Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
– —
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh gần trong gang tấc, sau hồi lâu yên lặng, lúc này mới lên tiếng nói: “Thật ra thì, thôi miên của Kỷ Tu Nhiễm đối với anh, đã sớm mất hiệu lực rồi đi?”
Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái: “Thôi miên mặc dù lợi hại, nhưng trên thực tế cũng không kéo dài quá lâu, ước chừng chỉ duy trì thời gian nửa năm.”
“Cho nên, thời điểm ban đầu anh đến Hoa quốc tìm em, sớm đã không phải là ở trong trạng thái thôi miên.” Diệp Oản Oản trầm tư nói.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh khẽ mỉm cười: “Ừ, chỉ bất quá, ban đầu lần đầu tiên gặp em ở Hoa quốc, chẳng qua chỉ là cảm thấy em có chút giống Vô Ưu, thật đúng là không nhận ra.”
“Như thế… Anh đến Hoa quốc tìm em, rốt cuộc là vì cái gì?” Diệp Oản Oản hỏi.
“Tìm em chính là tìm em, không có nhiều lý do như thế. Đương nhiên, cũng vì tìm chiếc nhẫn về.” Nhiếp Vô Danh đáp đúng sự thật.
Diệp Oản Oản cũng không phản bác gì, chiếc nhẫn Nhiếp Vô Danh đeo trên tay kia, tuy là do anh tự mình luyện chế, không có bất cứ quan hệ nào cùng Tử Vong Hoa Hồng, nhưng đối với Nhiếp Vô Danh mà nói, ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Chiếc nhẫn này, tượng trưng cho tình cảm của anh và Lăng Miểu.
Diệp Oản Oản tin tưởng, cho dù dùng chính chiếc nhẫn kia của mình, đi đổi với chiếc nhẫn này của Nhiếp Vô Danh, anh cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý.
“Vậy… Trước đó tại sao anh lại để cho dòng chính đi cướp một chiếc nhẫn khác?” Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhiếp Vô Danh hỏi.
“Rất đơn giản.” Nhiếp Vô Danh khẽ mỉm cười trả lời: “Nếu như, chiếc nhẫn kia ở trên tay anh… Anh sẽ có thể điều động lực lượng càng thêm mạnh mẽ. Phá hủy Độc Lập Châu, dễ như trở bàn tay!”
“Nhưng mà, sau đó tại sao anh lại buông tha?” Diệp Oản Oản tiếp tục đặt câu hỏi.
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Nhiếp Vô Danh chìm vào trong yên lặng.
“Nếu không thì sao?” Hồi lâu sau, Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái: “Em dẫu có chết cũng không muốn giao ra, chẳng lẽ, muốn cho anh thật vì chiếc nhẫn kia mà giết em sao?”
“Em hiểu rồi…” Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm.
Hiện nay xem ra, thật ra thì, đã cực kỳ sáng tỏ.
Năm đó, sau khi Lăng Miểu chết, Nhiếp Vô Danh rơi vào trạng thái điên cuồng, muốn vì Lăng Miểu báo thù, huỷ diệt tất cả các thế lực lớn nhỏ tham dự vây quét Lăng Miểu.
Mà những thế lực lớn nhỏ này, gần như bao trùm toàn bộ Độc Lập Châu.
Nguyên bản, Nhiếp Vô Danh tìm tới Kỷ Tu Nhiễm, là muốn để cho Kỷ Tu Nhiễm giúp anh một tay. Nhưng trong lòng Kỷ Tu Nhiễm lại không đành lòng, cũng không muốn nhìn thấy Nhiếp Vô Danh đau khổ như vậy, thuận tiện lấy thủ đoạn thôi miên, khiến cho Nhiếp Vô Danh quên mất đoạn ký ức này. Hơn nữa, anh còn đem tính cách Nhiếp Vô Danh cải biến thành tham tiền như mạng, một con buôn chỉ vui khi kiếm tiền.
Như vậy thứ nhất, Nhiếp Vô Danh bôn ba mỗi ngày, bề bộn lo việc kiếm tiền, vui này buồn kia, đối với Nhiếp Vô Danh mà nói, hẳn cũng coi như là một chuyện may mắn.
Nhưng mà, khiến Kỷ Tu Nhiễm không ngờ đến chính là, sức mạnh ý chí của Nhiếp Vô Danh, thật sự là mạnh mẽ đến quá đáng. Bất quá thời gian chỉ vẻn vẹn nửa năm, thôi miên của Kỷ Tu Nhiễm cũng đã mất đi hiệu lực.
Từ khi Nhiếp Vô Danh nhớ lại hết thảy, anh liền lấy thân phận của người áo đen, trở thành quân sư của dòng chính, tỏ vẻ muốn giúp dòng chính lần nữa khống chế Độc Lập Châu.
Nhưng cuối cùng là chuyện gì xảy ra, bây giờ cũng chỉ cần liếc qua là thấy ngay.
Năm đó, bên phía dòng chính, cũng tham dự vây quét Lăng Miểu!
Sở dĩ Nhiếp Vô Danh nguyện ý trợ giúp dòng chính, hoàn toàn là muốn sớm kích động đại chiến giữa dòng chính và dòng thứ bùng nổ.
Trong lòng Nhiếp Vô Danh hiểu rõ, một khi đại chiến giữa dòng chính và dòng thứ nổ ra, những thế lực lớn nhỏ kia của Độc Lập Châu sẽ không cách nào thờ ơ không quan tâm, toàn bộ cũng đều sẽ phải tham dự vào trong đó.
Mà mục đích thật sự của Nhiếp Vô Danh, là muốn để cho dòng chính và dòng thứ chém giết lẫn nhau, lấy mạng đổi mạng, bao gồm những thế lực lớn nhỏ ủng hộ dòng chính và dòng thứ kia.
Nghĩ đến đây, trên trán Diệp Oản Oản không khỏi thấm ra một giọt mồ hôi lạnh.