Yến Thân vương bị cừu hận bức điên rồi, nếu không phải hắn ngầm giúp đỡ thái tử, thái tử muốn bức Quân thoái vị sẽ không thuận lợi như thế.
Lúc thái tử cùng hoàng hậu khua chiêng gõ mõ chuẩn bị kế hoạch, hoàng đế vì chuyện Giang Nam cùng biên cương khiến cho sức cùng lực kiệt, long thể càng không tốt, nếu không phải hắn mạnh mẽ chống đỡ, không chừng hoàng đế đã sớm ngã xuống.
Tuy hoàng đế cố gắng giữ tinh thần, không muốn bất luận kẻ nào nhìn ra hắn mệt mỏi, nhưng hoàng đế tuổi tác đã cao, lại vì chuyện tam hoàng tử tự thiêu thảm thiết mà chết, sao đó Đại Minh liên tiếp phát sinh nhiều chuyện rung chuyển, hoàng đế cố gượng cũng khó.
Hắn nhanh chóng gầy đi, triều thần cùng các vị hoàng tử đều nhìn ra hoàng đế đang đau khổ chống đỡ, giống như nỏ mạnh hết đà.
Các hoàng tử mưu tính kéo thái tử xuống ngựa, còn thái tử cũng ngầm mưu hoa bức Quân thoái vị.
Chỉ có một mình hoàng đế một lòng muốn giải quyết tất cả tai hoạ ngầm ảnh hưởng Đại Minh triều là không biết gì, hắn tự phụ có thể khống chế toàn cục, tự phụ các vị hoàng tử cùng thái tử vẫn ở trong phạm vi khống chế của hắn.
_______________________________________
Trong hoàng cung, hoàng hậu nương nương tỏ ý cùng thái hậu:
– Nguyên nhân là vì quốc sự mà gian nan, mới bị ngưng tụ sĩ khí. Hiện giờ trọng thần quyền quý trong kinh thành, nhân tâm bất ổn, không bằng nhân cơ hội này, để bọn họ vào cung dự yến náo nhiệt chúc mừng, thần thiếp nghe nói Tần vương thế tử tiến binh thần tốc, mới ngắn ngủn nửa tháng đã đến Giang Nam. Bá tánh đều nói Tần vương thế tử có phong phạm của lão Tần vương.
Nhắc tới lão Tần vương, là có thể khiến thái hậu vui vẻ.
Hoàng đế tinh lực vô dụng, thái hậu còn lớn tuổi hơn hoàng đế nhiều.
Tuy nhiều năm sống trong nhung lụa, nhưng thân thể cũng không thế nào tốt, tuổi tác càng cao thái hậu càng sợ cô độc. Hoàng hậu kiến nghị như vậy cũng đả động được thái hậu.
Càng gian nan, hoàng thượng cùng triều thần càng nên đoàn kết nhất trí.
– Thế tử phi đã lâu không vào cung, nghe nói tẩu tử của nàng bình an sinh đôi nhi nữ, Vĩnh Ninh hầu thế tử vui mừng không khép được miệng, vốn dĩ song sinh không phải là chuyện cát lợi, nhưng mẫu tử bình an, lại là đại cát đại lợi. Gần đây Vĩnh Ninh hầu thế tử vội vàng chăm sóc tôn nữ tôn tử không thể vào cung, hoàng thượng nhắc rất nhiều lần, ai có thể ngờ trong tất cả văn võ hậu duệ quý tộc, hoàng thượng lại thân với Vĩnh Ninh hầu thế tử nhất.
Hoàng hậu cười khanh khách nói:
– Hay là để Tiêu thị ôm hài tử vào cung?
– Nàng vào cung làm chi?
– Thái hậu nương nương lại quên thái tử phi?
Hoàng hậu phai nhạt vui mừng:
– Thần thiếp nghĩ tân sinh hài tử có thể giúp thái tử phi đổi vận? Thân thể của thái tử cũng không phải không thể lưu lại nhi tử nối dõi, thân thể thái tử phi cũng rất tốt, vậy mà bọn họ vẫn không có động tĩnh, hoàng thượng ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng cũng sốt ruột, thần thiếp cũng vậy, nhưng nói ra, lại khiến thái tử phi khóc lóc nỉ non.
Thái hậu nương nương trầm ngâm một lúc lâu:
– Cũng không phải là không được, chỉ là hài tử quá nhỏ, ai gia sợ tổn thương hài tử, sẽ tổn thương Vĩnh Ninh hầu thế tử, đừng nhìn Vĩnh Ninh hầu thế tử cái gì cũng không thèm để ý mà lầm, cả ngày trừ ăn nhậu chơi bời ra, nhìn như kẻ lỗ mãng, nhưng thật ra trong lòng luôn có chừng mực, rất để ý người chí thân. Nhi tức của hắn không sợ nguy hiểm sinh hạ một đôi tôn tử, là lúc hắn cao hứng nhất, nếu vì tiến cung mà nguội lạnh…Ai gia không còn mặt mũi gặp Gia Mẫn quận chúa, nghe nói Gia Mẫn quận chúa cũng rất đau tích tằng tôn.
Ở Đại Minh triều trong dân gian có một loại cách nói, quá kế hay ghi tạc dưới danh nghĩa của mình làm nhi tử nối dòng, chung quy vẫn là hài tử của người khác, nhưng nhi tử nối dòng sinh hạ tôn tử, nếu dưỡng bên người của mình, cũng không khác gì thân tôn tử.
Tuy Gia Mẫn quận chúa không đem tằng tôn tử nuôi dưỡng bên người, nhưng cũng thường xuyên đi thăm, luôn quan tâm.
Vì chuyện hoán tử, thái hậu trước sau vẫn cảm thấy lão Tần vương thua thiệt Gia Mẫn quận chúa cùng Vĩnh Ninh hầu.
Gia Mẫn quận chúa cả đời vô tử, thật vất vả mới có được tằng tôn tử, thái hậu phải thận trọng, vì bọn họ mà suy xét.
– Hiện giờ cuối thu mát mẻ, sao có thể bị cảm lạnh? Huống chi trong hoàng cung có không ít nô tài hầu hạ, hài tử để Tiêu thị ôm, người còn không yên tâm?
Hoàng hậu lau chùi khóe mắt:
– Mẫu hậu, thần thiếp chỉ muốn thái tử phi lây dính chút không khí vui mừng.
Thái hậu thở dài một hơi, vẫn rất yêu thương thái tử, cũng biết gần đây mọi chuyện đều không tốt, nếu có khả năng, thái hậu cũng không muốn hoàng thượng phế thái tử.
Nếu thái tử phi có thai, có lẽ hoàng thượng sẽ nghiêng về thái tử, không chừng thái tử có thể chịu đựng qua nguy cơ này.
Thái hậu lo lắng cho thái tử, cũng lo lắng cho hoàng đế, phế thái tử, tổn thương tình phụ tử, thái tử không ổn, hoàng đế có thể ổn sao?
Hoàng đế tuổi tác đã cao, không chịu nổi lăn lộn, hoàng đế rất thích nói chuyện cùng Khương nhị gia, là vì Khương nhị gia thuần túy, không yêu cầu đòi hỏi gì từ hoàng thượng.
Khương nhị gia sẽ nói một ít chuyện thú vị nơi phố phường, hoàng đế có thể khuây khỏa một chút.
– Ai gia có thể hạ chỉ để Tiêu thị ôm hài tử tiến cung, chỉ là, người đi theo bên người Tiêu thị phải thật chú ý, hài tử là quan trọng nhất, ngươi hiểu không?
– Thần thiếp hiểu.
Hoàng hậu vô cùng cảm kích thái hậu, nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể nắm giữ Tiêu thị cùng hài tử của nàng vào tay.
Từ trong miệng thái tử, hoàng hậu hỏi thăm được tin tức, người duy nhất có thể cứu thái tử chính là Tiêu Chước Hoa, thái tử cũng từng nói cao nhân đã xem bát tự của Tiêu Chước Hoa, mệnh cách vượng phu vượng tử, nàng cũng là người duy nhất có thể sinh hạ nhi tử nối dõi cho thái tử.
Quân đoạt thần thê, làm người trơ trẽn, nhưng thái tử đang ở tình huống đặc thù, chỉ cần có một phần hy vọng, hoàng hậu cũng không muốn từ bỏ.
Dùng hoàng tộc uy hiếp Tiêu Chước Hoa chỉ sợ nàng sẽ không nghe lệnh, nếu có hài tử?
Mặc kệ là Tiêu Chước Hoa, hay là Tiêu Duệ Hoa cùng Tần vương thế tử đang ở Giang Nam làm việc cho hoàng thượng cũng không thể cự tuyệt.
– Còn có Tần vương thế tử phi, thần thiếp cũng muốn gặp, không biết có phải nàng cũng hoài song thai, nghe nói cũng sắp sinh.
– Đúng vậy, có lẽ còn nửa tháng.
Thái hậu nói:
– Hay là đừng để nàng lăn lộn…
– Mẫu hậu lời này không ổn, Tần vương thế tử lãnh binh bên ngoài, trong triều đình đồn đãi rất nhiều, rốt cuộc thân phận của A Trạch không giống các thế tử ở vương phủ khác, trong cung mở tiệc, ai có thể không đến, chỉ có Tần vương thế tử phi nhất định phải đến.
– Cũng được.
Thái hậu gật đầu:
– Nếu nàng đã gả cho A Trạch, sẽ có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Sai người hầu hạ nàng thật tốt, ai gia cho phép nàng ngồi kiệu vào cung.
– Mẫu hậu thật đau tiếc nàng.
– Nàng đang hoài thai, ai gia cũng không thể để trung thần lương tướng thất vọng buồn lòng.
Thái hậu phân tích nói:
– Biên cương cùng Giang Nam đều không yên ổn, nhưng chuyện ở Giang Nam mới là chuyện mà hoàng thượng coi trọng nhất, mấy năm nay biên cương vẫn không yên ổn, nhưng Man Di không thể đánh tới kinh thành. Còn Giang Nam là nơi chịu một nửa thuế quốc gia của Đại Minh triều, một khi Giang Nam rung chuyển, Đại Minh sẽ nội loạn không ngừng. Hoàng thượng đã từng nói, người có thể hủy diệt Đại Minh không phải là Man Di, mà là người Đại Minh.
Hoàng hậu cái hiểu cái không nói:
– Hoàng Thượng luôn nhìn thế sự tinh chuẩn, chắc đã sớm an bài, chỉ là, nếu hoàng thượng đem Giang Nam giao cho Tần vương thế tử cùng Tiêu đại nhân, nhất định rất tin tưởng hai người bọn họ. Bọn họ cũng sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng, mẫu hậu vinh sủng gia quyến của bọn họ, bọn họ dám không tận lực sao? Người xem Tiêu đại nhân có hai phòng, có phải cũng nên mời đến?
– Tuy Tiêu khanh gia vai chọn, nhưng hoàng thất không thể thừa nhận nhị phu nhân của hắn, nếu triệu kiến, đương nhiên phải triệu kiến Khương thị, chỉ là nghe nói bệnh tình của nàng…
– Mẫu hậu, thần thiếp nghe nói bệnh tình của Khương thị chuyển biến tốt đẹp, chỉ là gần đây ít gặp người mà thôi.
– Vậy để các nàng cùng nhau tiến cung.
– Dạ.
Hoàng hậu đã đạt được mục đích, đem Khương Lộ Kỳ tiến cung, nàng muốn dùng Khương Lộ Kỳ chứng minh Tiêu thị biết y thuật, mặt khác nàng cũng muốn chế trụ khuyết điểm của Tiêu Duệ Hoa, chờ sau khi thái tử đăng cơ, Tiêu Duệ Hoa đang ở Giang Nam cũng phải cúi đầu áp tai.
Giống như thái hậu đã nói, Giang Nam không thể loạn, Giang Nam loạn, Đại Minh vong.
______________________________________
Thái hậu muốn mở yến tiệc, tin tức truyền khắp kinh thành, hoàng tử, hậu duệ quý tộc, gia quyến trọng thần đều phải vào cung, để khích lệ sĩ khí, hoàng đế biết thái hậu dụng tâm lương khổ, gật đầu tán đồng:
– Ngươi truyền lời cho thái hậu, nói là trẫm khiến mẫu hậu nhọc lòng… Khụ khụ…
Hoàng đế long thể ngày càng sa sút, luôn cảm giác tức ngực khó thở, hơn nữa thường xuyên ho khan, thái y dùng dược điều trị thân thể cho hoàng thượng, nhưng hiệu quả cũng không tốt, hoàng đế cảm thấy thời gian của hắn chỉ sợ không còn nhiều.
Hắn không muốn chết, hắn phải làm hoàng đế, hắn chưa chọn được người tốt nhất để kế thừa Đại Minh.
– Tuyên Vĩnh Ninh hầu thế tử Khương Thừa Nghĩa.
– Tuân chỉ.
Khương Nhị gia bị tuyên triệu vào cung, hắn rất không cao hứng, chơi đùa với tiểu tôn tử rất vui, ai rảnh vào cung?
Nếu hoàng thượng trực tiếp hạ chỉ, hắn không có tư cách phản đối, đừng nói hoàng đế tuyên triệu hắn vào cung, cho dù bắt hắn chết…À, chuyện này hắn phải cân nhắc, có thể không chết là tốt nhất.
– Hoàng thượng…
Khương nhị gia bị bộ dạng ốm yếu của hoàng thượng dọa cho hoảng sợ:
– Sao người lại gầy như vậy?
Thái giám tổng quản ở bên cạnh phụng dưỡng hoàng thượng dùng dược, hơi nhíu mày, đúng là kẻ lỗ mãng cái gì cũng dám nói.
Bọn họ hầu hạ hoàng thượng trăm phương nghìn kế chứng minh hoàng thượng long thể rất tốt, hiện giờ lại bị Khương nhị gia vạch trần.
Đổi lại là người khác, cũng không dám trực tiếp nói ra lời này, Khương nhị gia thật sự không sợ chết nha.
Hoàng đế đẩy chén dược qua một bên, cười mệt mỏi:
– Chỉ có ngươi mới dám nói thật với trẫm.
– Người phải bảo trọng.
Khương nhị gia nói:
– Triều đình không thể thiếu người.
– Được rồi, lời này người khác nói còn êm tai hơn ngươi nhiều.
Hoàng đế kêu Khương nhị gia lại gần:
– Nếu trẫm không hạ chỉ, có phải ngươi sẽ không tiến cung gặp trẫm? ngươi là người hay gây náo loạn. Không có trẫm giữ gìn, chỉ sợ…Khụ khụ…
– Thần chỉ bận rộn, không phải cố ý.
– Cũng chỉ có ngươi mới dám nói như vậy với trẫm.
– Thần nói thật.
Khương nhị gia biểu hiện rất chân thành, đúng là hắn nói thật, tuy luôn miệng nói không quên hoàng đế, nhưng có ai không có việc gì mà vẫn nghĩ tới hoàng đế?
Hắn mới có thêm một đôi tôn nhi, Dao Dao lại sắp lâm bồn, hắn nào có tâm tư ứng phó hoàng đế? Nói bận rộn nên quên, đã đủ lý do thoái thác.
– Nói thật là tốt, hiện giờ trẫm muốn nghe lời nói thật.
Hoàng đế bị đám nô tài cùng các vị thái y luôn miệng nói long thể không việc gì, tinh thần to lớn chống đỡ thân thể, nhưng hắn là người mù, không thấy tình trạng của mình, hắn không muốn người khác biết hắn tinh lực vô dụng.
Chỉ là hắn cũng hiểu, hắn cố chống cự nữa cũng không thể dấu diếm người thời thời khắc khắc chú ý long thể của hắn.
– Bên ngoài nhất định bàn tán rất sôi nổi náo nhiệt?