Dịch: A Xin
Lúc Du Dần vội vã chạy tới ký túc xá, trước mắt là một màn như thế này —
Vài cô gái giả quỷ dọa người không thành công, đã trở về vị trí riêng của họ.
Mà cô gái nhỏ chạy tới đây để ngủ, đang nằm ở bên giường, hai tay nắm chặt góc chăn.
Làn da cô rất trắng, màu váy nhẹ nhàng và dịu dàng, cả người đang núp trong bóng tối, giống như vòng ánh sáng nhu hòa.
Du Dần ở cạnh cửa ngừng hai giây, ánh mắt của cô gái cũng lướt lại đây.
Vừa thấy người tới, cô nháy mắt mấy cái, hoảng sợ di chuyển vào bên trong giường, cũng không để ý đến vết máu loang lổ trên bức tường phía sau cô.
Du Dần lấy tay day day trán, có chút muốn cười, nhưng nhịn được.
Anh đi nhanh hơn, đi về phía cô.
Đồ Sam cuộn người ôm chân, nửa khuôn mặt chôn phía sau đầu gối, đôi mắt trong sáng.
Du Dần ngồi xuống bên giường cô.
Giờ phút này Đồ Sam đã thấy rõ tướng mạo của anh, Quỷ ca ca này tuy rằng trang điểm thật dày, nhưng anh không giống những con quỷ dữ tợn đáng sợ khác, lông mày đậm cùng với sóng mũi cao ngất tạo ra một loại phong cách, khí chất khác. Hoàn toàn không phải tang thi lệ quỷ, mà là Bá tước hút máu trong các lâu đài cổ.
“Còn nhớ rõ tôi sao?” Du Dần hỏi cô.
Đồ Sam miệng chôn sau lớp vải, thanh âm nhỏ nhẹ buồn rầu: “Nhớ rõ a…… Giáo y đại nhân.”
Đại nhân?
Cách xưng hô này thật mới mẻ.
Khóe môi Du Dần khẽ cong không dễ phát hiện, lại hỏi: “Tại sao tới nơi này ngủ?”
Đồ Sam hít mũi: “Tôi ở phòng ngủ ngủ không được.”
Du Dần nghiêng đầu, chỉ chỉ âm thanh trong góc: “Rất ồn ào.”
Đồ Sam nói: “Nhưng tôi có thể ngủ.”
Du Dần nói: “Nhưng cô không thể ngủ ở đây.”
Đồ Sam chỉ chỉ cô gái quỷ bên cạnh: “Tôi có thể giả quỷ, cũng không cần mấy người phát tiền lương, có thể để cho tôi nằm ở nơi này ngủ một giấc là được, tôi cũng có quần áo giống các cô gái này, trang điểm giống như vậy cũng không phải không thể.”
Du Dần: “……”
Cô cư nhiên còn bắt đầu thương lượng, lên kế hoạch chu đáo.
Du Dần lập tức cự tuyệt: “Nhân viên giả quỷ số lượng đã đủ, cô năm lần bảy lượt lại đây, đã quấy nhiễu nghiêm trọng công việc của chúng tôi.”
“Rõ ràng mới lần thứ hai……” Đồ Sam lẩm bẩm lại cố đánh trống lãng: “Hơn nữa nơi này có giường ngủ trống.”
Lúc này, bộ đàm trong túi Du Dần vang lên.
Du Dần nhìn cô một cái, bật lên.
Thanh âm Thích Phi Phi gào to hô: “Mau đưa cô ta ra khỏi đây! Cọ cọ sát sát! Hai người đang hẹn hò đấy à!”
Du Dần: “……”
Anh nhìn chằm chằm Đồ Sam, hỏi bên kia: “Đưa ra như thế nào?”
Anh cũng tò mò nên dùng biện pháp gì, do đó giọng điệu bởi vậy có chút nghiền ngẫm, lại có chút đe dọa.
Đồ Sam cảm giác bọn họ có thể dùng bạo lực ép buộc, lặng lẽ lùi ra sau một bước, ánh mắt lại không lùi bước, còn đối diện với chàng trai kia.
Anh vẽ những vòng tròn đen dày quanh mắt, có chút mơ hồ về hình dạng của anh.
“Cướp đoạt dân nữ a, kéo hay ôm đều tùy cậu.” Thích Phi Phi căm giận trả lời, hoàn toàn nghe được giờ phút này cô không thể nhịn được nữa, vò đầu bứt tai.
Đồ Sam hít sâu một hơi, hỏi: “Anh có thể giúp tôi hỏi cô ấy một chút được không?”
Du Dần nâng mi: “Cái gì?”
“Như tôi vừa nói với anh,” Cô bỗng nhiên lộ ra một bàn tay, xoa mí mắt trái của mình, lông mi rủ xuống, bán thảm: “Anh xem tôi nè, trong mắt đầy tơ máu rậm rạp vô cùng thê thảm, tôi thật sự đã lâu ngủ không ngon, không gạt anh, tôi ngay cả kính áp tròng cũng không dám đeo……”
Du Dần bật cười, “Tôi không phải ông chủ.”
Đồ Sam nói: “Nhưng anh là người tốt.”
Du Dần trả lời: “Tôi là quỷ.”
Đồ Sam cằm gác ở trên đầu gối, cái miệng nhỏ hơi hơi động: “Vậy anh là một con quỷ tốt.”
Thanh âm của cô mềm nhu nhu, làm cho lòng người nghe vừa mềm vừa ngứa.
Một nữ quỷ bên cạnh đều chịu không nổi, “Anh để cho cô ấy ngủ đi.”
Cô gái khác còn nói: “Dù sao ở trên giường, ai sẽ nhìn kỹ cô ấy, đều một đường chạy như điên cùng thét chói tai thôi.”
Đồ Sam ôm quyền, nhanh chóng thay đổi nét mặt, tiếng nói hùng hậu như người trên giang hồ: “Tạ ơn các vị nữ hiệp đại nhân tương trợ.”
Các cô cùng nhau nở nụ cười.
Du Dần trầm ngâm một lát, gật gật đầu, “Được thôi.”
Anh đứng lên: “Tôi đi ra ngoài nói.”
Xoay người bước đi, Đồ Sam liền “Này, này” Kêu anh.
Du Dần quay đầu lại, nhìn xuống.
Cô gái đã ngồi chồm hỗm dưới mắt anh, làn váy giống như một đóa hoa mềm mại. Cô nâng lên thân trên, giơ cao cánh tay, hơi hơi cố hết sức, cố chạm vào cằm anh.
Ân đường Du Dần nhíu lại.
Giây tiếp theo, tay cô chạm vào môi anh, không nhẹ không nặng lau một chút.
Xúc cảm rõ ràng, Du Dần khẽ giật mình.
Đầu ngón tay trắng nõn của cô dính vào một mảnh huyết tương, sau đó, cô liền lau vài cái lên má trái phải, cằm.
Đồ Sam nhìn về phía những cô gái giả quỷ khác, cười rộ lên, vẻ mặt linh động: “Như vậy có thể dung nhập với mọi người hay không?”
“Cũng không tệ lắm.” Cô gái một mắt kia khẽ mỉm cười.
Đồ Sam nhìn lại: “Cám ơn anh.”
Du Dần vuốt cằm, không hề nói nữa, bước đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi ký túc xá, Du Dần nhịn không được lấy tay chạm lên khóe miệng, nơi đó còn lưu lại cảm giác quá mức mãnh liệt, giống như thực bị ai đó tạo thành miệng vết thương, thật lâu cũng không tan đi.
– –
Không biết vị “Giáo Y” kia nói như thế nào với ông chủ, tóm lại, Đồ Sam thuận lợi ở lại đây ngủ, cho đến khi có người đánh thức cô.
“Mấy giờ rồi?” Cô kích động ngồi xuống, còn buồn ngủ.
“Chúng tôi phải tan tầm rồi.” Trước mắt là một gương mặt thanh tú mà cô không biết, tóc dài, sạch sẽ sạch sẽ.
Đồ Sam mơ mơ màng màng hỏi: “Cô là?”
“Tôi là……” Cô gái che nửa con mắt.
Đồ Sam ngay lập tức biết: “Ồ — cô tẩy trang thật đẹp.”
Cô gái ngượng ngùng cười cười: “Cô kêu tôi Tiểu Tuyết đi.”
Đồ Sam đưa ra một bàn tay, nói: “Xin chào, Tiểu Tuyết, tôi gọi là Đồ Sam, Đồ trong hồ đồ, Sam trong cây thông liễu.”
Cô gái cầm tay cô, lại buông: “Cô là hồ đồ, rất có thể ngủ, rất nhiều người ồn ào thét chói tai vẫn không thể đánh thức cô.”
Đồ Sam: “……” Giấc ngủ thoải mái làm cho cô cảm thấy vui vẻ cùng thỏa mãn, cô xoa cái mũi: “Thật tốt.”
Đồ Sam xuống giường, đánh giá bốn phía.
Nơi này, đèn đã được thắp lên, đạo cụ cùng cảnh tượng trong bóng đêm phá lệ chân thật đáng sợ dọa người ta sợ tới tè ra quần, hiện giờ trong ánh sáng chói liền trở nên giả dối khôi hài.
Cô sửa sang lại đóa hoa cài lên tóc, nhìn lại phát hiện Tiểu Tuyết không nháy mắt nhìn chằm chằm cô.
Đồ Sam hỏi: “Làm sao vậy.”
Tiểu Tuyết nói: “Loại quần áo này của cô, gọi là Lolita phải không?”
Đồ Sam gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng.”
Tiểu Tuyết còn nói: “Trong nhà cô có quặng sao?”
Đồ Sam hiểu rõ, cười rộ lên: “Không có.”
Tiểu Tuyết: “Vậy cũng rất có tiền đi.”
Đồ Sam không giỏi trả lời loại vấn đề này, đứng trên mặt đất, sửa sang lại tóc phía sau nói: “Cũng không phải tiền tôi kiếm……”
Nụ cười của Tiểu Tuyết có chút vị chát: “Không cần chính mình kiếm tiền, thật hạnh phúc a.”
Đồ Sam nhẹ gật đầu hai cái, đồng ý cách nói của cô.
Hai cô gái sóng vai đi ra ngoài, Đồ Sam lấy điện thoại di động từ trong chiếc túi gấu thỏ trắng ra, sắc mặt cô chấn động, mười giờ rồi!
Chỗ các cô mười giờ rưỡi đã đóng cổng.
Đồ Sam bước đi nhanh hơn, bước ra cánh cửa, vừa nhấc mắt, liền thấy chị gái lễ tân đang dựa ở bức tường đối diện mình, trong tay còn cầm một chùm chìa khóa.
Hai người nhìn nhau.
Đồ Sam: “……”
“Ngủ đủ rồi?” Chị gái lễ tân khoanh tay, giọng mỉa mai bĩu môi nói.
Đồ Sam thẹn đỏ mặt, đầu có chút cứng ngắt.
Chị gái lễ tân đi đến bên người cô, “Ngủ đủ rồi liền nhanh chóng về nhà đi.”
Cô nhấc tay, kéo cánh cửa xuống, lưu loát khóa lại.
Đồ Sam nói: “Cám ơn cô.”
“Cảm ơn Du Dần đi.” Chị gái lễ tân đi đến bên kia, kéo một cánh cửa khác.
Du Dần?
“Là Giáo y kia sao?” Đồ Sam hỏi.
“Đúng.” Chị gái lễ tân đứng lên, phủi phủi tay.
Vẻ mặt Đồ Sam chân thành: “Cô có Wechat của anh ấy không? Tôi muốn nói lời cảm ơn anh ấy.”
Chị gái lễ tân không trả lời, đem cái chìa khóa bỏ vào túi quần, xoay đầu lại, đi thẳng lướt qua cô, căn bản không nhìn cô nữa.
Đồ Sam đứng im vài giây, mở miệng nói: “Ngày mai tôi sẽ quay lại nói lời cảm ơn đi.”
Chị gái lễ tân lập tức quay đầu lại, chỉ sợ không kịp: “Tôi có Wechat của cậu ta!”
– –
Đi ra khỏi trung tâm thương mại, Đồ Sam ở trên điện thoại đặt taxi.
Cô thở ra một hơi, bước xuống cầu thang, vẫn đi đến ngã tư được đánh dấu mới dừng lại.
Gió đêm thổi qua, đối diện góc đường là quán cà phê, tràn ngập ánh đèn màu cam, giống như một bình mật ngọt ngào.
Đồ Sam đứng, thần thanh khí sảng.
Có người dắt chó đi dạo.
Một con Lala màu trắng, cùng chủ nhân của nó giống nhau, cười tươi nhìn cô.
Đồ Sam lặng lẽ vẫy tay với cô ấy, nhìn theo cô ấy rời đi.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Đồ Sam che cái mũi, trộm cười rộ lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, mở ra Wechat, Giáo y Quỷ ca ca còn không có chấp nhận a.
Có điều, làm cho cô nhịn không được bật cười là tên Wechat của anh.
bard.
Baader.
Cổ Mục nhà cô cũng gọi như vậy.