Trong bữa cơm này, từ hình tượng kẻ tham ăn, Tần Cần biến thành miệng anh đào nhỏ, dạ dày chim.
Khi tính tiền, anh Trương nói Hứa Trì đã tính xong hết từ lâu.
Hai người trở về, Tần Cần sờ bộ tóc giả, ngượng ngùng nói. “Lần sau phải để em trả tiền, em mời anh cơ mà.”
Hứa Trì đi bên ngoài vỉa hè, để cô đi bên trong, khẽ đáp lời cô.
Gió nhẹ thổi qua, Tần Cần nghiêng đầu, trong lòng trộm cười – vậy là có lý do gặp lại anh ấy rồi!
Trong lòng hai người ai cũng có tính toán nhỏ nhặt, tốc độ đi bộ cũng chậm lại, một lúc lâu mới vòng tới cửa trước quán bar.
Dựa theo “yêu cầu không thể thay đổi” của Tần Phóng, Hứa Trì đưa Tần Cần về nhà.
Khi lên xe, Tần Cần theo thói quen mở cửa xe phía sau.
Hứa Trì vịn cửa xe, lên tiếng gọi cô. “Tần Cần.”
Tần Cần sửng sốt một chút, sau đó nghe anh nói. “Em ngồi ghế lái phụ đi, đằng sau hơi lộn xộn.”
Nghe anh nói, Tần Cần vội vàng vâng dạ, đóng cửa xe phía sau lại, ngồi vào ghế lái phụ.
Khi thắt dây an toàn, cô để ý phía sau rất gọn gàng, không có món đồ dư thừa nào.
Xe lái trên đường chính, hai người ngồi trong xe, bầu không khí bỗng nhiên thay đổi.
Một lúc lâu sau, Tần Cần mới tính toàn tìm chủ đề để nói chuyện cùng anh.
Tần Cần ho nhẹ hai tiếng, bàn tay nhỏ bé đặt trên đùi nắm lấy lớp vải của váy dài, trộm nhìn anh, hỏi. “Bác sĩ Hứa, sao anh biết địa chỉ nhà của em?”
Hôm qua anh đột nhiên xuất hiện khiến cô vừa vui vừa sợ, vui còn nhiều hơn sợ.
Hứa Trì đang lái xe đột nhiên ngẩn ra, dùng ngón tay cái gõ gõ lên vô – lăng hai lần, nói. “Em viết trên đơn đăng ký, rất chi tiết.”
Tần Cần “à” một tiếng, lại tiếp tục hỏi anh. “Chạng vạng hôm nay khi em tới tìm anh…hình như có người đang chờ anh, là bạn anh sao?”
Hứa Trì nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Cần, không muốn giấu giếm cô, thành thật trả lời. “Không thể xem là bạn bè được, là bạn học khi còn ở nước ngoài.”
“Có phải cô ấy thích anh không?” Tần Cần to gan hỏi, cô phải biết rõ mọi thông tin về tình địch của mình, bao gồm cả thái độ cửa Hứa Trì đối với cô ta.
Khi Tần Cần hỏi, xe cũng vừa vặn dừng trước chung cư cô ở.
Hứa Trì cởi dây an toàn, mím môi. “Ừ.”
Tần Cần cầm dây an toàn, mặc dù biết không nên hỏi nhưng lại không thể im miệng, bật thốt lên. “Vậy anh có thích cô ấy không?”
Hứa Trì không phủ nhận, mím môi nhìn cô. “Em thấy thế nào?”
“Em cảm thấy anh không thích cô ấy, vì nếu anh thích cô ấy, anh sẽ không để cô ấy chờ lâu như vậy.”
Tần Cần nói chắc như đinh đóng cột, may mà còn chưa nói nửa câu còn lại – khi anh nhắc tới cô ấy, trong mắt không ánh lên sự vui vẻ, còn khi anh nhìn em, ánh mắt luôn lấp lánh.
Hứa Trì không nói gì, chỉ cong môi cười, mở cửa xe vòng qua bên cô lịch sự mở cửa giúp cô.
Tần Cần mím môi cười, xuống xe đứng trước mặt anh. “Anh vẫn chưa trả lời em.”
Hứa Trì để tay lên cửa xe, gió thổi qua, một góc của chiếc áo khoác không cài nút của anh khẽ bay lên.
“Nếu như tôi thích cô ấy, tối nay tôi sẽ không đi ăn tối với em.”
Tần Cần nghe anh nói, trong lòng vui vẻ muốn bay lên trời, khóe miệng sắp kéo tới mang tai. “Anh có muốn lên nhà ngồi một lát không?”
Câu nói này cô học trong phim thần tượng, phim nào cũng như thế.
Hứa Trì giơ tay nhìn thời gian trên đồng hô, khẽ nói. “Đã tám rưỡi rồi, khoảng gần 10 giờ là thời gian tốt nhất để hệ miễn dịch thải độc, còn một tiếng rưỡi nữa, nếu như bây giờ tôi lên nhà….Không biết khi nào mới về.”
Hứa Trì nghiêm túc nói được hơn nửa, trong đầu Tần Cần bắt đầu tưởng tượng lung tung, mặt cô đỏ rần lên.
Hứa Trì sờ mũi mình, nghiêm túc nói với cô. “Bây giờ còn 14 tiếng nữa mới tới 11 giờ trưa mai. Lần này em bảo không cho tôi leo cây, vậy 14 tiếng sau chúng ta gặp nhau nhé.”
Tần Cần đỏ mặt, thẹn thùng gật đầu, dịu dàng đáp lời. “Được, ngày mai chúng ta gặp nhau ở phòng khám.”
Nói xong, Tần Cần tiện tay đóng cửa xe lại giúp anh, mím môi đi về phía trước, sợ anh thấy dáng vẻ “Tiểu nhân đắc chí” của mình.
Mới đi được hai bước, Tần Cần bị thứ gì đó kéo lại.
Cúi đầu nhìn xuống, váy ren không tránh được “duyên phận” với cửa xe, không những bị cửa xe kẹp mà còn bị rách một mảnh.
Tần Cần nhìn nửa bắp đùi lộ ra ngoài, vội mở cửa xe kéo phần váy bị kẹt ra ngoài.
Mẹ kiếp! Vì sao ở giây phút quan trọng nhất luôn xảy ra rắc rối thế này.
Hứa Trì đứng bên cạnh, nhìn bộ dạng ngốc ngếch lúng túng của cô, cười thành tiếng.
Anh cởi áo khoác trên người, cúi người buộc áo vào eo cô.
Tần Cần cảm ơn, chạy nhanh vào khu chung cư.
***
Ba mươi phút sau, Tần Cần tìm Từ Phỉ Na thuật lại khung cảnh mới xảy ra, trong lòng vẫn sung sướng muốn bay lên.
“Phỉ Na, cậu không biết đâu, khi anh cúi cúi người xuống, tớ còn muốn đưa tay ra ôm chầm anh ấy, y như con gấu ôm luôn.” Tần Cần đứng trong phòng khách, hai tay tự ôm chặt mình, nhắm mắt lại ảo tưởng.
Từ Phỉ Na bóc một gói khoai tây chiên, cười khinh miệt. “Đứng đấy nói thì có tác dụng gì? Có bản lĩnh thì tới ôm đi, thịt dâng tới miệng rồi còn ném đi.”
Tần Cần hừ một tiếng, tới cạnh salon cầm áo khoác vẫn còn mùi hương của anh.
“Cái này gọi là tế thủy trường lưu [1], củi khô lửa bốc không hợp với chúng tớ.” Tần Cần ôm áo khoác, vui vẻ treo lên giá áo.
[1] Tế thủy trường lưu ý nói biết tiết kiệm khi sử dụng tiền tài, vật chất thì có thể sử dụng được lâu hơn, không bị thiếu thốn. Cũng có nghĩa khác là từ từ làm một chuyện gì đó, liên tục không bỏ dỡ, tính toán tinh vi, suy nghĩ thấu đáo.
Cuối cùng còn sờ cái khăn quàng cổ, đây cũng là khăn của Hứa Trì.
Tần Cần thở dài một hơi, ôm giá treo áo nói. “Khi nào mới tròn một bộ…”
Từ Phỉ Na “hừ” một tiếng, tức giận dạy dỗ. “Tớ nói với cậu này, cái váy ren của tớ đây bị hư rồi, cậu còn đứng đó lo không kiếm được đủ một bộ quần áo của người ta à?”
Từ Phỉ Na để túi khoai tây chiên xuống, chạy tới chọc vào cái trán Tần Cần. “Cậu ngốc lắm! Quần áo có sinh ra cơm cho cậu ăn không? Người mới quan trọng! Phải kéo người sống sờ sờ về đây!”
Tần Cần giống như con gấu ôm cái giá treo quần áo cười ngây ngô, hi hi ha ha một lúc lâu, cuối cùng kết luận. “Được, tớ sẽ kéo người về! Mai sẽ tới kéo người về! Gàooooo -”
Từ Phỉ Na nhìn Tần Cần ôm giá áo, không biết làm sao, xoa xoa trán mình, cảm thấy việc này không khả thi cho lắm.
***
Bởi vì có “hẹn” với Hứa Trì, hơn nữa hôm nay được anh chở về nhà, Tần Cần vui vẻ cả đêm.
Hẹn mười một giờ, mười giờ bốn mươi Tần Cần đã tới.
Hôm nay cô mặc váy chữ A dịu dàng thục nữ mới mượn của Từ Phỉ Na, trên đỉnh đầu đội mũ nồi, mỉm cười đẩy cửa phòng khám ra, thấy y tá Lưu nhàn rỗi ngồi ở quầy lễ tân.
“Cô Tần tới rồi sao.” Y tá Lưu chào hỏi cô, để cô ghi tên. “Cô tới thật đúng lúc, có một bệnh nhân khám xong mới rời khỏi đây đấy.”
Tần Cần cười, gật đầu, nghiêng người nhìn về phía phòng khám của Hứa Trì. “Y tá Lưu, giờ tôi vào luôn được không?”
Y tá Lưu há hốc mồm, cầm điện thoại để trên quầy lễ tân, nói. “Cô chờ để tôi gọi điện thoại hỏi một chút.”
“Bác sĩ Hứa, cô Tần tới đây, bây giờ để cô ấy vào luôn sao?”
Điện thoại mở loa ngoài, giọng nói trong trẻo lạnh nhạt của Hứa Trì vang lên. “Để cô ấy vào đi.”
Tần Cần mím môi, nghe giọng anh hình như có chút mệt mỏi? Tâm trạng không tốt sao?
Lần này không để y tá Lưu dẫn đường, Tần Cần quen cửa quen nẻo tới phòng khám của Hứa Trì, đang định gõ cửa, cửa phòng đã mở ra.
Hứa Trì đứng ở cửa, chắc là đang chờ cô.
Tần Cần sửng sốt một lát, ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện chân mày nhíu chặt của anh đã hơi giãn ra.
“Xin chào buổi sáng.” Tần Cần híp mắt cười, ngọt giọng chào hỏi với anh, mặc dù bây giờ đã hơn 11 giờ rồi.
Hứa Trì cong môi, cúi đầu liếc mắt nhìn bộ váy hôm nay cô mặc. “Xem ra hôm nay không bị kẹt váy nữa.”
Được anh nhắc nhở, Tần Cần mới nhớ ra. “Thôi chết, em quên mang áo khoác và khăn quang cổ tới….”
Chưa nói hết lời, trong phòng khám đột nhiên vang lên giọng nói của người khác.
“Đây là Tần Cần sao?”
Tiền Giai Nghiên đi tới, đối mặt với Tần Cần.
Tần Cần “hừ” thầm trong lòng, sinh ra cảm giác không ưa, lại liếc mắt nhìn Hứa Trì, nhớ tới mấy lời nói hôm qua, trong lòng cũng thấy đỡ hơn.
Anh cũng không thích cô gái này!
“Cô tới khám răng?” Tiền Giai Nghiên tới gần mấy bước, khóe miệng nở nụ cười giả dối. “Không ngại có thêm tôi ngồi đây chứ?”
Tần Cần liếc mắt, nhìn khoảng cách cô gái này và Hứa Trì, ghen tuông dần tăng lên.
Cô bước vào bên trong, chen giữa hai người, chậm rãi nói. “Ngại.”