Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Tam trưởng lão liếc nhìn mấy vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh, mở miệng nhắc nhở.

“Tam trưởng lão yên tâm, loại chuyện này… Nói chung cũng không phải lần thứ nhất mà! Kinh nghiệm của chúng tôi đều rất phong phú.” 

Một vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh trong đám mở miệng cười nói.

Vào giờ phút này, Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Đại trưởng lão, không khỏi giơ ngón tay cái lên. Tam trưởng lão này năm đó có thể lăn lộn lên đến vị trí trưởng lão, thật sự không phải là dựa vào vận khí. Chỉ riêng thủ đoạn này, khí phách này, đã không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh.

Liên tiếp mấy ngày, Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên bị mấy vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh hành hạ đến chết đi sống lại, phòng tuyến trong lòng của hai người gần như tan vỡ. Thành viên tinh anh Không Sợ Minh đối xử với bọn họ, không đánh cũng không mắng, trên người hai người không có một chút vết thương nào. Nhưng sự hành hạ, lại không thể nào kể xiết cho người bên ngoài.

Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn đã ba ngày ba đêm không thể nhắm mắt lại, hơn nữa trong căn phòng âm u này không có một chút ánh sáng nào, không biết được ngày sáng đêm tối.

Thậm chí, một vị thành viên Không Sợ Minh trong số đó, không biết từ chỗ nào đem đến một nùi thuốc ngủ, chia ra làm nhiều liều vừa đủ, nghiền nhỏ từng phần thành bột mịn, thả vào trong nước suối, để cho hai người uống vào.

Mí mắt của Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên bị dùng một cái kẹp kẹp lại, căn bản là không có cách nào chợp mắt, trong mắt sớm đã vằn vện tia máu, không cách nào chống đỡ nổi.

“Ha ha!”

Tam trưởng lão khẽ mỉm cười, đi vào trong căn phòng, nhìn về phía Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên sống không bằng chết: “Hai vị, cảm giác như thế nào?”

“Ngươi… Ngươi con mẹ nó cái đồ cẩu tạp chủng!! Có gan, ngươi giết chúng ta…” Hoàng Minh Khôn nhìn thấy Tam trưởng lão tới chỗ này, cuồng loạn gầm thét lên. Chẳng qua tiếng gào thét này, quả thật đã không còn một chút sức lực nào. Hoàng Minh Khôn đã sớm mệt mỏi đến cực hạn, chỉ cảm thấy trái tim đã bắt đầu có chút suy kiệt.

“Hoàng quản gia, cần gì phải tức giận như vậy? Giết các ngươi, làm sao có thể! Chúng ta cũng là người tuân thủ pháp luật, sẽ không làm ra loại chuyện đó… Nếu hai người các vị không muốn nói, vậy chúng ta cứ tiếp tục. Ta tin tưởng các ngươi sớm muộn sẽ cam tâm tình nguyện mở cái miệng này.” Tam trưởng lão cười nói.

“Không… Tôi cầu xin các người đấy, để cho tôi ngủ một giấc… Chỉ cần một giấc… Ngủ một giấc là được!” Một bên, Lương Mỹ Huyên khóc nức nở. Bà quả thực là không chịu nổi.

Khóc cạn ráo cả nước mắt, lại không thể chìm vào giấc ngủ. Sự hành hạ như vậy, quả thật là so với hành hạ da thịt còn khó chịu hơn ngàn vạn lần.

“Muốn đi ngủ? Chuyện này rất dễ dàng… Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, Diệp Thiệu An rốt cuộc là chết thế nào, ta lập tức có thể để cho các ngươi ngủ ngon giấc, thế nào?” Tam trưởng lão cười nói.

Lương Mỹ Huyên nói: “Diệp Thiệu An… là… là do một nhà Diệp Oản Oản giết!!” 

“Ừ… Như vậy à, nhưng ta đối với lời giải thích này, rất không hài lòng, ngươi nói làm sao bây giờ?” Tam trưởng lão nhìn chằm chằm Lương Mỹ Huyên nói.

“Bắc Đẩu, tiếp tục cho bọn chúng ăn một chút thuốc ngủ.” Tam trưởng lão hướng về Bắc Đẩu nhìn một cái, nói xong liền đi ra bên ngoài phòng.

Nghe Tam trưởng lão ra lệnh, trên mặt của Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên, trong nháy mắt hiện ra vẻ kinh hoàng vặn vẹo.

“Không! Tôi nói, tôi đều nói hết!! Diệp Thiệu An là do tôi và Hoàng Minh Khôn sai người giết, sau đó giá họa cho Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm!” Lương Mỹ Huyên kêu khóc nói.

Nghe tiếng, Tam trưởng lão dừng bước chân lại, trên mặt mang theo nụ cười, xoay người lại: “Đáp án này, ta nói chung coi như là hài lòng. Chỉ bất quá, ngươi phải trong lúc tán gẫu với Hoàng Minh Khôn “lỡ lời” nói ra, cũng không thể nào chủ động nói với chúng ta!”

“Tam trưởng lão, tại sao phải như vậy?” Bắc Đẩu nhìn Tam trưởng lão, mặt đầy vẻ khó hiểu.

Lúc này, Tam trưởng lão lườm Bắc Đẩu một cái, dường như hoàn toàn không có hứng thú phản ứng lại Bắc Đẩu.

Scroll Up