Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– —

Diệp Oản Oản chém gió trên trời dưới đất, tự bịa ra một trận đại chiến, xoay Bắc Đẩu lắc la lắc lư.

Mặc dù Thất Tinh cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng hiện tại quả thật là không nghĩ ra được nàng làm bằng cách nào.

“Như vậy, giáo bia làm sao bây giờ? Để chỗ nào đây?” Bắc Đẩu hỏi.

Diệp Oản Oản nhất thời dùng tấm lụa đỏ phủ kín tấm giáo bia cao khoảng chừng một người lại, ôm lấy, “Đương nhiên là mang theo bên người rồi.”

Bắc Đẩu: “Mang theo bên người? Cái này…có chút lớn?”

Diệp Oản Oản không yên tâm để cho người đưa trở về, đã quyết định chủ ý sẽ đích thân mang đến học viện đổi lấy điểm cống hiến, “Đây chính là 15 ngàn điểm cống hiến đó!”

Thất Tinh: “Phong tỷ, để đệ mang cho.”

Diệp Oản Oản: “Không cần, để tự tôi mang!”

Thất Tinh: “…”

Bắc Đẩu: “Đúng rồi Phong tỷ, mới vừa rồi tỷ chạy đi không còn thấy bóng dáng chính là đi lấy thứ đồ chơi này hả?”

Diệp Oản Oản: “Đúng vậy, thì sao?”

Bắc Đẩu cẩn thận dò xét từng li từng tí: “Không hề… làm một vài chuyện khác?”

Bận bịu cướp giáo bia, khẳng định là không có thời gian làm chuyện khác, phải không?

Diệp Oản Oản: “Có chứ, còn hẹn hò.”

Bắc Đẩu: “…”

Rất nhanh, thủ lĩnh các thế lực lớn lần lượt đến. Chạng vạng, hội nghị chính thức bắt đầu.

Bên trong phòng họp tiếng người huyên náo. Về căn bản mọi người cũng đang thảo luận chuyện gần đây thủ lĩnh của nhiều thế lực tại Độc Lập Châu không hiểu vì sao lại mất tích.

“Nghe nói ngay cả Kỷ Hoàng cũng bị dính độc thủ…”

“Rốt cuộc là người nào, lại có bản lĩnh lớn như vậy?”

“Ai biết được!”

Đúng lúc này, nơi cửa, hai thân ảnh một trước một sau đi vào.

Tạ Thiên Xuyên đi đầu, mặc âu phục màu gỉ đồng, sắc mặt nghiêm túc lạnh giá. Đằng sau là Giang Ly Hận lững thững đi theo, nhìn qua dường như tâm tình có chút không tốt, biểu cảm vô cùng dọa người.

Bên trong phòng hội nghị, mọi người đang ngồi ở đây nhất thời tất cả đều á khẩu, ánh mắt đồng loạt hướng về phương hướng cánh cửa nhìn lại.

Lúc này, Diệp Oản Oản ngồi ở vị trí tương đối gần chót của phòng họp, nhưng lại ôm trong ngực một vật khổng lồ cao bằng một người lớn, phía trên còn phủ vải lụa màu đỏ sậm, có thể nói là tương đối nổi bật.

Giang Ly Hận bỗng dừng bước lại, nhìn chòng chọc giáo bia trong ngực Diệp Oản Oản, quả thật là tức giận đến hộc máu.

Diệp Oản Oản thấy ánh mắt Giang Ly Hận bất thiện, lập tức ôm giáo bia chặt thêm một chút.

Làm gì, làm gì đó? 

Đây chính là cục cưng của ta!

Đã không còn là tiểu bảo bối của ngươi nữa rồi!

“Khục…” Mãi đến khi Tạ Thiên Xuyên ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, Giang Ly Hận mới không cam lòng miễn cưỡng thu tầm mắt khỏi giáo bia, lần nữa cất bước, ngồi xuống ghế chủ tọa.

Không lâu sau khi Tạ Thiên Xuyên và Giang Ly Hận ngồi xuống, vị thủ lĩnh cuối cùng của Tội Ngục cuối cùng cũng đã đến rồi.

Tóc bạch kim, quần áo đen, dung mạo đẹp mê người, như một Bá tước Ma cà rồng cao quý của màn đêm.

“A, đây… đây chính là Tu La Chủ đúng không?”

“Chậc chậc, A Tu La quay trở lại, Tội Ngục đây là như hổ thêm cánh!”

“Nghe nói, trên mặt nổi, người quản lý Tội Ngục là Tạ Thiên Xuyên và Giang Ly Hận. Trên thực tế, vị Tu La Chủ này mới là đầu não và nhân vật trọng yếu. Nếu không phải là năm đó Tu La Chủ đột nhiên mất tích, bây giờ sợ rằng ngay cả Võ Đạo Liên Minh cũng đều không trấn áp được Tội Ngục, chậc chậc…”

Thấy Tư Dạ Hàn xuất hiện, tinh thần Diệp Oản Oản nhất thời hưng phấn hơn, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía chàng trai.

Ánh mắt của cô gái thật sự là quá nóng bỏng, dù cho Tư Dạ Hàn có muốn xem nhẹ cũng không được. Ánh mắt trong vắt lạnh lùng của anh không tự chủ được liền rơi vào trên người nàng. Bất quá, chỉ một cái chớp mắt đã lập tức được cưỡng chế thu hồi lại.

Diệp Oản Oản thấy tầm mắt của người ta chỉ nhìn nàng có một giây đồng hồ, đã lập tức dời đi, nhất thời sắc mặt tối sầm lại, buồn bực không thôi.

Không phải chỉ hôn anh ta có một cái, chẳng lẽ nhỏ mọn như vậy sao?

Đây rõ ràng là phúc lợi dành riêng cho nàng mà!!

Scroll Up