Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Còn nữa, quan tâm kiểu này là cái quỷ gì?

“Ha ha!! Minh chủ, ngài trước đó uống nhiều rồi. Minh chủ vẫn là nên lấy thân thể làm trọng, uống vừa phải thỏa đáng, nếu không sẽ làm tổn thương thân thể.” Tam trưởng lão Lý Tư cũng liền vội vã xông tới, mặt đầy nụ cười lấy lòng.

Tam trưởng lão và Đại trưởng lão phân biệt thuộc về hai phe bất đồng, đều muốn tìm ra chứng cứ nàng giả mạo Không Sợ Minh Chủ, từ đó leo lên vị trí Không Sợ Minh Chủ.

Hai người này, ngày thường đều chỉ mong nàng mau nhanh chết đi…

Trong lòng Diệp Oản Oản có chút nghi ngờ, nhưng trên miệng đương nhiên sẽ không nhiều lời.

“Minh chủ… Thuộc hạ biết tội!”

Không cho Diệp Oản Oản có cơ hội mở miệng, Tam trưởng lão Lý Tư bỗng nhiên không hề có dấu hiệu nào quỳ ở dưới chân Diệp Oản Oản, mặt đầy vẻ sám hối.

Thấy vậy, Diệp Oản Oản trợn mắt hốc mồm. Cái gã Tam trưởng lão này làm cái gì vậy, chẳng lẽ cũng trúng Cổ độc?

“Minh chủ… Trước đó, là thuộc hạ mắt mù, một mực hoài nghi thân phận của ngài, vẫn còn muốn tìm ra chứng cứ ngài giả mạo Minh chủ, từ đó leo lên vị trí Không Sợ Minh Chủ…

Nhưng mà, thuộc hạ cũng là xuất phát từ lòng trung thành. Ngài hao tốn bao nhiêu tâm huyết mới sáng tạo ra được Không Sợ Minh, thuộc hạ so với ai khác đều hiểu rõ ràng hơn.

Mà trừ Minh chủ ra, thuộc hạ cho rằng, chỉ có thuộc hạ mới có thể đảm nhiệm chức trách to lớn này, Không Sợ Minh nhờ đó sẽ đi được càng thêm xa hơn. Đây tuyệt đối không phải là thuộc hạ muốn tại Không Sợ Minh một tay che trời, mà là vì lo nghĩ cho Không Sợ Minh…” Tam trưởng lão Lý Tư mặt đầy kích động nói.

Diệp Oản Oản: “…”

“Ha ha…!! Tam trưởng lão, ông cũng có phần quá kiêu ngạo! Coi như Minh chủ thật sự mất tích, với tâm tính của ông, nếu như là leo lên vị trí Minh chủ, tôi cho rằng, cũng không có thành tựu to tát gì!!” Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Lý Tư, mở miệng nói.

Nghe tiếng, Lý Tư nhìn về phía Đại trưởng lão, cười lạnh một tiếng: “Vậy cũng vẫn tốt hơn có một vài người chỉ là muốn đơn thuần ngồi lên vị trí Minh chủ Không Sợ Minh hưởng ấm êm.”

Lời của Lý Tư vừa dứt tiếng, gương mặt Đại trưởng lão bỗng biến sắc, chỉ vào Tam trưởng lão, mặt đầy tức giận: “Lý Tư, ông ít ở trước mặt Minh chủ ăn nói lung tung đi!! Tôi đối với Không Sợ Minh trung thành tâm huyết, có thiên địa chứng giám, tuyệt đối không phải vài ba lời của ông liền có thể xuyên tạc sự thật!”

“Đại trưởng lão, tôi chỉ nói là một vài người, cũng không hề chỉ mặt gọi tên nói Đại trưởng lão ông như thế nào, ông kích động như vậy để làm cái gì? Tôi nói tên họ của ông rồi sao? Minh chủ anh minh biết bao, còn cần tôi tới vặn vẹo xuyên tạc sao?” Lý Tư mặt đầy nụ cười lạnh.

Thấy Tam trưởng lão Lý Tư và Đại trưởng lão cãi vã, Diệp Oản Oản càng thêm nghi ngờ. Hai người kia, rốt cuộc là uống lộn thuốc gì rồi vậy hả?

Hiện tại mở miệng một tiếng Minh chủ, gọi so với gọi cha ruột còn thân thiết hơn…

“Đủ rồi!” Diệp Oản Oản mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, phẩy phẩy tay: “Muốn làm ồn thì đi ra ngoài làm ồn!”

Nghe Diệp Oản Oản nói lời ấy, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão hai người bỗng im bặt, không dám nói thêm lấy nửa câu.

“Minh chủ, thuộc hạ trước đó ngộ nhận là ngài là giả mạo, nhiều lần mạo phạm. Nhưng xin Minh chủ niệm tình thủ hạ gây ra chuyện cũng là do có nguyên nhân xuất phát từ chân tâm. Xin tha cho thuộc hạ tội chết…!!” Tam trưởng lão thận trọng hướng về Diệp Oản Oản mở miệng cầu xin.

Tuy nói Diệp Oản Oản không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, hai người này lại là uống lộn thuốc gì? Nhưng mà vở kịch này, vẫn phải tiếp tục diễn thôi!

Con ngươi Diệp Oản Oản hơi hơi chuyển một cái, chợt nhìn về phía Tam trưởng lão, lạnh giọng mở miệng nói: “Ta tự nhiên biết ngươi là hạch tâm của Không Sợ Minh. Ta rời khỏi Không Sợ Minh nhiều năm, lại lần nữa trở về, quá mức trùng hợp, ngươi có hoài nghi, cũng là hợp tình hợp lý. Chính bởi vì người không biết không có tội, lần sau không được phá lệ.”

“Hả?” Sau khi nghe Diệp Oản Oản nói ‘người không biết không có tội’ và ‘lần sau không được phá lệ’ xong, Tam trưởng lão Lý Tư rõ ràng sửng sốt một chút.

Scroll Up