Editor: Bộ Yến Tử – Diễn Đàn
Thấy mọi người đều hoảng sợ, việc trước tiên Thái Xương đế làm là cho kết thúc tiệc đoàn niên.
Hoàng Hậu kiềm chế lại nội tâm không bình tĩnh, dùng thái độ quốc mẫu tiễn bước các mệnh phụ, rồi mới bước nhanh đến bên cạnh Thái Xương đế, hỏi việc xảy ra trên cung yến hôm nay.
Thái Xương đế đáp: “Thận Quận vương liên hợp cùng Kỳ vương và Lễ vương mưu phản, muốn lấy mạng trẫm.”
Hoàng Hậu lên tiếng: “Vậy… Có thể bắt lấy đám người bọn họ?”
“Tự nhiên.” Thái Xương đế nói tiếp: “Đếm số người mà bọn họ hành động, người bọn họ chuẩn bị đã bị ít đi. Lúc bọn họ vào cung, ba vương phủ đã bị Kinh Triệu Doãn bao vây.”
“Vậy theo như lời thích khách nói tới chuyện chẫm rượu, Hoàng Thượng đã biết trước?”
“Ừ.”
Thái Xương đế nói: “Bọn họ kê đơn trong ngự thiện, thêm việc ám sát, tính toán hai bút cùng vẽ, thề muốn lấy mạng trẫm.”
Thái Xương đế lãnh trào nói: “Chút tài mọn, còn cảm thấy kế hoạch của mình rất chu đáo.”
Hoàng Hậu nhẹ nhàng thở ra, thân thiết nói: “Tên thích khách ở gần Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thật sự không có chuyện gì chứ?”
“Không có.”
Nhớ tới Hoàng Hậu ngăn ở phía trước mình, trên mặt Thái Xương đế lộ ra ấm áp, nắm tay nàng: “Tất cả đều nằm trong kế hoạch của trẫm, không cần lo lắng.”
Hoàng Hậu gật đầu, chần chờ nói: “Cuối năm cũ lại xảy ra chuyện như vậy, muốn xử lí đúng là phiền phức. Bệ hạ định xử trí bọn họ như thế nào?”
Thái Xương đế đáp: “Việc này, có Hình bộ cân nhắc mức hình phạt định tội, trẫm không nên can thiệp quá mức.”
Hoàng Hậu kinh ngạc nhìn hắn.
Thái Xương đế thản nhiên nhìn lại.
Hoàng Hậu suy nghĩ, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng, đây chính là một khối khoai lang phỏng tay… Cho dù giao đến Hình bộ, Hình bộ định tội, không đưa tới chỗ ngài một lần, có thể định ra tội sao?”
Thái Xương đế vuốt cằm: “Đích xác như thế.”
“Vậy… Nếu Hình bộ phán xét nhà trảm thủ, dâng sớ lên, ngài phê sao?”
Thái Xương đế trầm ngâm nửa ngày, hỏi lại Hoàng Hậu: “Nàng cảm thấy trẫm cần phải phê sao?”
Hoàng Hậu bất đắc dĩ nói: “Đây là hướng sự, nô tì tuy là Hoàng Hậu, nhưng cũng biết hậu cung không được tham gia vào chính sự.”
“Trẫm thứ nàng vô tội, nàng nói thử xem?” Thái Xương đế lại cười nói.
Hoàng Hậu tiếp tục nói: “Theo ý bệ hạ, tất nhiên là hi vọng theo lẽ công bằng mà tiến hành. Cho nên, nếu như Hình bộ định tội lượng hình, nô tì cảm thấy, hơn phân nửa bệ hạ sẽ chuẩn tấu. Chẳng qua…”
Hoàng Hậu sầu lo than thở: “Bệ hạ đăng cơ chưa đầy một năm, nếu vào lúc năm mới giết thân huynh đệ, còn là một lần giết ba người, chỉ sợ trong dân gian sẽ truyền rằng bệ hạ bạo ngược tàn nhẫn.”
Thái Xương đế gật đầu, nói: “Vậy nếu theo ý của Hoàng Hậu, cảm thấy trẫm phải vì thanh danh, thả cho bọn họ một con ngựa sao?”
“Nếu như dùng thân phận thê tử kết tóc cùng Hoàng Thượng mà nói, thiên đao vạn quả bọn họ đều khó tiêu đi mối hận trong lòng nô tì. Nhưng nếu như dùng bổn phận Hoàng Hậu mà nói, nô tì lại không hi vọng lấy mạng ba người bọn họ, uy hiếp đến thanh danh Hoàng Thượng.”
Hoàng Hậu dừng một lát, nói: “Dù sao, trên đời này không phải có câu, gọi là sống không bằng chết sao? Giữ lại mạng cho bọn họ, bảo toàn được danh tiếng nhân hậu của bệ hạ, để bọn họ sống, sống trong gian nan, coi như là trừng phạt bọn họ.”
Thái Xương đế không nói tiếp, Hoàng Hậu cũng trầm mặc cùng hắn.
Thật lâu sau, Thái Xương đế mới nói: “Mộc Chi, ta chưa từng có ý nghĩ làm một vị vua nhân hậu.”
Hoàng Hậu kinh ngạc nhìn hắn.
Thái Xương đế thản nhiên nói: “Phạm sai, nên bị trừng phạt. Phương pháp độ quốc, không thể vì một mình ta thiên vị hoặc tư ác mà có điều sửa đổi. Tổ tiên kiến quốc, định ra《Luật Đại Ngụy》, không phải truyền lại cho con cháu đời sau tiết đùa.”
Thái Xương đế kéo tay Hoàng Hậu, nhìn nàng cười nói: “Được rồi, hôm nay là ba mươi năm mới, không nên nhắc tới chuyện mất hứng này. Gọi Thiên Nhi bọn họ tới, ta cùng nàng đón giao thừa.”
Đêm ba mươi năm mới, trong cung đình hoàng thành xảy ra cung biến nhỏ, phủ Thận Quận vương, phủ Kỳ vương cùng phủ Lễ vương bị Kinh Triệu Doãn dẫn binh bao vây, ánh đuốc sáng rực, đèn cao soi sáng, dân chúng có thể nhìn rõ rành mạch.
Ngày đầu năm hôm sau, binh vệ đi lại trên đường rất nhiều, vẻ mặt người người đều nghiêm túc.
Dân chúng bí mật khe khẽ nói nhỏ, thảo luận xem đã xảy ra chuyện gì.
Giấy không gói được lửa, chuyện Thận Quận vương mưu phản, truyền ra ngoài.
Cho đến lúc tiết Thượng Nguyên, mười sáu Tháng Giêng, binh vệ liên tục bao vây ba phủ đệ này mới có động tác.
Trong phủ, bắt đầu bắt một đám người.
Dân chúng nói chuyện phiếm, đứng ở phương xa xem náo nhiệt, có người hiểu chuyện nói: “Vị Hoàng Thượng này của chúng ta trả thù là có chút nhân tâm, đợi qua năm mới, mới bắt tội nhân, dù sao thì cũng cho bọn họ ăn xong năm mới.”
Lập tức có người nói tiếp: “Ôi! Các ngươi nói xem, đám hậu duệ quý tộc hoàng tộc này bị bắt đi có phải đều bị chặt đầu hay không? Đây chính là tội mưu phản! Bọn họ muốn mưu đồ soán vị, làm sao Hoàng Thượng có thể tha thứ.”
“Cũng có thể là không, dù gì cũng là thân huynh đệ, hạ sát thủ, có vẻ như Hoàng Thượng của chúng ta bất nhân. Chúng ta cá cược xem, năm văn tiền, cược Hoàng Thượng có giết bọn họ không.”
“Chuyện này có gì đáng bài bạc, một năm quốc hiếu còn chưa qua, làm sao có thể động đao kiến huyết? Còn nữa, tân đế đăng cơ vốn muốn đại xá thiên hạ, bọn họ lại có huyết mạch hoàng tộc, ta đánh đố Hoàng Thượng sẽ không giết.”
Tuyệt đại đa số người đều cho rằng Thái Xương đế sẽ không hạ lệnh giết người, nhưng sau khi Hình bộ thẩm án nửa tháng, vào đầu tháng hai, dâng sớ khải tấu lên cho Thái Xương đế, đã điều tra rõ nguyên nhân vụ án đám người Thận Quận vương mưu phản, đưa ra tất cả nhân chứng, vật chứng đã sưu tầm, vụ án này có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, dựa theo 《Luật Đại Ngụy》, phán thủ phạm Thận Quận vương, tòng phạm Kỳ vương, Lễ vương trảm thủ xét nhà. Do có thân phận là đệ tử hoàng gia, được hưởng quyền chịu tỗi miễn trừ nhất định, theo 《Điều khoản luật Đại Ngụy bổ sung》, gia quyến được miễn trừ trảm thủ, biếm thành thứ dân đi lưu đày.
Lưu Đồng dâng sớ lên, đám triều thần bắt đầu thầm thì.
Nội quan còn đang đọc kết quả tội trạng được liệt kê cùng kết quả xử trí mà Hình bộ đưa ra, đã đọc đến đoạn huỷ bỏ tước vị đám người Thận Quận vương, trừng phạt lấy lại phủ trạch được ban tặng, âm thanh nghị luận của đám triều thần dần dần vang lên.
Thái Xương đế bất động như núi, tiếp tục nghiêm cẩn nghe Hình bộ dâng sớ.
Nội thị đọc xong, liếm liếm môi, cung kính khép tấu sớ lại, cong eo, hai tay đưa lên.
Gì Sáng lấy đến, đưa đến trên ngự án cho Thái Xương đế.
Thái Xương đế mở ra nhìn, sau đó đặt xuống, nhìn triều thần dưới bậc một vòng, trầm giọng hỏi: “Hình bộ sở tấu, các ngươi có gì đáng nghi?”
Các đại thần hai mặt nhìn nhau, trong lòng không thể nào đoán ra được Thái Xương đế là hi vọng bọn họ cho hắn một cái bậc thềm bước xuống, để hắn miễn tử tội cho đám người Thận Quận vương, thể hiện rằng Thái Xương đế có lòng nhân hậu, hay là hi vọng bọn họ bỏ đá xuống giếng, triệt để đem đám người Thận Quận vương xử trảm, đoạn tuyệt hậu hoạn?
Các đại thần chần chờ bất định, nghĩ đám người trước đi ra trần thuật quan điểm, lại quyết định muốn làm sao.
Trong lúc nhất thời, có chút giằng co.
Các võ tướng ngay thẳng chút, Kim lão Tướng quân đứng ra nói: “Bệ hạ, lão thần cho rằng Hình bộ sở tấu hình phạt rất nhẹ. Tội mưu phản, há có thể chỉ giết ba đầu lĩnh? Chuyện này quá mức thả nhẹ.”
Lão vương thúc hoàng tộc nghe vậy không vui, tuy rằng cũng tức giận trong hoàng tộc lại có người không tôn di chỉ Tiên Đế, muốn soán vị, nhưng đến cùng vẫn không đành lòng huyết mạch hoàng tộc điêu linh, giết ba người đã đủ vừa lòng, nhất thời phản bác: “Hình bộ sở tấu, đều dẫn ra 《Luật Đại Ngụy》 cùng 《Điều khoản luật Đại Ngụy bổ sung》, không hề có nửa điểm tư tâm sảm tạp, ý của Kim lão Tướng quân là không đồng ý xử trí theo pháp lệnh sao?”