Tiêu gia.
Khương Lộ Kỳ từ bãi săn trở về, vẫn luôn bị bệnh, hơn nữa bệnh thật sự nặng, hình ảnh ở kiếp trước cùng kiếp này tương giao, nàng không phân rõ đâu là chân thật.
Gần đây Tiêu Duệ Hoa bận việc chính vụ, chủ động hướng hoàng đế tỏ lòng trung thành, tuy hiệu quả không thể nào tốt, nhưng cũng may có Khương nhị gia hồ nháo chọc cười bệ hạ.
Hoàng đế vẫn đối với hắn như trước kia, Tiêu Duệ Hoa rất cảm kích Khương nhị gia, cũng vui mừng vì đem muội muội gả cho Khương Mân Cẩn.
Nhưng hắn biết, không thể dựa vào Khương nhị gia cả đời, bởi vậy Tiêu Duệ Hoa trừ chuyện tiếp tục theo sát hoàng đế ra, hắn bắt đầu ở trong triều chậm rãi bồi dưỡng lực lượng của chính mình.
Ở vài lần thượng triều, hắn biểu hiện bộc lộ mũi nhọn, châm biếm thời sự, đưa ra thượng sách, bày ra trị quốc chi tài, ở bên người hắn cũng chậm rãi ngưng tụ vài vị tuổi trẻ, có chí hướng triều thần.
Tiêu Duệ Hoa căn cơ không sâu, hắn sẽ không tiến nhập vào đảng phái, cho dù hắn được đại lão nạp vào đảng phái, cũng rất khó trở thành thủ lĩnh phe phái.
Hắn chậm rãi hiển lộ chủ trương chính trị, không thuận theo không dựa theo, tự lập một đảng, dựa vào thanh danh tốt đẹp của hắn ở trong sĩ lâm, bên người hắn hội tụ càng ngày càng nhiều người cùng chung chí hướng.
( Yul: A Hoa rất giỏi nha, thông minh vô cùng, chỉ là bà Kỳ lâu lâu bã hố ảnh nặng quá thôi.😤😤)
Là vì hắn quá bận rộn, hơn nữa đối với Khương Lộ Kỳ trước sau vẫn có oán khí, hắn nghe nói Khương Lộ Kỳ bị bệnh, chỉ kêu thái y, cũng dặn dò hạ nhân chiếu cố Khương Lộ Kỳ thật tốt, mà hắn cũng không tới thăm bệnh Khương Lộ Kỳ.
Lúc Khương Lộ Kỳ thanh tỉnh, thấy bên người không có ai, trong lòng bi thương, Tiêu Duệ Hoa có thể nào bạc tình như thế?
– Tiểu thư, cô gia bận quá, người đừng khóc.
– Ngươi không cần nói tốt cho hắn, ta đã nản lòng thoái chí, không cần khuyên ta.
– Không phải nô tỳ lắm miệng, người luôn cương với cô gia, đối với người rất bất lợi, cô gia ở bên ngoài xã giao nhiều, chuyện phiền lòng cũng không ít, sau khi hồi phủ người lại bày ra sắc mặt cho hắn xem, sao cô gia có thể thổ lộ tình cảm với người?
– Ta không cần cùng hắn thổ lộ tình cảm, có bản lĩnh, ghét bỏ ta, hắn liền hưu ta đi. Ta muốn xem xem, hắn đi đâu tìm được thê tử tốt như ta.
Khương Lộ Kỳ từng bị Tiêu Duệ Hoa răn dạy, nàng cũng biết mình tiến cử Tiêu Chước Hoa có chút không ổn.
Nhưng lúc ấy nàng thật sự vì Tiêu Duệ Hoa mà suy nghĩ, không có một chút tư tâm, cho dù Tiêu Duệ Hoa không tán đồng, không thông cảm nàng dụng tâm, cũng không nên động thủ đánh người.
Nàng dám nói như vậy vẫn là ỷ vào chuyện Tiêu Duệ Hoa không dám hưu thê phá hỏng thanh danh, nàng dám bực bội Tiêu Duệ Hoa, cũng vì nàng là chất nữ của Vĩnh Ninh hầu.
– Ngươi không cần nói tốt cho hắn, mau nói cho ta nghe một chút tin tức bên ngoài đi, bệnh tình của thái tử điện hạ như thế nào?
Khương Lộ Kỳ không được xuất môn, Tiêu Duệ Hoa không cấm nha hoàn của nàng ra cửa, bởi vậy tin tức trong kinh thành vẫn truyền vào tai nha hoàn.
– Nói là bệnh tình của thái tử điện hạ chuyển biến tốt đẹp, nhưng cụ thể như thế nào, nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, bên ngoài nói cái gì nghe cái đó.
– Ừ.
Khương Lộ Kỳ không cần hỏi, không có Tiêu Chước Hoa chữa bệnh, bệnh tình của thái tử chỉ có thể bình ổn, đây cũng là nguyên nhân khiến Tiêu Duệ Hoa không đến phòng của nàng
Nếu Tiêu Chước Hoa đi đến Đông Cung, nhất định Tiêu Duệ Hoa sẽ tức giận với nàng, Khương Lộ Kỳ không biết Khương nhị gia dùng biện pháp gì khiến hoàng đế không có tâm tư cứu thái tử.
Một đám bọn họ không phải là trung thần, luôn tính kế vì ích lợi, trong mắt hoàn toàn không có hoàng thượng.
Thái tử là người kế thừa một quốc gia, rõ ràng Tiêu Chước Hoa có bản lĩnh cứu thái tử lại giả vờ nhìn như không thấy, thật là nữ nhân ác độc.
– Còn gì nữa? Còn tin tức gì, nói cho ta nghe một chút?
– Hiện giờ truyền lưu nhiều nhất, là về Tần vương thế tử…..
– Hắn? Hắn có thể có chuyện gì?
Khương Lộ Kỳ chướng mắt Triệu Đạc Trạch vô năng bình thường, tính tình tàn bạo, nàng chưa thể nói ra thân phận đê tiện của Triệu Đạc Trạch, một là không có chứng cứ, hai là không muốn đắc tội Dương gia cùng Tần vương phi, ba chính là muốn nhìn Khương Lộ Dao bị chê cười.
– Tiểu thư không biết, gần đây Tần vương thế tử được rất nhiều khuê tú nhìn đỏ mắt, hắn đối với thế tử phi yêu sâu sắc, còn nói không cần trắc phi.
-…
Không cần trắc phi? Đây là Triệu Đạc Trạch nói? Khương Lộ Kỳ có cảm giác nàng còn chưa tỉnh ngủ?
– Còn nữa, nô tỳ còn nghe nói, hoàng thượng hạ chỉ Tần vương thế tử làm chủ tế Dương Soái, trước kia đều là nam đinh duy nhất của Dương gia làm chủ tế, bá tánh đang nghị luận, nói là hoàng thượng có ý trọng dụng thế tử.
– Chủ tế Dương Soái? Hắn xứng sao?
– Tiểu thư!
– Ngươi không hiểu, hắn không phải….Hoàn toàn không phải…
Không phải là ngoại tôn của Dương Soái, Khương Lộ Kỳ đem bí mật này giấu sâu trong lòng, Triệu Đạc Trạch vì bảo vệ bí mật này, không chỉ huỷ hoại đôi mắt của Triệu Đạc Dật, còn bức tử nhũ mẫu đã từng hầu hạ hắn, thậm chí còn dùng quyền cước với Dương môn thái quân, hắn hành hạ Triệu Đạc Dật vô cùng tàn nhẫn, chuyện thương thiên hại lí gì cũng dám làm.
Vậy mà kiếp này Triệu Đạc Trạch lại làm chủ tế Dương Soái?
– Dương Soái dưới suối vàng mà biết nhất định rất thương tâm…
– Sẽ không a, nghe nói Dương Soái rất tán đồng chuyện thế tử gia làm chủ tế, còn hiển linh.
– Cái gì? Dương Soái hiển linh?
Khương Lộ Kỳ lập tức đứng lên, bắt lấy cánh tay của tỳ nữ:
– Mau nói, nói rõ ràng cho ta biết.
Tỳ nữ nhìn Khương Lộ Kỳ có chút hoảng sợ, đem chuyện Khương nhị gia bị Dương Soái bám vào người kể ra, ánh mắt Khương Lộ Kỳ tan rã, sao có thể? Hét lớn:
– Đây là giả, là giả, sao Dương Soái có thể bám vào người hắn? Này còn không phải là gạt người sao? Ai cho hắn lá gan dám đại náo Dương gia?
– Sáng nay Khương nhị gia ở trước mặt triều thần đem trận đồ hiến cho hoàng thượng, nói là dựa theo ký ức lúc bị Dương Soái bám vào người mà họa ra.
Tiêu Duệ Hoa đẩy rèm cửa vào phòng, hắn cũng có chút áy náy với Khương Lộ Kỳ, vì bận rộn không thể chú ý tới nàng.
Cho nên hắn cố ý về sớm một chút, định gặp Khương Lộ Kỳ, mặc kệ như thế nào nàng vẫn luôn là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, thê tử không đủ thông minh, phạm xuẩn, hắn sẽ từ từ dạy dỗ, có thể sẽ khiến Khương Lộ Kỳ thông minh một chút.
Bởi vì quan hệ thân gia với Vĩnh Ninh hầu phủ, Tiêu Duệ Hoa không thể nhốt Khương Lộ Kỳ cả đời, Tiêu gia không có nữ chủ nhân quản gia cũng có chút khó coi.
Nhưng hắn vừa vào cửa liền nghe Khương Lộ Kỳ nói những lời này, hắn càng thêm thất vọng, xem ra Khương Lộ Kỳ phải tiếp tục bệnh mới tốt.
– Hoàng thượng thừa nhận, ai dám nhiều lời? Về sau những lời này không được nói nữa. Phu nhân, ta không muốn phải vì ngươi mà thu thập rắc rối, nếu ngươi không hiểu, cũng không cần nói.
– Tướng công…
Khương Lộ Kỳ duỗi tay túm chặt ống tay áo của Tiêu Duệ Hoa:
– Không có người hoài nghi sao? Hay hoàng thượng vì trận đồ liền thừa nhận loại chuyện hoang đường này? Triệu….Tần vương thế tử có thể nào làm chủ tế? Dương gia không còn ai sao?
Nha hoàn nghe tin tức đều là nghe trên phố phường, Khương Lộ Kỳ muốn chính tai nghe Tiêu Duệ Hoa xác định tin tức.
– Sáng nay không chỉ có Khương nhị gia hiến trận đồ, còn có Vĩnh Ninh hầu dâng sổ con khẩn cầu hoàng thượng ủy nhiệm Tần vương thế tử làm Chỉ Huy Sứ của Thần Cơ Doanh.
– A….
Thần Cơ Doanh? Đầu Khương Lộ Kỳ đau muốn nổ tung:
– Thần Cơ Doanh là của Khương gia chúng ta, sao có thể ở trong tay hắn?
– Ngươi ăn nói hồ đồ, Thần Cơ Doanh là của bệ hạ, khi nào lại thành Vĩnh Ninh hầu phủ?
Tiêu Duệ Hoa áp chế sự hâm mộ đối với Triệu Đạc Trạch, hắn biết Khương nhị gia vì tiểu tế mà tranh thủ:
– Hoàng thượng ân chuẩn thỉnh cầu của Vĩnh Ninh hầu, ủy nhiệm Tần vương thế tử làm Chỉ Huy Sứ, hơn nữa còn để Bộ Binh điều binh bỏ thêm chức giáo úy vào Thần Cơ Doanh, tăng thêm binh lính danh ngạch( tuyển lính). Về sau Thần Cơ Doanh là của Tần vương thế tử.
Kinh thành này chỉ có thể trơ mắt nhìn Thần Cơ Doanh trở về tay hoàng tộc.
Hoàng thượng vì Thần Cơ Doanh mà điều binh, điều phái lương thực, điều phái binh khí, quá mức tính nhiệm Tần vương thế tử.
Cho dù hoàng thượng muốn tuyển Tần vương thế tử làm lương tướng phù tá thái tử, nhưng sủng tín như thế có chút quá mức, rốt cuộc Tần vương thế tử có một nửa huyết mạch Dương gia…
Cho dù Khương nhị gia kế thừa anh linh của Dương Soái, hoàng thượng không sợ Tần vương thế tử vì ngoại tổ phụ mà báo thù?
Năm đó người gây ra án oan Dương gia chính là đương kim hoàng đế.
Như thế nào lại vậy? Như thế nào lại vậy?
Thân thể Khương Lộ Kỳ mềm nhũn khóc ngã vào giường, ấp úng tự nói:
– Không giống nhau, không giống nhau.
Đột nhiên, ánh mắt Khương Lộ Kỳ sáng rực lên, thất thố hỏi:
– Triệu Đạc Dật đâu? Hắn thế nào?
Nghe tên nam nhân khác từ trong miệng Khương Lộ Kỳ, Tiêu Duệ Hoa không thể vui nổi, trước kia hắn từng để ý Triệu Đạc Dật.
Sau đó Tần vương thế tử cường thế quật khởi, các nhi tử trước kia của Tần vương cùng Tần vương phi sở sinh cũng không bằng Triệu Đạc Trạch.
Hoàng thượng tuyệt đối không muốn nhìn thấy Tần vương phủ nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
– Hắn tiếp tục làm người hầu cận bên người hoàng thượng, chỉ sợ về sau hắn sẽ bị thế tử lấn áp.
– Sẽ không, hắn mới là, mới là…
Khương Lộ Kỳ thống khổ nói:
– Ngươi hãy tin ta, hắn mới là người tốt, người tài ba, Triệu Đạc Trạch không có cách nào so sánh với hắn.
– Làm càn, danh của Tần vương thế tử là ngươi cũng có thể gọi?
Tiêu Duệ Hoa vung ống tay áo:
– Ta thấy bệnh của ngươi càng ngày càng nặng.
Triệu Đạc Trạch là tiểu tế của Khương nhị gia, Tiêu Duệ Hoa mặc kệ nể mặt ai cũng không thể đối địch với Triệu Đạc Trạch.
Hắn phất tay áo bỏ đi, Khương Lộ Kỳ thống khổ khóc, đáng thương cho Triệu Đạc Dật…
Hắn bị súc sinh mạo danh đoạt hết tất cả rồi, Khương Lộ Kỳ có vài phần hối hận, nếu trước kia nàng tranh thủ gả cho Triệu Đạc Dật, có phải hiện tại sẽ tốt hơn nhiều?
Tiêu Duệ Hoa hoàn toàn không giống người trong trí nhớ của nàng, có lẽ kiếp trước Khương Lộ Dao ở trước mặt người khác cười, sau lưng lại khóc.
Cho dù gả cho Triệu Đạc Dật, nàng vẫn phải đối mặt với Tần vương phi…Khương Lộ Kỳ ôm chặt cánh tay, ngăn thân thể run rẩy:
– Nhanh, sẽ rất nhanh thôi, Khương Lộ Dao rất nhanh sẽ gặp xui xẻo, ta sẽ khiến ngươi hiểu rõ, dù tâm cơ của ngươi có sâu bao nhiêu, ta cũng không tin…Không tin Triệu Đạc Trạch có thể thay đổi.
____________________________________
Sau khi Tần vương hạ triều, liền bị Khương nhị gia bám theo, mặc kệ Tần vương vui hay không vui, Khương nhị gia vẫn mặt dày đi theo Tần vương trở lại vương phủ.
Biết Khương nhị gia rất khó chơi, Tần vương tống cổ hắn không được, chỉ có thể ở thư phòng cùng Khương nhị gia nói chuyện.
Tần Vương im lặng uống trà, trong lòng không biết rốt cuộc Khương nhị gia tới làm cái gì, bất quá hắn phải cẩn thận.
Khương nhị gia dùng thủ đoạn lừa đảo quá lợi hại, huống chi hắn còn có thể triệu hồi Dương Soái…
P/s qua năm 2020 rồi, chúc các tình yêu đón năm mới vui vẻ hp bên gia đình nha.
Đừng quên ủng hộ ta, đủ 100 sao sẽ đăng 1c nhé. Yêu các nàng nhìu nhìu♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥