Lúc Nguyễn ma ma vào cửa định thông bẩm, vừa lúc nhìn thấy thế tử gia ôm thế tử phi chơi đùa, chơi đùa, môi thế tử phi hơi mập mạp, nhìn qua là biết đã được thế tử gia yêu thương.
Triệu Đạc Trạch gối đầu trên đùi Khương Lộ Dao, nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn.
– Dao Dao, Đã đỡ chưa?
Khương Lộ Dao cúi đầu nhìn hắn:
– Có ngươi ở đây, có gì mệt nhọc.
– Hay là gọi…
– A Trạch.
Khương Lộ Dao cười nói:
– Thân thể của ta, ta rõ ràng nhất, không có việc gì, không cần gọi thái y tới đây, ta rất quý trọng tánh mạng.
Thế cục tương lai còn chưa nhìn thấy, còn chưa tẫn hiểu với phu thê Khương nhị gia, sao Khương Lộ Dao bỏ được?
Trong lòng nàng loáng thoáng có chút chờ đợi, tuy biết rất ít khả năng, nhưng vẫn không nhịn được mà chờ đợi, gọi thái y tới cũng không nhìn ra gì, ngày quá ngắn, nếu sau một tháng nữa nàng vẫn không có, có lẽ nàng có tiểu A Trạch.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh mộng bạch hổ phi cánh kia, Khương Lộ Dao cảm thấy tin vui không xa.
Bởi vì nàng vừa có, lẽ ra không có khả năng có tin hỉ, nhưng Khương Lộ Dao nhớ rõ trước kia từng xem qua một quyển sách, có nữ tử mới mang thai cũng sẽ chảy máu, nàng chờ đợi mong bản thân là loại đặc thù này.
Nàng đã trộm thỉnh giáo tẩu tử, trong thư nàng kể lại mọi chuyện đã được tẩu tử chứng thật, chưa qua hai tháng, tẩu tử Tiêu Chước Hoa cũng sờ không ra hỉ mạch, Khương Lộ Dao chỉ có thể chịu đựng, lại chịu đựng, không dám nói với bất luận kẻ nào.
Nàng sợ đến lúc đó không phải như nàng mong chờ.
Hôm nay Triệu Đạc Trạch trở về rất sớm, vừa vào cửa sắc mặt có chút khó coi, giống như bị kích thích rất lớn, sao Khương Lộ Dao có thể để thái y nói những câu khiến Triệu Đạc Trạch phiền lòng?
Nếu hắn không chịu nói, Khương Lộ Dao cũng không hỏi, cho dù là phu thê thân cận nhất cũng sẽ có bí mật.
Chỉ cần Triệu Đạc Trạch không phiền lòng vì nữ nhân khác là được.
Khương Lộ Dao không sợ Triệu Đạc Trạch ra chủ ý, lúc nên theo hắn, nàng sẽ theo, dù gì cũng là nam ngoại, nữ nội.
Nếu luôn thuyết giáo hắn phải làm như thế nào, cần làm như thế nào, chuyện gì cũng dò hỏi tới cùng, chuyện gì cũng muốn giúp trượng phu quyết định…Thê tử như vậy, chỉ khiến bản thân mất đi tâm của trượng phu.
– Dao Dao.
– Hử?
– … Không có gì.
Triệu Đạc Trạch không nói đến chuyện Yến Thân vương tìm hắn, càng không nói người đứng sau sự tình vật liệu đá là Yến Thân vương, người mà mọi người đều bỏ qua.
Hôm nay Yến Thân vương nói những lời này là có ý tứ gì, không phải Triệu Đạc Trạch không hiểu, nhưng hắn không có cách nào không làm nhi tử của Tần vương.
Hắn vẫn xem Tần vương như phụ thân mà đối đãi, chỉ cần Tần vương coi hắn là nhi tử, chẳng sợ con đường trước mặt rất khó đi, chẳng sợ cả đời này hắn không thể đứng ở nơi tối cao nhất, hắn vẫn như cũ sẽ không hối hận về sự lựa chọn ngày hôm nay.
Chuyện vật liệu đá, sẽ chứng minh hắn có chọn sai hay không, hắn có thể sẽ bị Tần vương cùng thái phi từ bỏ.
– Thế tử phi.
Nguyễn ma ma khom người nói:
– Kinh Triệu phủ doãn phái sư gia đưa tin tức tới đây, nô tỳ nghe nói Kinh Triệu phủ doãn ở Dương gia cũng không thuận lợi, Dương môn thái quân hung hăng không cho Kinh Triệu phủ doãn thể diện, Kinh Triệu phủ doãn vừa thẹn vừa giận, đã đi vào cung xin từ quan.
– Lại là một người rất thức thời.
Khương Lộ Dao khen:
– Có thể ở kinh thành làm quan phụ mẫu nhiều năm như vậy, quả nhiên có chút tài năng.
Triệu Đạc Trạch nằm trên đùi của Khương Lộ Dao, chậm rãi nhắm mắt, Yến Thân vương nói đúng…… Dương Soái dùng sinh mệnh đổi lấy nhân tâm, nhân tâm ở trước công danh lợi lộc, lại không đáng nhắc tới.
Trước kia có ai dám tới Dương gia gây phiền toái? Ai nhìn thấy Dương môn thái quân mà không tất cung tất kính? Ai dám nói một câu không tốt về Dương Soái?
Cho dù là Hưng Vinh hầu cũng chỉ dám ở lúc say rượu chửi mắng Dương Soái vài câu.
Bá tánh nhớ rõ ân đức của Dương Soái, đủ loại quan lại khen ngợi quả phụ Dương gia trung hiếu tiết nghĩa, tán thưởng Dương Soái trung liệt.
Nhưng hôm nay đâu?
Vì công danh lợi lộc, Kinh Triệu phủ doãn dám vào cung cáo trạng Dương môn thái quân.
Triệu Đạc Trạch hận Dương môn thái quân, nhìn thái quân gặp xui xẻo, hắn rất vui vẻ, nhưng vì những lời mà Yến Thân vương đã nói, trong lòng hắn rất nặng nề, hay là hắn kiên trì là sai rồi?
Nguyễn ma ma nhỏ giọng nói:
– Nghe nói Dương môn thái quân mắng chửi thế tử phi rất khó nghe…
– Hử? Chuyện này là thật?
– Dạ, sư gia nhắc mãi, nô tỳ nghĩ sư gia không dám lừa gạt người.
Khương Lộ Dao dựa người vào đệm mềm:
– Không muốn chết sẽ không chết! Dương môn thái quân quá tự phụ, quá coi trọng công huân dĩ vãng xa xưa của Dương Soái, nơi này là kinh thành, không phải biên quan, huống chi thái quân là quả phụ, là goá phụ, nàng không có tư cách dựa vào Dương Soái mà kiêu ngạo bừa bãi. Ở Dương gia người duy nhất có thể được Dương Soái phù hộ là Dương Gia Bảo, không phải Dương môn thái quân.
– Dao Dao có nghĩ dân tâm vô dụng?
Triệu Đạc Trạch xoay người ngồi dậy, nhìn Khương Lộ Dao:
– Nàng nói thử xem, rốt cuộc dân tâm hữu dụng? Hay là vô dụng?
– Có được dân tâm sẽ có được thiên hạ lời này cũng đúng cũng không. Bá tánh quá thiện lương, quá nhẫn nhục chịu đựng, chỉ cần ngày tháng còn có thể trôi qua, bọn họ tuyệt đối sẽ không đặt đầu xuống lưng quần mà tạo phản, cho nên chỉ cần Quân chủ không quá tàn bạo, đều được vạn dân quy tâm.
Vương triều phong kiến, quyền lợi tối cao tập chung số ít người, từ xưa đến nay có mấy vị hoàng đế xuất thân chân chính là hoàng đế?
Khương Lộ Dao dựa vào lòng Triệu Đạc Trạch:
– Dân tâm là loại chuyện hư vô mờ mịt, chờ quyền bính trong tay, ngươi thi ân bá tánh, ngươi sẽ được bá tánh ủng hộ, nếu ngươi còn ở trước mặt người khác xưng thần, lại muốn dân tâm…Dân tâm không có chút tác dụng nào với ngươi. Thế nhân dễ dàng quên đi ân đức, qua một trăm năm, ai còn có thể nhớ rõ Dương Soái? Bọn họ chỉ có thể từ trong sách sử tìm kiếm Dương Soái mà thôi. Nhưng nếu Dương Soái truyền thừa Quân hồn, vậy lại khác. Ta thấy Dương Gia Bảo không có cơ hội…Hắn cũng vậy.
Triệu Đạc Dật đến tận bây giờ còn không rõ thân phận của chính mình, dựa theo tính cách của hắn mà nói, tương lai sau này đạt được thành tựu rất hữu hạn, không bị người khác lừa gạt, lợi dụng là may rồi.
Triệu Đạc Trạch cười trầm thấp, càng cười càng vui vẻ, khiến Khương Lộ Dao có chút sửng sốt:
– Làm sao vậy?
– Dao Dao, ta phát giác kiếp này ta có được may mắn lớn nhất chính là thú được nàng.
– Đương nhiên rồi, ngươi cũng không nhìn xem ta là ai?
Khương Lộ Dao không hề khiêm tốn, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
– A Trạch.
– Hử?
– Những lời này cũng là nói ngươi.
Triệu Đạc Trạch ôm ái thê, nhẹ nhàng hôn trán nàng:
– Nàng nói thử xem, hoàng thượng sẽ làm như thế nào?
– Hay là chúng ta viết vào lòng bàn tay của nhau đi?
Khương Lộ Dao cười nói:
– Để xem chúng ta có phải là tâm hữu linh tê.
– Được.
Triệu Đạc Trạch gật đầu đáp ứng.
Hai người nhẹ nhàng viết chữ trong lòng bàn tay của đối phương, sau đó nhìn nhau cười ha hả, không sai, bọn họ viết…nhạc phụ ( phụ thân).
_____________________________________
– Thái phi điện hạ đã thanh tỉnh, gọi người đi qua.
– Được.
Sau khi Khương Lộ Dao xử lý trò khôi hài ngoài cửa liền trở về phòng, cũng không biết thái phi ngất thật hay là giả vờ, suy tính canh giờ, thái phi cũng nên tỉnh rồi.
– Ta đi cùng nàng.
– Muốn nghe thái phi điện hạ khen ta? Khen ngợi ta?
Khương Lộ Dao đứng dậy, đi gặp thái phi phải rửa mặt chải đầu, lại phải thay đổi một thân y phục.
Nàng mang vòng tay, nhướng mày nói:
– Ta nghĩ ngươi sẽ thất vọng.
– Vì sao?
– Một là thái phi điện hạ cùng Tần vương điện hạ không rảnh quản ta, hai là ta dùng phương pháp không phù hợp với phương pháp hành sự của bọn họ.
Khương Lộ Dao tô son chét phấn:
– Bọn họ sẽ nghĩ ta quá tàn nhẫn, quá kiêu ngạo, quá miệt thị mạng người, không hiền huệ, không thiện lương, thậm chí không đủ khiêm tốn dịu ngoan.
Tần vương phủ đã sớm không còn hành xử kiêu ngạo như lúc xưa, Tần vương vẫn luôn tránh né phiền toái, tránh nặng tìm nhẹ, dựa vào văn nhược, điệu thấp mượn sức nhân tâm.
Triệu Đạc Trạch cắm một cây trâm lên tóc nàng:
– Nếu đã như vậy, ta càng phải đi cùng nàng.
– Nhìn ta bị răn dạy?
– Không, là bảo hộ nàng.
Triệu Đạc Trạch cầm tay của Khương Lộ Dao:
– Có ta ở đây, cho dù là tổ mẫu cũng đừng nghĩ trách móc nàng nặng nề. Bọn họ không ủng hộ nàng, ta ủng hộ nàng.
Không có người nào xử lý thỏa đáng hơn Khương Lộ Dao.
Chỉ dựa vào tha thứ, nhẫn, thi ân không thể khiến Tần vương phủ có được sự tôn trọng, nếu chuyện hôm nay không xử lý thật nặng, ngày mai sẽ có nhiều chuyện phiền toái tìm tới cửa.
– Mền nắn rắn buông, là bản tính của con người.
Khương Lộ Dao thấp giọng nói:
– Mặc kệ bọn họ nói như thế nào, ta vẫn không thay đổi nguyên tắc làm việc, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ khi dễ lên đầu ta.
Nên tranh, vì sao phải tránh?
Người thiện bị người khinh, mã thiện bị người cưỡi, cả đời Khương Lộ Dao không muốn làm người “thiện lương”, nàng không chỉ ích kỷ, mà lá gan cũng rất lớn.
P/s chương tặng nha😘😘😘😘😘😘😘😘