Editor: tiểu mao
Bắt gặp Trần Hạo quay đầu nhìn, Kỷ An Ninh cảm thấy học trưởng này khá quen mắt nhưng nhất thờikhông nhớ ra. cô hỏi: “Sư huynh, câu lạc bộ kickboxing có tuyển nữ sinh không?”
Nếu như Trần Hạo có thể làm chủ nhà, hắn chắc chắn sẽ vỗ ngực nói: “Tuyển, đương nhiên tuyển rồi!không nói người khác cũng sẽ tuyển em!”
Nhưng vấn đề là, hắn chỉ là phó đội trưởng câu lạc bộ, câu lạc bộ kickboxing do đội trưởng câu lạc bộ quyết định. Đội trưởng CLB chỉ tuyển nữ sinh vào lúc năm nhất khi vừa thành lập câu lạc bộ, sau này mấy cô khóc sướt mướt vì chịu không được cường độ huấn luyện đều bị đội trưởng đá đi.
Sau đó, đội trưởng không cho hắn tuyển nữ sinh.
“Cái này, câu lạc bộ chúng tôi không…” Cõi lòng Trần Hạo đầy tiếc nuối, muốn mở miệng từ chối Kỷ An Ninh, ánh mắt lia một cái thì thấy Văn Dụ đang ở đằng sau Kỷ An Ninh, cách cô không xa lắm đang ra hiệu cho hắn.
Trần Hạo nói được một nửa liền đổi giọng: “Tuyển, đương nhiên là tuyển rồi. Sư muội muốn ghi danh à? Tới đây, ghi tên ở chỗ này.”
Kỷ An Ninh lại hỏi thêm về thời gian huấn luyện.
“Mỗi ngày đều mở, trên nguyên tắc thì thành viên cao cấp một tuần phải đi ít nhất ba buổi, thành viên bình thường một tuần phải đi ít nhất hai buổi. Còn…” Trần Hạo liếc mắt với Văn Dụ, linh hoạt nhạy bén vì Kỷ An Ninh tự mình lập ra một yêu cầu riêng, “Thành viên thực tập có thể linh hoạt về thời gian.”
Kỷ An Ninh có chút do dự.
Thứ khiến cô dừng bước là do vừa rồi Trần Hạo lớn giọng kêu “Cận chiến chân chính”.
Kỷ An Ninh từng trải qua vật lộn, mũi khoan thép cũng được, cục gạch cũng tốt, nhặt được cái gì thì cái đó là vũ khí. không có thời gian cân nhắc có thể làm đối phương bị thương hay bị thương quá nặng, khi đó chỉ hận mình không đủ sức, tốc độ không đủ nhanh.
Kỷ An Ninh biết, quyền anh cùng với mấy phong trào thể dục thể thao không giống nhau, đổ máu là điều đương nhiên.
Đời trước Kỷ An Ninh vẫn cảm thấy mình được coi là chú ý cẩn thận, nhưng chỉ chú ý cẩn thận thìkhông đủ, cô nghĩ mình phải mạnh hơn, có chút năng lực tự vệ.
“Có khả năng em chỉ có thể đến nhiều nhất là một tuần một lần.” cô do dự nói.
“không có vấn đề, không có vấn đề.” Trần Hạo thoáng nhìn qua Văn Dụ, một ánh mắt liền hiểu được ý của Văn Dụ.
Đầu tuần Văn Dụ vừa biểu hiện có hứng thú đối với cô nàng, cô nàng này đã tự chui đầu vào lưới, thế nên nhất định phải giữ lại.
Thế là Kỷ An Ninh đăng kí, lưu lại số điện thoại.
“Buổi tối hôm nay có đến không?” Trần Hạo sốt ruột hỏi.
“Có thể. Nhưng chắc em chỉ có thể tham gia huấn luyện vào thứ hai thôi. Như vậy có được không?”
“Được chứ, đương nhiên là được.” Trần Hạo nheo mắt nói với Văn Dụ.
Văn Dụ cho hắn một ngón tay cái.
Chờ Kỷ An Ninh rời đi, Trần Hạo cười hì hì đi qua, cầm tờ đơn hướng về phía Văn Dụ tranh công: “Xong rồi, Văn ca, em có được thưởng không?”
Văn Dụ chính là đội trưởng CLB kickboxing của Hoa đại. Ban đầu Hoa đại không có CLB kickboxing, hai năm trước khi Văn Dụ nhập học đã sáng lập CLB kickboxing. Toàn bộ trang thiết bị đều do anh bỏ tiền túi ra sắm.
Trần Hạo là phó đội trưởng câu lạc bộ, hắn với Văn Dụ trong trường học hay cùng nhau làm loạn, Kỷ An Ninh lúc trước đã gặp qua hắn, nhưng cô tránh Văn Dụ còn không kịp, càng không chú ý tới những người bên cạnh anh nên nhất thời không nhận ra được Trần Hạo.
Văn Dụ tiếp nhận đơn đăng ký, nhìn thoáng qua, cười nói: “Ok, năm nay anh mày sẽ bảo kê cho từ đầu đến chân.”
Trần Hạo vui mừng phấn khởi, Văn Dụ ngẩng đầu một cái, thấy Kỷ An Ninh không đi tới nhà ăn mà hướng về phía ngoài trường. không đi ăn cơm trưa sao?
Kỷ An Ninh nhận điện thoại: “Đúng, cổng trường của bọn em, anh tới rồi à? đang ở đâu…A, em thấyanh rồi!”
Văn Dụ thấy Kỷ An Ninh cất điện thoại, đi tới hướng nào đó phất tay, đón một thiếu niên mục tú đangchạy tới.
“Cầm.” Văn Dụ đem đơn đăng ký nhét lại cho Trần Hạo, đi theo cô.
Kỷ An Ninh hẹn Thư Thần ăn cơm.
Cuối tuần cô đều bận việc, thời gian rảnh rỗi để mời Thư Thần ăn cơm chỉ có bây giờ. Cũng may quán cà phê ở gần Hoa đại, Thư Thần lái xe chỉ mất mấy phút.
Kỷ An Ninh vừa giao xong đơn hàng đặt cơm, bởi vì trời nóng nên cô thắt cái áo tay dài ở bên hông, chỉ mặc áo thun ngắn tay bó sát người, cánh tay cùng gương mặt trắng óng ánh, dưới ánh mặt trời như phát sáng, lúm đồng tiền tươi như hoa.
Trái tim trạch nam của Thư Thần lập tức nhảy dựng lên kêu thình thịch.
Văn Dụ lại giật mình. anh đột nhiên ý thức được, từ lần đầu tiên anh thấy Kỷ An Ninh cho đến bây giờ, Kỷ An Ninh chưa từng cười như thế này, chưa từng!
Văn Dụ dừng bước, nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc.
Hóa ra cô cũng biết cười.
“Chỗ này có đồ ăn Hồ Nam*, món cay Tứ Xuyên, đồ ăn Đông Bắc.” Kỷ An Ninh cười hỏi Thư Thần, “anhmuốn ăn cái gì?”
*trong covert là Tương đồ ăn, Tương là tên gọi tắt của tỉnh Hồ Nam.
Hôm nay nói rõ là Kỷ An Ninh mời khách, Thư Thần nghĩ một chút: “Đồ ăn Đông Bắc.” Đồ ăn Đông Bắc được nhiều, rất thực tế.
Mặc dù không biết rõ tình huống cụ thể trong nhà Kỷ An Ninh, nhưng thấy cô một lúc làm nhiều việc liền biết kinh tế trong nhà rất túng quẫn. Lẽ ra không nên để Kỷ An Ninh mời khách, nhưng mấy lần Thư Thần đề xuất mời cô ăn cơm, Kỷ An Ninh đều từ chối. Nếu không phải vì giới thiệu chỗ dạy thêm chocô, Kỷ An Ninh muốn cảm ơn anh, chắc ngay cả cơ hội ăn cơm cùng cô cũng không có.
Thư Thần không muốn từ bỏ cơ hội này.
Nhưng đúng lúc Thư Thần đang vui mừng phấn khởi thì có thêm vị khách từ trên trời rơi xuống.
Thư Thần và Kỷ An Ninh vừa ngồi xuống, Văn Dụ liền xuất hiện ở bên cạnh bàn, hai tay đút túi quần,một bộ dạng hờ hững: “Ồ, em cũng ở đây à?”
Kỷ An Ninh: “…”
Thư Thần: “…”
Lúc hai người trong cuộc còn chưa kịp phản ứng, vị khách không mời nào đó đã cười nhẹ, rất khôngkhách sáo nói: “Vừa hay, cùng nhau ăn cơm đi. Vừa rồi nói với em chuyện kia nên giờ anh vẫn chưa ăn cơm.”
Văn Dụ nói xong đã kéo cái ghế bên cạnh Kỷ An Ninh ra, rất phối hợp mà ngồi xuống.
Thư Thần hết cách, kiên trì hỏi: “An Ninh, đây là…?”
Kỷ An Ninh trong lòng thở dài, sao cô lại quên Văn Dụ là người như thế nào? anh có chết cũng khôngcần mặt mũi, làm việc từ trước tới giờ không kiêng nể gì cả. Đời trước nếu không phải vì anh khôngquan tâm ánh mắt người khác, muốn làm gì thì làm, cô đâu bị người khác chỉ trỏ, bị đồn thành loại congái ham giàu.
“Đây là sư huynh của em, Văn Dụ.” cô chỉ có thể giới thiệu hai người với nhau, “Đây là ông chủ của quán cà phê em đang làm thêm, Thư Thần.”
Hóa ra là ông chủ chỗ cô làm công à. Văn Dụ nhíu mày.
Cái nhíu mày của Văn Dụ làm cho Kỷ An Ninh trong lòng giật thót. Lòng độc chiếm của anh cực kỳ mạnh, sau này anh tuyên cáo chủ quyền đối với cô, nếu ai có ý định theo đuổi cô hoặc có hành vi quá thân mật đều bị anh dạy dỗ.
Kiếp trước, Thư Thần lại không bị anh đánh.
Nhưng lúc anh chạy tới quán cà phê làm phiền cô thì gặp hai gã lưu manh bỉ ổi ở sau lưng đang giở trò, hai gã đó bị anh đánh thành đầu heo, quán của Thư Thần cũng bị phá hoại. Những chi tiết trang trí tinh xảo do tự tay tỉ mẩn sắp xếp đều rối loạn hết cả lên.
Đương nhiên là Văn Dụ cũng bồi thường đầy đủ tổn thất cho anh. Nhưng Thư Thần chính mắt thấy sựhung ác của Văn Dụ, từ đó thấy Văn Dụ là hai chân run rẩy.
Kỷ An Ninh vẫn cảm thấy là anh cố ý đem quán phá hoại, nhưng không có chứng cứ chứng minh.
Bây giờ lông mày Văn Dụ đang nhíu lại, Kỷ An Ninh trong lòng giật thót, không tự chủ mà giải thích choanh: “Thư Thần giới thiệu công việc gia sư cho em, làm phiền người ta như thế nên muốn mời anh ấymột bữa cơm.”
cô không ý thức được, dưới lời nói của cô đã hoàn toàn đem mình cùng Văn Dụ ở một bên, đem Thư Thần đẩy sang một bên khác.
Nhưng Văn Dụ và Thư Thần đều ý thức được.
Văn Dụ nhếch miệng lên, đưa tay về phía Thư Thần: “Làm phiền anh rồi.” Thuận theo giọng điệu của Kỷ An Ninh, đứng ở góc độ của cô, thay cô nói lời cảm ơn.
Giống như anh là người nhà của Kỷ An Ninh.
Thư Thần cho dù là trạch nam, ngu ngốc đến mấy, đối mặt với người con gái mình thích thì vẫn có sựnhạy cảm trời sinh của đàn ông, Văn Dụ vừa xuất hiện , người cao mét tám, giá trị nhan sắc đạt điểm cao, người đầy khí chất. Đối với Kỷ An Ninh rất quen thuộc, thái độ mạnh mẽ.
Mà Kỷ An Ninh lại ngầm cho phép thái độ này.
Thư Thần chỉ có thể chịu đựng sự tắc nghẽn trong lòng, đưa tay cùng Văn Dụ nắm tay.
Kỷ An Ninh thấy sau khi Thư Thần nắm tay Văn Dụ thì sắc mặt bỗng dưng thay đổi, đỏ bừng lên, giống như có lời gì khó nói.
Kỷ An Ninh lặp tức vươn tay cầm tay Văn Dụ, bóp lấy anh: “Gọi món ăn đi.”
Văn Dụ mỉm cười buông tay Thư Thần ra, giả mù sa mưa nói: “Nhường khách chọn trước.”
Thư Thần không nghĩ sẽ bị mất mặt trước mặt cô gái mình thích, cố nén cái tay đau, làm như không có việc gì nói: “Tôi sao cũng được, tùy An Ninh chọn.”
Kỷ An Ninh vừa mới cầm thực đơn trong tay đã bị Văn Dụ cướp mất: “Để anh đi.”
Khi cô ăn cơm ở nhà ăn của trường luôn ăn rau, uống cháo miễn phí. Để cô gọi món mà nhìn thấy giá mấy món kia chẳng khác gì làm khó cô.
Văn Dụ tự bao biện mà thay Kỷ An Ninh làm chủ, chọn vài món. Kỷ An Ninh vừa nghe là biết chắc chắn vượt qua dự tính của bản thân. Nhưng có thể làm gì bây giờ, Văn Dụ đúng là ma tinh hai đời của cô mà.
Bữa ăn này cũng coi như là thoải mái, dù sao Văn Dụ có khí thế khống chế người ta. Tầm mắt của anhnhìn xa hơn những người cùng tuổi, Thư Thần thì ngược lại, tính cách khá trầm lặng, hứng thú hay sở thích cũng khá hẹp, chủ đề nói chuyện luôn bị Văn Dụ nắm bắt được. Ăn một bữa này, Văn Dụ đem Thư Thần thăm dò rõ nhưng không đủ để gây sợ. anh thậm chí còn trao đổi số điện thoại với Thư Thần.
Đương nhiên cũng không gọi là vui sướng, đối với Thư Thần là như vậy. Cả bữa ăn, anh đều cảm nhận được Văn Dụ đang dùng khí thế mà đè ép anh. Cơm nước xong xuôi thì ý định theo đuổi Kỷ An Ninh của Thư Thần cũng bị chặt đứt, so với kiếp trước thì sớm hơn một chút, cũng nhanh hơn.
Nhìn mọi người đã ăn no, Kỷ An Ninh gọi phục vụ tới tính tiền. cô thò tay vào túi xách để lấy túi tiền thìbị Văn Dụ duỗi tay ra đè lại.
Văn Dụ đưa thẻ cho nhân viên phục vụ: “Tính tiền.”
Kỷ An Ninh thử rút hai lần nhưng tay Văn Dụ như cái kìm, cô không rút tay được. không khó hiểu vì sao lúc nãy bắt tay, Thư Thần vì sao đột nhiên nhe răng trợn mắt chỉ thiếu kêu lên đau đớn.
“Là tôi mời khách.” Kỷ An Ninh trầm giọng nói.
“anh biết.” Văn Dụ cười cười, “Cùng anh tranh làm gì, khó nhìn.”
Lời anh nói ra làm cho người khác hiểu nhầm, giống như anh và Kỷ An Ninh rất thân mật. Thư Thần đúng là đã hiểu lầm.
anh nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, uể oải nghĩ, mình đúng là đã suy nghĩ nhiều rồi, người ta là thậtlòng thật ý muốn tạ ơn anh đã hỗ trợ, cơ bản không phải muốn cho anh cơ hội. cô cùng với anh chàng tên Văn Dụ kia rõ ràng rất thân mật.
Kỷ An Ninh biết Văn Dụ cố ý.
Đây mới là Văn Dụ mà cô quen biết, tâm cơ xảo trá, không biết xấu hổ, nhưng…sức sống bừng bừng.
không giống lúc anh ở trong phòng giam, ngày nào cũng yên lặng tựa vào nơi lờ mờ hẻo lánh, ánh mắtâm trầm ảm đạm, ngày hành hình từ từ đến gần thì trên người giống như ngưng tụ càng ngày càng nhiều tử khí.
Hoàn toàn không có chút sức sống nào.
Kiếp này có thể thấy Văn Dụ vô lại vô sỉ như vậy, Kỷ An Ninh bỗng thấy mắt mình mỏi nhừ.