnh lại đi! Tỷ thế này… Chẳng lẽ lại vừa ý sắc đẹp của Tu La Chủ rồi sao?”
Không nghĩ tới tướng mạo gã Tu La Chủ này lại hại nước hại dân như vậy…
Bắc Đẩu lại kêu khoảng chừng mấy tiếng, Diệp Oản Oản cuối cùng mới phục hồi lại tinh thần, trên mặt vẫn là thần sắc khó mà tin nổi. Nếu như nàng không bị mù mà nói, người đàn ông ngồi ở trên chiếc ghế cao cao tại thượng kia, được xưng là Tu La Chủ… Không phải là Tư Dạ Hàn sao?