Tần Vương phủ đúng là Đại Minh đệ nhất danh môn, vương phủ cực kỳ đồ sộ, hạ nhân hầu hạ chỉnh tề.
Nếu lúc trước Khương nhị gia muốn vào Tần vương phủ, cũng phải đứng chờ một bên.
Hiện giờ, hắn là nhạc phụ của Tần vương thế tử, hạ nhân Tần vương phủ không dám ngăn trở hắn.
Khương nhị gia đúng lý hợp tình xông vào Tần vương phủ, còn dẫn theo một đám ăn chơi trác táng.
Trên người bọn họ phiêu đãng mùi rượu, Tần vương phi nói Khương nhị gia uống quá chén, cũng không có oan uổng hắn.
Nếu là bình thường, đám người này không có uống rượu, cũng không dám theo Khương nhị gia tới Tần vương phủ hồ nháo.
Nhưng lúc này bầy đàn hàng năm trà trộn trong giới ăn chơi trác táng uống quá nhiều, lại có người cổ động, đừng nói là Tần vương phủ, cho dù là hoàng cung cũng dám sấm.
Cho nên nói, đám ăn chơi trác táng khi say rượu thì rất can đảm.
Trong đám này, không chỉ có mấy người giống Khương nhị gia là hầu môn thế tử, ngay cả Triệu vương điện hạ cũng ở trong đó.
Vị này rõ ràng đã uống quá say, thân thể loạng choạng:
– Khương lão nhị, ngươi chậm một chút.
Đoàn người này đều có phân lượng, hạ nhân vương phủ thật sự không dám thương tổn bọn họ.
Tần vương dẫn đầu ra mặt, thấy thân gia hống hống như trâu, mặt mày không vui, nhưng vẫn lễ phép tiếp đãi Khương nhị gia:
– Vĩnh Ninh hầu thế tử…
– Ta tới hỏi ngươi.
Khương nhị gia xông lên vài bước, bắt lấy cổ áo Tần vương, trợn mắt hỏi:
– Khương gia chúng ta phải xin lỗi ngươi?
– Ngươi nói gì vậy?
– Tiếng người!
Khương nhị gia lôi kéo cổ áo:
– Tiếng người, ngươi nghe không hiểu sao?
Lúc này Tần vương phi cũng chạy tới hiện trường, trong mắt nàng đây chính là một cơ hội.
Khương Lộ Dao có phụ thân điên mê rượu, nàng ở vương phủ cũng đừng mơ được tốt đẹp.
Nàng luôn xem Tần vương là chổ dựa, thấy Tần vương bị Khương nhị gia nắm cổ áo, thất thanh nói:
– Vương gia…… Thân gia, ngươi mau buông vương gia ra, có chuyện gì từ từ nói, Ngươi muốn làm cái gì?
– Còn không mau kêu thế tử phi đến đây?
Tần vương phi một bên vội vàng cứu Tần vương, một bên sai người đi kêu phu thê Khương Lộ Dao.
– Thân gia, đừng thương tổn vương gia của chúng ta.
Tần vương cũng có võ nghệ bàng thân, lúc bị Khương nhị gia nắm cổ áo, không muốn bị đám hạng người vô năng ăn chơi trác táng đánh giá.
Hắn muốn chứng minh hắn so với Khương nhị gia còn cường hơn, lúc định nhẹ nhàng phản chế Khương nhị gia, hắn mới phát hiện, hắn hoàn toàn không làm gì được Khương nhị gia, Tần vương trừng mắt, Khương nhị gia thật lớn khí lực.
– Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?
– Ta muốn như thế nào?
Khương nhị gia ngửa đầu cười to:
– Là Tần vương phủ các ngươi khi dễ người, khinh thường khuê nữ của ta, khinh thường Khương gia chúng ta…
– Thân gia, này là nghe từ đâu?
Tần vương phi ở bên cạnh xen mồm vào, còn chưa biểu hiện xong, Khương nhị gia cả giận nói:
– Ngươi câm miệng, nam nhân nói chuyện, ngươi xen mồm làm gì? Hồi nội trạch đợi đi!
Nếu Khương Lộ Dao ở đây, nhất định sẽ nổi bão, Khương nhị gia thừa dịp không có nữ nhi, mới dám ‘ kỳ thị ’ Tần vương phi một phen.
Huống chi hắn lại cho rằng trừ nữ nhi vạn năng nhà mình, có thể nội có thể ngoại, thì không có người nào có tư cách cùng Dao Dao so sánh, Tần vương phi là cái lông gì? Lại có tư cách gì xen mồm?
Từ khi Tần vương phi gả cho Tần vương chưa chịu qua vũ nhục thế này, Khương nhị gia nói ‘ lời thô tục ’ thiếu chút nữa khiến nàng lệ ròng, đôi mắt thủy nhuận nhận hết ủy khuất:
– Vương gia…
– Khương nhị gia, nếu ngươi không buông tay, đừng trách bổn vương không khách khí.
– Hừ.
Sao Khương nhị gia có thể buông tay? Tiếp tục gân cổ lên nói:
– Dao Dao ở đâu, ta lãnh nàng về phủ, Khương gia chúng ta trèo không tới loại người cao quý, đại khí, phú quý Tần vương phủ các ngươi, đáng thương cho nữ nhi của ta, không biết như thế nào, lại bị các ngươi khi dễ, lúc này mới nhập môn mấy ngày chứ?
– Khương nhị gia, ai khi dễ thế tử phi?
– Chính là các ngươi cái loại người trong ánh mắt chỉ có bạc…
Khương nhị gia khủng bố tinh thần, chỉ vào Tần vương đang không hiểu gì.
– Khương gia chúng ta đưa của hồi môn còn thiếu sao? Hay là như thế nào? Đến nỗi khiến các ngươi trào phúng Khương gia không có bạc?
Vào lúc này, Khương Lộ Dao cùng Triệu Đạc Trạch đã chạy tới, Khương Lộ Dao thấy rõ ràng trạng huống, lão phụ chiếm thượng phong.
Nàng không chút hoang mang túm chặt tay Triệu Đạc Trạch đang muốn đi hổ trợ, dùng ánh mắt ý bảo, nhìn kỹ hẵn nói.
Cho dù bất mãn phu thê Tần vương, Khương Lộ Dao cũng không dám giáp mặt trái ý chống đối Tần vương cùng Tần vương phi, dù sao nàng cũng là vãn bối, là nhi tức.
Nhưng Khương nhị gia không phải vậy, là ngang hàng với Tần vương, lại là thân gia, luôn lấy danh ăn chơi trác táng.
Cho dù mắng sai, dựa theo tính Tần Vương ‘ tấm lòng rộng lớn, trí tuệ rộng rãi ’ mà nói cũng sẽ không so đo, dù gì Tần vương cũng nho nhã quân tử chi phong, rất để ý phong độ.
Nhưng Khương nhị gia lại không giống vậy, lão phụ chỉ để ý hưởng thụ, chỉ cần hắn sảng khoái, hoàn toàn không bận tâm người khác nói như thế nào.
Khương nhị gia cũng nhìn thấy Khương Lộ Dao, lúc đẩy Tần vương ra, cả giận nói:
– Ta nói cho ngươi biết, Thương Hải Minh Châu có giá, khuê nữ của ta là vô giá, Dao Dao nhà ta là bảo bối vô giá, các ngươi có thể sính được khuê nữ của ta, chính là rất có phúc khí, nếu kiện trang sức Thương Hải Minh Châu là sính lễ, Khương gia chúng ta thu giữ có gì không đúng?
– Ta đã đem nữ nhi bảo bối gả cho các ngươi, chỉ là một kiện trang sức mà thôi, có cái gì quan trọng? Cho dù có nhiều Thương Hải Minh Châu, ngươi cho ta cũng không đổi được Dao Dao, không tin thử xem?
– …
Tần vương có chút choáng váng, như thế nào lại xả đến Thương Hải Minh Châu? Cái gì mà trân bảo có giá, khuê nữ vô giá? Này là thế nào?
Tuy Tần vương cũng biết Thương Hải Minh Châu được làm sính lễ không có đưa hồi môn trở về.
Nhưng dù sao Thương Hải Minh Châu cũng là sính lễ mà Tần vương Triệu gia đưa sang, Khương gia nhận lấy cũng không có gì.
– Khương nhị gia, có phải ngươi đã hiểu lầm? Bổn vương có khi nào để ý đến Thương Hải Minh Châu?
Nếu thật sự để ý, Tần vương phi lấy Thương Hải Minh Châu làm sính lễ làm chi?
Lúc Tần vương phi chuẩn bị sính lễ, Tần vương rất vừa lòng.
Sắc mặt Tần vương phi cứng đờ, quả nhiên là vì Thương Hải Minh Châu mà tới…
Tin tức truyền đi cũng quá nhanh, tuy Tần vương phi đã chuẩn bị, nhưng ngàn vạn lần không ngờ, Khương nhị gia sẽ hô lên châu báu có giá, nữ nhi vô giá…
Tần vương phi không cảm thấy Khương Lộ Dao so với Thương Hải Minh Châu còn có giá trị hơn.
Triệu Đạc Trạch âm thầm bái phục nhạc phụ, nghiêm túc học theo Khương nhị gia nên làm phụ thân như thế nào…
Tuy Khương Lộ Dao cũng cao hứng, nhưng bất đắc dĩ càng nhiều, nàng hiểu Khương nhị gia quá rõ, tin tức trong phố phường còn có thể dấu diếm đám ăn chơi trác táng?
Phủ nào chuyện bát quái vừa mới ngoi đầu, bọn họ đều biết trước hết, nhìn tình cảnh hôm nay, nhất định lão phụ ở tửu lầu cùng đám hồ bằng cẩu hữu uống rượu.
Nghe được tin Khương gia không có đem Thương Hải Minh Châu đưa hồi môn trở về, có quân sư quạt mo cổ động, lão phụ tính tình nhị hóa bạo phát.
Nhưng Khương Lộ Dao cũng không định tiến lên ngăn cản Khương nhị gia, lão phụ không chỉ nhị, ham chơi thôi, có đôi khi còn rất là ‘ thổ hào ’.
Thổ hào thế giới, phàm nhân lý giải không được.
Quả nhiên, Khương nhị gia từ trong lòng ngực móc ra nguyên bộ Thương Hải Minh Châu, hung hăng ném xuống đất, đỏ mặt tía tai kêu lên:
– Hiểu lầm? Nói thật dễ nghe, nếu không phải các ngươi bụng dạ hẹp hòi, để ý Thương Hải Minh Châu, thì sao lại đem tin tức thả ra?
– Có lẽ là người khác…
– Ta phi.
Khương nhị gia phun nước miếng:
– Trừ các ngươi, có người nào ăn no rỗng mỡ quan tâm Khương gia chúng ta tặng của hồi môn là cái gì? Ngươi đi nghe một chút xem, trên phố phường ai mà không nói Khương gia chúng ta xa hoa, cấp của hồi môn cho khuê nữ là núi vàng núi bạc?
– Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cũng nghe nói, Khương nhị gia hào sảng xa hoa, thực sự uy vũ.
– Không sai.
Triệu vương gật đầu:
– Đường huynh Tần vương à, nếu ngươi thật sự để ý Thương Hải Minh Châu, thì không nên dùng của hồi môn trước kia của đường tẩu làm sính lễ, nếu đã làm sính lễ, Khương gia người ta muốn làm như thế nào, cũng là chuyện của người ta, sao ngươi có thể vì Khương gia không có đưa của hồi môn trở về, liền ở phố phường tản bộ lời đồn? Nhìn xem đã khiến nhị gia của chúng ta sinh khí…
Triệu vương há mồm nói, một cổ mùi vị hải sản bay phất phới.
Khương nhị gia dẫn một đám ăn chơi trác táng đến làm chuyện khác thì không được, nhưng nếu luận về bẩn thỉu, tuyệt đối một chấp hai.
Mọi người đồng lòng hợp lực, nói Tần vương đến nổi muốn tìm lỗ đất mà chui vào, rốt cuộc là ai khi dễ ai? Ai tức ai?
– Thân gia, thật sự không phải vương phủ truyền…
– Ta không tin, trừ các ngươi ra không còn ai khác.
Tần vương phi không tự chủ lui về sau một bước, Khương nhị gia biểu hiện không giống người bình thường! Là nàng theo không kịp? Hay là Khương nhị gia là thế gian kỳ ba?
Phủ nào bị người nghị luận như vậy, mà không vội vàng đem Thương Hải Minh Châu trả về? Vậy mà Khương nhị gia dám hợp tình hợp lý tới gây phiền toái? Hắn có gì dựa vào?
– Tới đây, tiểu tế ngoan.
– Nhạc phụ.
Triệu Đạc Trạch tiến lên, nhìn Thương Hải Minh Châu dưới đất, chắn Khương Lộ Dao ở phía sau.
Tùy tiện nhạc phụ lăn lộn, nhưng quyết không thể để nhạc phụ mang Khương Lộ Dao đi…
Khương nhị gia mắt say lờ đờ mê mang:
– Lấy cục đá đập Thương Hải Minh Châu!
– …
Khương nhị gia nói ra lời này trấn trụ mọi người ở đây, đập?
Trang sức Thương Hải Minh Châu rất khó có, giá thị trường hơn một ngàn vạn lượng.
– Nhạc phụ…
– Ngươi không muốn đập? Đập, ta bắt ngươi đập.
Triệu Đạc Trạch quay đầu lại, chỉ thấy Khương Lộ Dao cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, thật sự là đối với phụ thân thổ hào đã xấu hổ không thể mở miệng.
Khương Lộ Dao đã từng thấy thổ hào hiện đại đập bảo mã (BMW), lúc Khương nhị gia cao hứng, ai cũng không thể ngăn hắn nổi điên.
– Đây là di vật của mẫu phi ta, hay là lưu lại đi.
– Đây là sính lễ mà vương phủ các ngươi cấp cho Khương gia, vì là sính lễ, ta mới đem khuê nữ gả cho ngươi, trang sức này đã là của ta, ta kêu ngươi đập, ngươi phải đập, nếu không ngươi chính là bất hiếu!
– …
Triệu Đạc Trạch suy nghĩ một chút cũng đúng, ngồi xổm xuống, cầm cục gạch.
– Thật sự phải đập?
– Do dự cái gì? Đập.
“Loảng xoảng.” Một gạch đi xuống, Thương Hải Minh Châu hóa thành bột phấn, Triệu Đạc Trạch đột nhiên có loại cảm giác tránh thoát trói buộc.
Trang sức Thương Hải Minh Châu ở trong tay hắn hóa thành bột phấn, thật là quá sung sướng…
Trước kia hắn cũng quá hồ nháo, nhưng nhìn Khương nhị gia…Triệu Đạc Trạch có chút hổ thẹn vì không bằng, nhân gia chơi bời thế này mới là đẳng cấp.
Tần vương phi há to miệng, nhìn trang sức trân quý hóa thành bột phấn theo gió phiêu tán, lòng nàng chảy máu a.
Kia chính là Thương Hải Minh Châu! Trên đời chỉ có một kiện Thương Hải Minh Châu!
Khương nhị gia lại bỏ tay vào vạc áo sờ sờ mò mò, lại móc ra một kiện trang sức……
Mọi người kinh ngạc muốn rớt hàm, lại là một kiện Thương Hải Minh Châu, không đúng, màu sắc so với Thương Hải Minh Châu còn muốn sáng hơn, đây là có chuyện gì?
Triệu Đạc Trạch nghĩ nghĩ, hiểu rõ cười nói:
– Là Vĩnh Ninh hầu đưa cho nhạc phụ đại nhân.
– Coi như tiểu tử nhà ngươi cũng có kiến thức.