“Có thể cưới em về là anh may mắn mới đúng, nếu như em đồng ý, anh sẽ bắt tay làm ngay.” Dương Gia Cửu mỉm cười nhìn cô gái trong lòng mình.
Mỗi một quyết định của anh đều rất tôn trọng suy nghĩ của Tống Như, đây là điểm làm Tống Như cảm động nhất.
“Được rồi, vậy em đợi tin tức tốt của anh đó, người quản lý đặc biệt của em.”
Tống Như tựa vào lồng ngực anh, mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt không giấu nổi sự cảm động.
Sáng ngàt hôm sau, công ty giải trí Huy Hoàng nhận được thư từ liên hoan phim Kim Vũ, mời hai nữ diễn viên Dương Vũ Mịch và Tống Như đến tham dự.
Dương Vũ Mịch được đề cử nữ chính xuất sắc nhất cho vai diễn trong bộ phim Giấc Mơ Cạnh Dòng Sông, nếu như đoạt giải thì cô sẽ thành công giành được vòng nguyệt quế của Ảnh hậu Kim Vũ. Còng Tống Như là nữ minh tinh có độ đề tài cao nhất trong quý, thế nên cũng được mời đến tham sự trao giải thưởng.
Tin tức vừa mới lộ ra đã được cánh truyền thông chú ý đến, Dương Vũ Mịch đọc xong tin tức trong điện thoại bèn vui vẻ hớn hở nói: “Tôi muốn xem xem Tống Như đấu thế nào được với tôi.”
“Nhưng Tống Như cũng được mời, lại còn là khách mời trao giải nữa.” Trợ lý vừa lái xe vừa nhắc nhở cô.
Dương Vũ Mịch đắc ý hết sức, cô kêu ngạo hứ một tiếng: “Thì thế nào? Cô nghĩ tôi sẽ cho cô ta cơ hội lên sân khấu à?” Ánh mắt của cô tràn đầy vẻ độc ác, đợi đến khi cô trở thành Ảnh hậu rồi thì phải đá Tống Như ra khỏi công ty giải trí Huy Hoàng mới được.
Mà bây giờ Bùi Uyển Linh và Bùi Lạc Phong cũng đang thảo luận về chuyện này.
“Chị ơi, nếu như Tống Như tham dự thì cánh truyền thông sẽ chú ý đến cô ta lắm, hơn nữa không chừng họ còn đào ra được tin tức cô ta bất hòa với chúng ta.” Bùi Lạc Phong cân nhắc một chút rồi nói: “Em thấy mình đừng để cô ta lộ diện.”
“Xem như em có hiểu biết đấy, buổi lễ chúc mừng lần trước bị Tống Như chơi một vố, lần này tuyệt đốii không cho cô ta cơ hội đến trao giải. Em phải nhớ ban tổ chức chỉ mời một mình Dương Vũ Mịch.” Bùi Uyển Linh nói rồi ném luôn tấm thư mời còn lại vào thùng rác.
“Tống Như triệt để đường lui của mình, không thể trách chúng ta được, nếu như cô ta không nghe lời chị, yên phận để chị làm quản lý cho cô ta thì chị cũng không đối xử với cô ta như thế này đâu, tiếc là cô ta không hiểu quy tắc của giới giải trí.”
Bùi Uyển Linh cười lạnh: “Ảnh hậu hết thời mà muốn có lại danh tiếng, làm gì có chuyện dễ dàng thế.”
Bùi Lạc Phong nghe thấy vậy bèn gật đầu.
Chuyện đến lúc này người vui vẻ nhất không ai khác ngoài Bùi Uyển Linh, Dương Vũ Mịch có cơ hội giành giải Ảnh hậu đúng thật là niềm vui bất ngờ, trước khi biết tin này, Bùi Uyển Linh và lãnh đạo công ty đã muốn từ bỏ luôn rồi.
“Chào giám đốc Bùi, Tổng giám đốc Bùi, chị Dương đến công ty rồi.” Thư ký gõ cửa bước vào.
“Mời cô ấy vào đi.” Bùi Uyển Linh nghĩ lại rồi đẩy nhẹ Bùi Lạc Phong: “Thôi em xuống đón cô ấy đi, nhớ tiếp đón cho cẩn thận.”
Bùi Uyển Linh vừa dứt lời đã thấy bóng dáng của Dương Vũ Mịch xuát hiện ngay cửa văn phòng: “Xuống đón ai đấy ạ?”
“Ngoại trừ em ra thì Lạc Phong còn đón ai được chứ?” Bùi Uyển Linh không có ý trách móc Dương Vũ Mịch chưa nói một tiếng nào đã đến trước cửa, mà còn nhiệt tình mời cô vào: “Chúc mừng nha Vũ Mịch, đi thảm đỏ phải chuẩn bị cẩn thận để đẹp để thu hút mọi ánh nhìn mới được, giải Ảnh hậu cũng cầm chắc trong tay.”
“Em sẽ cố gắng chị Uyển Linh ạ.” Dương Vũ Mịch dịu đang mỉm cười, nhưng ánh mắt khó mà giấu được nỗi lo lắng: “Phía em nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo, nhưng còn…”
Cô ta nói được một nửa thì có ý liếc nhìn Bùi Lạc Phong: “Em nghe nói Tống Như cũng được mời, cô ấy ghét em thế nào cũng được, nhưng em sợ Tống Như sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng công ty.”
Bùi Uyển Linh vừa nghe thấy vậy đã vui vẻ nắm lấy tay cô an ủi: “Chuyện này thì em đừng lo, chị sẽ không cho Tống Như có cơ hội đến dự đâu.”
Câu nói này làm cho Bùi Uyển Linh làm nụ cười trên gương mặt Dương Vũ Mịch càng tươi tắn hơn, cô liếc mắt đưa tình với Bùi Lạv Phong, bây giờ tất cả may mắn đều nằm gọn trong lòng bàn tay cô, Tống Như đã thua triệt để rồi.
“Các em cứ từ từ nói chuyện, chị đi trước đây.” Dường như Bùi Uyển Linh đã thấy ngày tàn của Tống Như ngay trước mắt, cô ta đắc ý bước ra khỏi văn phòng.
“Lạc Phong này, anh nghĩ em có cơ hội đoạt giải Ảnh hậu không?” Cô nhìn Bùi Lạc Phong với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
“Anh không biết nữa.” Bùi Lạc Phong đáp lại bằng vẻ mặt sâu xa, anh hiểu rất rõ thực lực của Dương Vũ Mịch, công ty đã đắp rất nhiều tiền cô lọt vào vòng đề cử, nhưng kết quả lại không như ý, lần này đột nhiên nhận được thư mời, trong lòng anh thấy vô cùng kỳ lạ.
“Lạc Phong, ý của anh là gì? Anh không muốn em đoạt giải Ảnh hậu hay sao?”
“Tất nhiên là anh hy vọng em có thể nhận giải, nhưng lần này rất kỳ lạ, có phải em…” Anh đặt tay lên eo Dương Vũ Mịch, ánh mắt ẩn chứa sự thâm dò và nồng đạm vẻ uy hiếp: “Anh hy vọng là không phải, chúng ta ai cũng biết cái giới này đen tối đến mức nào, em đừng làm chuyện khiến anh không vui.”
“…Lạc Phong, anh làm em sợ quá.” Dương Vũ Mịch chớp mắt, giãy ra khỏi vòng tay anh: “Em không hiểu anh đang nói gì.”
“Thôi, không có gì. Hy vọng chỉ là do anh nghĩ quá nhiều thôi.” Bùi Lạc Phong nhìn vòng eo nhỏ nhắn của cô rồi lại nở nụ cười lần nữa: “Ăn sáng chưa?”
Dương Vũ Mịch rất biết cách quan sát vẻ mặt của người khác, cô bĩu môi làm nũng với anh: “Còn chưa có ăn, người ta muốn đi ăn chung với anh.”
Bùi Lạc Phong dịu dàng kéo tay cô, đưa cô ra nhà ăn bên ngoài.
Tuy hai người bọn họ trông có vẻ gắn bó với nhau như keo sơn, nhưng đã có hạt giống ma quỷ nảy mầm trong lòng Dương Vũ Mịch.
Dã tâm và khát vọng của cô đã làm cô đánh mất lý trí từ lâu rồi.
Lúc hai người bọn họ làm chuyện thân mật với nhau thì Bùi Uyển Linh đã nhanh chóng phong tỏa tin tức Tống Như cũng được mời, dồng thời đi nói với lãnh đạo rằng nhờ có buổi lễ cảm ơn lần trước mới phát hiện ra Tống Như có ý ăn măng khác, thậm chí còn dựng lên chuyện Tống Như muốn rời khỏi Huy Hoàng từ lâu. Lãnh đạo công ty cũng vì thế mà vô cùng bất mãn với cô.
Tống Như lại tỏ ra điềm tĩnh hơn bọn họ nhiều mà di hoàn tất buổi quay phim quảng cáo cho LKU theo lịch làm việc, cùng lúc đó, chị Hy nhận được một cuộc điện thoại của Nasha, nói công ty cô muốn mời Tống Như quay một đoạn phim tuyên truyền từ thiện.
“Dạ được, em nhận luôn chị.” Tống Như nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Bên công ty thế nào rồi?”
“Dương Vũ Mịch đã đi từ sớm rồi, nghe nói thần kỳ lắm, hai chị em Bùi Uyển Linh nghe lời cô ta cực kì. Chị bực mình ghê, không biết trình độ của ban giám khảo đến đâu mà đến cái loại diễn xuất như cô ta cũng được đề cử, hay là có ai động tay động chân sau màn.”
Tống Như bình tĩnh mỉm cười: “Cứ để cô ta sống trong cơn ác mộng tự mình dệt nên ấy đi. Đợi sau khi kết thúc lễ trao giải là cả thế giới biết chân tướng ngay mà thôi.”
“A, đúng rồi. Chị nghe nói ban tổ chức có mời em đến tham gia trao giải, nhưng hình như phía công ty vẫn còn chưa biết thì phải, chị nghi ngờ có bàn tay của Bùi Uyển Linh nhúng vô chuyện này.” Chị Hy càng nói càng tức: “Vì có thứ người như bọn họ mà cái thế giới này mới bẩn thỉu xấu xa đến thế!”