Editor: Bộ Yến Tử
Lão thái thái có tâm nguyện muốn ôm cháu chắt rất mãnh liệt, Thường Nhuận Chi chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện gen của Thường Bằng cấp có lực chút, để Triệu Thanh Dao hoài nhi tử.
Đến cùng thì hôm nay Triệu Thanh Dao cũng không thể sinh hài tử, Thường Nhuận Chi và lão thái thái đợi đến lúc sắc trời bắt đầu tối, chỉ có thể trước trở lại phủ Hoàng tử, căn dặn Thuyên Đại sáng sớm ngày mai cho người tới Hầu phủ chờ nghe tin tức.
Ngủ một đêm, Thường Nhuận Chi dùng xong đồ ăn sáng, Thuyên Đại cười cười đến bẩm báo: “Chúc mừng Hoàng tử phi điện hạ, đại nãi nãi phủ An Viễn hầu sinh được một tiểu thiếu gia, mẫu tử đều bình an.”
Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng thở ra, mặt mày tươi rói: “Hỉ sự này của Hầu phủ, cũng là hỉ sự của ta. Diêu Hoàng, vào tư khố của ta lấy ba mươi lượng bạc, ở trong phủ đặt mua mấy bàn tiệc rượu, để đại gia hỏa nhi cũng vui vẻ.”
Diêu Hoàng lên tiếng đáp ứng, Thuyên Đại cười to nói: “Tiểu nhân thay đại gia hỏa nhi tạ Hoàng tử phi điện hạ.”
“Tổng quản vất vả, ta muốn đến Hầu phủ, chuyện đặt mua tiệc rượu, ngươi cho người đi làm đi. Cần phải để cho đại gia ăn uống hảo.”
Thường Nhuận Chi để Diêu Hoàng giúp nàng thay đổi một thân xiêm y hợp với không khí vui mừng, căn dặn rõ ràng sau đó dẫn nha hoàn trở về Hầu phủ.
Toàn bộ người hầu trong phủ đều vui sướng, Ngọc Kỳ tự mình tới đón Thường Nhuận Chi, tươi cười trên mặt muốn giấu cũng không được.
Thường Nhuận Chi nhíu mày cười, hỏi nàng ta: “Ngươi nhặt được bạc sao?”
Ngọc Kỳ ngốc lăng, sau đó mới hiểu được, không thuận theo nói: “Tam cô nãi nãi trêu ghẹo nô tì.”
Thường Nhuận Chi cười nhẹ, Ngọc Kỳ nói: “Bất quá tam cô nãi nãi nói như thế ngược lại cũng không sai, đại nãi nãi sinh hạ một tiểu thiếu gia cho Hầu phủ, rất rất cao hứng, cả nhà cao thấp đều được thưởng, nô tì cũng được thưởng hai lượng bạc, cũng không phải là khi không kiếm được bạc à?”
Thường Nhuận Chi nói: “Vậy thì tốt, chờ ta đến trước mặt thái thái, ta cũng muốn cùng người thưởng thảo.”
Chờ nhìn thấy tiểu Hàn thị, Thường Nhuận Chi nói chúc mừng bà, Ngọc Kỳ khẩn trương nói với tiểu Hàn thị: “Tam cô nãi nãi muốn hỏi thái thái thưởng thảo.”
Tiểu Hàn thị sửng sốt, sau đó Ngọc Kỳ liền kể chuyện trên đường khi đến đây một lần.
Tiểu Hàn thị vặn ninh mặt Thường Nhuận Chi, cười nàng: “Đều là người thành gia, da mặt còn dày như vậy hỏi ta muốn thưởng… Để ta sờ thử da có bao nhiêu dày.”
Thường Nhuận Chi tùy ý tiểu Hàn thị niết, cười nói: “Thái thái đừng nặng bên này nhẹ bên kia.”
“Ngươi còn kém hai tiền thưởng kia?” Tiểu Hàn thị cười mắng nàng: “Lúc cửu Hoàng tử về ta phải hỏi hắn một chút, có phải hắn cắt xén ngươi hay không, tham tiền như vậy.”
Nói là nói như thế, tiểu Hàn thị vẫn để Ngọc Cẩn đi lấy hà bao hỷ, đưa cho Thường Nhuận Chi: “Cầm, dính dính không khí vui mừng.”
Thường Nhuận Chi không chút khách khí nhận lấy, cười nói: “Nữ nhi đến, không phải là dính không khí vui mừng với thái thái sao. Người khác muốn thưởng, ta còn không tiếp nhận sao.”
“Được rồi, ngươi được tiện nghi còn khoe mã.” Tiểu Hàn thị cười mắng nàng một câu, lại nói: “Đi, cùng ta đi nhìn chất nhi ngươi.”
Thường Nhuận Chi lên tiếng, theo tiểu Hàn thị tới sân viện của Thường Bằng, hỏi: “Thân thể đại tẩu thế nào? Sinh sản thuận lợi sao?”
“Đĩnh thuận lợi.” Tiểu Hàn thị vuốt cằm, cười nói: “Nàng thai vị chính, hài tử cũng không có giày vò, sau khi sinh hạ hài tử tinh thần nàng còn rất tốt.”
Nói đến đây, tiểu Hàn thị lại nhắc nhở Thường Nhuận Chi: “Bất quá lúc này trong phòng nàng còn huyết khí chưa tán sạch sẽ, ngươi đừng vào bên trong, miễn cho va chạm đến ngươi. Ở bên cạnh mái hiên nhìn hài tử là được rồi.”
Thường Nhuận Chi buồn bực nói: “Huyết khí có cái gì hảo va chạm…”
“Mặc dù ngươi đã thành thân, còn chưa có sinh hài tử, xông vào phòng sản phụ mới sinh hài tử không tốt lắm.”
Tiểu Hàn thị giải thích, lại dặn dò Thường Nhuận Chi một lần, thấy Thường Nhuận Chi gật đầu mới phóng tâm.
Trong mái hiên, Thường Nhuận Chi thấy được tiểu anh nhi ngoan ngoãn ngủ trên giường.
Khuôn mặt tiểu anh nhi trong tả lót chỉ lớn bằng bàn tay, hồng hồng, nhiều nếp nhăn, nhìn không ra lông mày, do hắn nhắm mắt lại, chỉ có thể nhìn đến mắt nhắm thành đường như cái khâu, mũi nhỏ miệng nhỏ… Nhìn không ra lớn lên giống ai.
Bất quá tóc máu rất tươi tốt.
Bà vú canh giữ ở một bên, nhìn thấy tiểu Hàn thị và Thường Nhuận Chi tiến vào vội vàng hành lễ chào hai người.
Tiểu Hàn thị miễn lễ cho nàng ta, hỏi nàng ta: “Đại thiếu gia liên tục ngủ sao?”
“Hồi thái thái, đại thiếu gia liên tục ngủ, không khóc cũng không nháo.” Bà vú trả lời.
“Ừ.” Tiểu Hàn thị gật đầu: “Chờ đại thiếu gia đói bụng tỉnh dậy muốn ăn, ngươi nhanh uy hắn, đừng để hắn bị đói.”
Bà vú nhanh chóng đáp ứng.
Tiểu Hàn thị nhìn tôn nhi ngoan của bà cười mị mắt, sợ nhiễu ngoan tôn ngủ, nhỏ giọng nói chuyện cùng Thường Nhuận Chi.
“… Sinh hạ được năm cân hai lục, nhìn không mập, thân thể vừa vặn chắc nịch hữu lực.”
Thường Nhuận Chi gật đầu, vừa vặn nhìn thấy một bên lỗ tai của tiểu chất nhi lộ ra ngoài, nhất thời cười nói: “Vành tai của hắn có nhiều thịt, sau này khẳng định là hài tử có phúc khí.”
Nói đến đó, tiểu Hàn thị càng cao hứng, lặng lẽ nói với Thường Nhuận Chi: “Ta đem ngày tháng năm hắn sinh ra nhìn hơn nữa canh giờ, xưng cốt, vừa khéo là lục hai nhị tiền, là chi mệnh đại chấn gia phong.”
Thường Nhuận Chi nói: “Đoán mạng pháp bằng xưng cốt? Người xem sách của Canh Vô Nhẫm?”
Tiểu Hàn thị kinh ngạc nói: “Ngươi cũng xem qua?”
Canh Vô Nhẫm là người gì, còn sống ở thế gian hay không, không thể hiểu hết, dân gian truyền lưu chỉ có ba bốn quyển sách của hắn ta. Thường Nhuận Chi yêu thích xem sách giải trí, nghiêm cẩn mà nói, sách mà Canh Vô Nhẫm viết, không tính là sách giải trí giết thời gian. Trong sách của hắn ta có đại trí tuệ, đề cập bói thệ, phỏng đoán, tính toán ít huyền mà lại huyền gì đó. Thường Nhuận Chi xem qua một quyển trong đó, sau đó cảm thấy thật sự quá mức huyền diệu, liền đem loại sách này phóng tới một bên.
Xưng cốt đoán mạng pháp xem như là một loại sách tương đối dễ lý giải của Canh Vô Nhẫm, chỉ cần tìm đúng ngày tháng năm và canh giờ sinh ra, thì có thể đối chiếu cốt trọng, suy tính giản lược ra vận mệnh cả đời người đó.
Tôn tử này của tiểu Hàn thị đoạt được lục hai nhị tiền trong Xưng cốt, đối chiếu với phê phê văn là: “Từ nhỏ mệnh phúc bất tận, đọc sách nhất định hiển thân tông, tử y kim mang vì khanh tướng, vinh hoa phú quý đều có thể cùng”.
Thường Nhuận Chi gật đầu, đáp lời tiểu Hàn thị: “Xem qua một ít, sau đó cảm thấy thật sự rất huyền diệu, lý giải không xong, cho nên liền đặt xuống.”
Tiểu Hàn thị gật đầu, có chút tiếc nuối nói: “Ngươi nên nhìn nhiều chút, sách của Canh Vô Nhẫm, rất có trí tuệ.”
Thường Nhuận Chi cũng biết sách Canh Vô Nhẫm viết có trí tuệ có nội hàm, có thể nề hà đối với nàng mà nói, sách này tổ hợp lại, đối với nàng mà nói cơ hồ cùng cấp ở thiên thư…
Thường Nhuận Chi vội kéo mở đề tài này, cười nói: “Xem ra mệnh của tiểu chất nhi tốt lắm, thái thái có thể yên tâm.”
Tiểu Hàn thị liếc trắng mắt nhìn nàng, ngoài miệng nói: “Vẫn là một tiểu oa nhi vừa sinh ra.” Nhưng trên nét mặt che giấu không được ý cười, rõ ràng là bà thấy kiêu ngạo cùng sung sướng.
Đại thiếu gia Hầu phủ có con, người muốn chờ đến hiến ân cần không ít. Mọi chuyện trong phủ có người thu xếp, Thường Nhuận Chi không thể vào phòng trò chuyện cùng Triệu Thanh Dao, nàng chỉ có thể đợi Triệu Thanh Dao tỉnh lại, đứng ngoài cửa nói mấy câu chúc mừng với nàng ta.
Tiểu oa nhi ngủ no, tỉnh lại. Bà vú uy hắn ăn nãi, dỗ hắn yên tĩnh, tiểu Hàn thị liền để Thường Nhuận Chi ôm hắn.
Thường Nhuận Chi có chút do dự, nửa ngày sau vẫn dè dặt cẩn trọng ôm tiểu oa nhi vào lòng.