“Đồng Giai Kỳ, cô là một đứa con gái hư hỏng. Là cô đã hại
chết A Dương. Cô còn muốn hại cả A Trạch hay sao?”
“Đồng Giai Kỳ, hôm nay tôi nhất định lấy lại tất cả những gì
A Dương nên nhận được từ cô”.
“Đừng hòng trở thành bác sĩ. Một con điếm như cô không xứng
đáng với áo blouse trắng thiên sứ đó. Tốt nhất là Đồng Giai Kỳ cô nên tự chặt
phăng tay của mình đi”.
“Kỳ Kỳ, cứu anh, Kỳ Kỳ…”
“Kỳ Kỳ, anh không trách em, đừng khóc”.
“Gia Ý, từ nay chúng ta đừng gặp nhau nữa. Mẹ anh nói đúng,
Giang Dương nhất định là do em hại chết. Anh không thể cùng người đã hại chết
anh trai ruột thịt của mình…yêu nhau được”.
“Đôi tay này không thể tiếp tục cầm dao nữa, cô chỉ có thể
chuyển nghề thôi”.
“Đừng khóc…”
“Anh luôn ở đây, Gia Ý, Ý Hiên của em luôn ở đây”.
Một lần nữa giật mình tỉnh giấc, Đồng Giai Kỳ mở lớn đôi mắt
to, trừng trừng nhìn trần nhà trắng toát, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Đã nhiều năm như vậy rồi nhưng kí ức năm đó vẫn luôn đeo bám
cô trong từng giấc mộng.
Đồng Giai Kỳ vươn tay phải, nương theo ánh đèn ngủ mà nhìn vết
sẹo dài xấu xí như con rết nằm ngang trên cổ tay trắng mịn.
Cảm giác bất lực, tuyệt vọng vùng vẫy năm đó Đồng Giai Kỳ có
dành cả đời cũng không thể nào quên được. Ánh sáng loé lên từ con dao khi ấy
mãi mãi vẫn là bóng ma in hằn trong tâm trí cô.
Chính nó đã cướp đi tương lai của cô, khát vọng của cô, còn
có người cô yêu…
Dưới sân trường Đại học Y trọng điểm của B thành mười năm
trước, cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài óng ả, tươi cười bạo dạn chặn đường
một chàng trai thoạt nhìn thật thà đang cúi đầu đọc sách. Chàng trai bị ngán đường,
ngẩng lên khó chịu nhìn cô gái.
Bị chàng trai không nói một lời nhìn chăm chăm, cô gái xinh
đẹp thoáng chốc đỏ bừng mặt nhưng vẫn cố gắng lấy hết dũng khí mạnh dạn nói:
“Giang Trạch đồng học, tên tự của tớ là Gia Ý, tên tự của cậu là Ý Hiên. Chúng
ta trong tên đều có chữ “Ý”, ắt hẳn là duyên phận. Hay là chúng ta yêu nhau
đi?”.
“Ý Hiên… Ý Hiên…”, Đồng Giai Kỳ ôm lấy cổ tay phải cuộn
tròn trong chăn, cả khuôn mặt vùi trong gối, một giọt nước mắt nóng hôi hổi chậm
rãi lăn tròn rồi rơi xuống đệm, nỉ non kêu lên cái tên mà đã rất lâu rồi chưa dám
mở miệng.
.
Giang Trạch thình lình mở mắt, theo thói quen khó bỏ ngẩng đầu
nhìn trần nhà xám xịt. Trên góc nhà bên phải có ba kí tự “Y&Y” màu đen, là
do chính tay Giang Trạch năm đó dùng bình xịt sơn viết lên.
Ba kí tự “Y&Y” nhỏ xíu, nhỏ đến mức nếu không phải là
người đã viết lên thì không thể nào nhìn thấy nó. Chính vì vậy nó vẫn tồn tại dẫu
đã mười năm, dẫu tất cả mọi thứ chứng minh được sự tồn tại của Đồng Giai Kỳ
trong thanh xuân của anh đã bị mẹ đem đốt hết, nó vẫn tồn tại được.
Giang Trạch vươn tay muốn chạm đến, nhưng tay vươn ra nửa đường
lại rụt về.
Bây giờ chưa phải lúc.
Giang Trạch, bây giờ chưa phải lúc.
Nhắm mắt lại định thần năm giây, Giang Trạch một lần nữa mở
mắt ra. Trong đôi mắt thăm thẳm đó tình cảm đã sớm biến mất không còn dấu vết,
chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng, mãi mãi không gợn sóng.
Dưới nhà, Liễu Tử Yên cho người lên gọi Giang Trạch xuống
dùng bữa sáng, nhưng người còn chưa kịp đi thì Giang Trạch đã xuống.
Bà Liễu nhìn đứa con trai nhỏ đã bặt vô âm tín tám năm, bây
giờ trở về rốt cuộc vẫn không còn là đứa nhỏ của năm nào. Không hiểu sao khoé mắt
bà nóng lên, lại cuống quít quay đầu giả vờ bận rộn để tránh Giang Trạch bắt gặp.
Chậm rãi đi xuống bàn ăn, kéo ghế ngồi vào bên cạnh người
đàn ông mặc vest đang đọc báo, Giang Trạch mở lời với người đàn ông kia: “Ba vừa
đi công tác về à? Về khi nào thế?”
“Con còn biết đường trở về à?”, ba của Giang Trạch là Giang
Duẫn- Tổng tham mưu nổi tiếng nghiêm khắc, khó tính.
Ông không tài nào chấp nhận được việc Giang Trạch thoát khỏi
sự kiểm soát của ông. Đứa con ông tỉ mỉ bồi dưỡng đã mất, nên không còn cách
nào khác ông phải đặt hết tương lai vào trong tay đứa con nhỏ mà ông từ xưa đến
nay rất ít quan tâm đến.
Giang Dương vẫn luôn là niềm kiêu ngạo và tự hào của Giang
Duẫn. Từ nhỏ anh vẫn luôn tỏ ra là người có thiên phú trong quân đội cũng như
trong mối quan hệ của những vị quan chức cấp cao. Giang Duẫn đã sớm nuôi ý chí,
đưa Giang Dương vào vũng nước đục để đề bạt anh trở thành trụ cột đời sau của
Giang gia.
Nào ngờ công sức hơn hai mươi năm của ông cứ thể đổ sông đổ
biển vào tay của một đứa con gái, mà đứa con gái hư hỏng đó lại là người mà đứa
con trai nhỏ của ông một mực bảo hộ.
Nên thái độ của Giang Duẫn đối với Giang Trạch chưa bao giờ
tốt đẹp.
Giang Trạch cũng không trách móc gì ông, cười nhẹ đáp, tay cầm
lấy muỗng nhỏ khuấy khuấy cà phê trong tách: “Tại sao con phải đi, ba chắc là
người biết rõ. Năm ấy Giang Dương chết, nếu con không đi, ba sẽ để yên sao?”
“Mày!!!”, Giang Duẫn đập tờ báo xuống bàn, chỉ vào mặt Giang
Trạch, tức giận thở phì phò.
Đứa nhỏ này nhiều lần khiêu chiến, đối đầu với ông. Chả
trách ông chưa bao giờ muốn thử yêu thương nó, dù cho hạt giống tốt trong tay
đã không còn.
Không khí thoáng chốc trở nên giương cung bạt kiếm, Liễu Tử
Yên tay cầm một ly nước cam, phía sau người hầu mang theo bữa sáng, tao nhã bước
ra.
Bà khoan thai ngồi xuống giữa hai cha con, gật đầu để người
hầu đặt thức ăn sáng xuống trước mặt ba người, lúc này mới tươi cười nói: “Mới
sáng sớm mà hai người đã cãi nhau. A Trạch nó mới về, còn chưa nghỉ ngơi khoẻ,
ông làm ba không thể nhường nhịn nó một chút hay sao?”.
Vốn còn muốn tiếp tục nói, Giang Duẫn thấy vợ tươi cười đầy
mặt, nhưng trong ánh mắt lại lạnh băng, thức thời ngồi thẳng lên, im lặng dùng
bữa sáng của mình.
Hài lòng với thái độ của chồng, Liễu Tử Yên quay sang hướng
ngược lại, cầm lấy lát bánh mì mới nướng đưa cho Giang Trạch, trong giọng nói
không ngớt ý cười: “Ngủ có ngon không? Giờ giấc không bị đảo lộn chứ?”
“Cũng tạm mẹ à. Dù gì cũng đã ở tám năm, muốn không quen
cũng khó”, Giang Trạch nhận lấy lát bánh mì, ngón tay thon dài xé từng miếng từng
miếng, chấm vào trứng ốp la hoàn hảo trong dĩa rồi chậm rãi đưa vào miệng nhai.
Nụ cười trên môi bà Liễu hơi cứng lại, nhưng chỉ thoáng vụt
qua. Bà vươn tay lấy một lát bánh mì khác, lại hỏi: “Thế đã tìm được nơi làm việc
mới chưa? Có cần mẹ giúp không? Hay con đến bệnh viện Quân y số Năm làm học trò
của cậu con đi. Cậu hai bây giờ là Giáo sư tài giỏi nhất của Khoa Bỏng đó”.
Nghe bà nói, ngón tay cầm lấy miếng bánh mì của Giang Trạch
hơi dừng lại, anh như có như không từ chối: “Không cần đâu mẹ. Con đã sớm nộp
CV vào bệnh viện Quân y số Sáu rồi. Ngày mai sẽ bắt đầu đi làm. Vả lại, con làm
ở Khoa ngoại Thần kinh”.
Lời anh nói đã chặt đứt sự áy náy muốn quan tâm của Liễu Tử
Yên, bà chưa bao giờ bị một ai dồn ép như thế, tức giận đến mức ăn không vào.
Giang Trạch cúi đầu nhìn lòng đỏ trứng gà vàng cam óng ánh
chói mắt trong đĩa sứ trắng tinh, thở dài một cái rồi tiếp tục ăn.
Mẹ không biết anh học bác sĩ Khoa nào, cũng không quan tâm
khẩu vị của anh ra sao. Cũng như ba, trong mắt mẹ vẫn chỉ có duy nhất một người
con ngoan là Giang Dương mà thôi.
Trước giờ anh ghét nhất là món trứng ốp la.
Vẫn luôn ghét.
Nhớ năm đó, Đồng Giai Kỳ thường nấu cơm cho anh ăn. Cô chỉ
vô tình nấu phải món anh không thích ăn một lần, hầu như món đó không bao giờ
được xuất hiện trên bàn ăn của hai người nữa.
Trứng ốp la, bánh mì nướng cháy xém, pa tê.
Còn có ngải cứu, ớt chuông và cả cà phê.
.
Trụ sở chính của tập đoàn Minh thị đặt ở toà cao ốc Lương
Thành, ngay trung tâm thành phố B.
Cánh cửa phòng CEO nằm ở tầng cao nhất bị gõ vang, Minh Viễn
từ trong đống hợp đồng bản thảo ngẩng đầu lên, khó chịu hỏi: “Ai đó?”
“Trần Gia Dịch”, người ngoài cửa đáp.
Nghe tên quen thuộc, Minh Viễn thoáng ngẩn người, vội vàng đứng
lên: “Là cậu à? Vào đi. Cửa không khoá”.
Trần Gia Dịch đã tan làm, tranh thủ nghỉ trưa tìm đến gặp
Minh Viễn có chút việc.
Hắn vặn tay nắm cửa, tự nhiên đi vào trong rồi xoay người
đóng cửa lại.
Minh Viễn ra hiệu cho Trần Gia Dịch ngồi xuống ghế sofa để
tiếp khách, lại tự động thủ rót cho hắn một tách trà nóng: “Ngọn gió nào đã đưa
Bộ trưởng Trần đến Minh thị vậy? Cậu không ở nhà mà chuẩn bị cưới Cố kiều nữ của
mình sao?”
“Vẫn đang trong thời điểm chuẩn bị. Tranh thủ rảnh rỗi, tớ đến
tìm cậu có chút việc”, Trần Gia Dịch không khách khí nhận lấy tách trà nóng của
Minh Viễn.
Trái lại không cần Trần Gia Dịch nói, Minh Viễn cũng có thể
đoán được lý do vì sao hắn lại đến, ban đầu hỏi chỉ để hàn huyên vài lời thế
thôi. Minh Viễn đứng lên, đi đến bàn làm việc, mở hộc tủ lấy ra một sấp tài liệu
rất dày rồi đưa đến cho Trần Gia Dịch.
Trần Gia Dịch vươn tay nhận lấy, hỏi lại: “Ai đưa?”
“Giang Trạch”.
“Giang Trạch? Cậu ấy lấy đâu ra người để tìm hiểu kĩ chuyện
này như vậy? Tư Mã Tuệ cùng Diệp Nguyệt Thiền bây giờ đều là người của quốc
gia, tài liệu chắc chắn đã bị khoá”, Trần Gia Dịch ngạc nhiên bật thốt.
“Cậu có thể nghĩ đến thì sao tớ lại không”, Minh Viễn nói,
“Tài liệu dày như vậy chứng tỏ đã tốn không ít thời gian cùng sức lực thu thập.
Tám năm này, không biết rốt cuộc Giang Trạch đang làm cái gì nữa”.
Siết chặt tài liệu trong tay, Trần Gia Dịch khựng người ít
phút rồi dứt khoát đưa lại cho Minh Viễn:
“Tớ không quản cậu ta làm cái gì. Hinh Hinh vẫn luôn xem Kỳ Kỳ như chị em ruột
thịt, vậy thì tớ dù sao cũng được cô ấy kêu một tiếng “anh rể”, đã là trưởng bối
làm sao sẽ để người khác ức hiếp hậu bối của mình?
Năm đó nếu không phải Giang Trạch vứt bỏ Kỳ Kỳ ở lại một
mình rồi chạy trốn, thì sao Liễu Tử Yên có cơ hội tổn thương cô ấy? Nếu Giang
Trạch không đi, cô ấy có thể trở thành Pháp y Đồng như bây giờ sao? Minh Viễn,
cậu nên nhớ, ban đầu bọn mình học là Y khoa Khoa ngoại Thần kinh”.
Lời của Trần Gia Dịch vừa dứt, không khí trong phòng trở nên
đông đặc khó thở. Minh Viễn làm sao quên được bóng dáng cô gái vui tươi mạnh bạo
năm đó, dám chặn đường Giang nhị thiếu nổi tiếng mặt than, một lời tuyên bố liền
muốn cùng nhau ở chung một chỗ.
Khi đó trên người cô ấy là vầng sáng tự tin, sự khao khát
tương lai làm lương y vẫn luôn dâng trào trong ánh mắt thuần khiết kia. Đồng
Giai Kỳ vẫn luôn nuôi ước vọng trở thành nữ thiên sứ, nhưng cánh của nữ thiên sứ
kia lại bị mẹ của người mình yêu bẻ gãy mất rồi.
Bà nhẫn tâm chặt gãy cánh của cô, châm lửa đốt cả bộ lông vũ
trắng tinh thuần khiết không vướng bụi trần, gieo vào trong lòng nữ thiên sứ một
sự nhục nhã khó tả, triệt để đánh gục tự tôn và kiêu ngạo của cô.
“Nếu không phải Đồng Giai Thụy có quan hệ với bác sĩ giỏi ở
M quốc, cậu nghĩ Kỳ Kỳ còn có thể khoác áo blouse cầm dao giải phẫu sao? Nhưng
dù cho có thể tiếp tục cầm dao, nhưng cô ấy vẫn có tiền sử chấn thương gân tay,
không cách nào phẫu thuật cho người sống, chỉ đành phải ngậm ngùi làm Pháp y.
Pháp y không phải thứ mà Kỳ Kỳ muốn, cô ấy chỉ muốn trở thành bác sĩ thôi”, Trần
Gia Dịch cúi đầu, hai mắt đăm đăm nhìn vào trà trong tách, xem lá trà lặn xuống
rồi lại trồi lên.
Cuộc đời của Đồng Giai Kỳ đã quá trắc trở rồi, Giang Trạch,
buông tha cô ấy đi.
.
“Cậu thử bộ này đi, nhanh lên tớ chờ đó”, Cố Ninh Hinh đẩy một
bộ lễ phục phù dâu vào trong ngực Đồng Giai Kỳ, giọng điệu không cho phép từ chối.
Cảm thấy bộ lễ phục trong tay như quả bom hẹn giờ, Đồng Giai
Kỳ lắc đầu kịch liệt: “Khoan đã, khoan đã. Không phải nói để cho Văn Văn làm
phù dâu sao? Sao giờ lại đến mình rồi? Mình không muốn nhận củ khoai lang nóng
này đâu nha”.
Ngồi trên sofa xem tạp chí, Hi Văn không buồn ngẩng đầu lên
đáp: “Hôn lễ của Cố tiểu thư và Trần bộ trưởng đang là hôn lễ được săn đón nhất
hiện nay. Nên Hinh Hinh cậu ấy muốn chơi “trội”, chọn hai cặp phù dâu- phù rể
luôn”.
“Gì cơ? Hai cặp cơ á???”, Đồng Giai Kỳ đã bị Cố Ninh Hinh đẩy
vào phòng thử đồ, nhưng vẫn ương bướng ló đầu ra ngạc nhiên hỏi.
Cố Ninh Hinh vừa tức vừa buồn cười, vội đẩy đầu Đồng Giai Kỳ
vô lại phòng thử đồ, cười nói: “Cậu nhanh nhanh đi, bọn tớ không có thời gian
đâu, còn nhiều việc cần chuẩn bị cho hôn lễ lắm. Tớ đời này chỉ có hai người bạn
tri kỷ, sao có thể chỉ có một phù dâu? Không lẽ cậu định đợi tớ cưới lần hai
thì mới làm phù dâu hay sao?”
“Ấy chết, Hinh Hinh, cậu đừng có nói bậy nói bạ. Trần bộ mà
nghe được là cậu ấy giết mình luôn đó”, Đồng Giai Kỳ lại nghểnh cổ ra, bị Cố
Ninh Hinh bắt được liền biết điều rụt vào.
Thấy cô ngoan ngoãn rồi, Cố Ninh Hinh mới xoay người đi đến
ghế sofa, ngồi xuống cạnh Hi Văn. Hi Văn lấy một quyển tạp chí khác đưa cho Cố
Ninh Hinh, cười hỏi: “Nhớ năm đó cậu một mực tránh Trần Gia Dịch như tránh tà,
còn tuyên bố sẽ không thích anh ta. Thế sao bây giờ lại còn đồng ý kết hôn vậy,
thưa Trần bộ trưởng phu nhân?”.
Bị bạn tốt chọc ghẹo, Cố Ninh Hinh khó có khi đỏ mặt ngượng
ngùng, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Cậu đó, đừng có nói bậy bạ. Chuyện năm đó tốt
nhất đừng nhắc nữa, có Kỳ Kỳ ở đây”.
“Tớ biết. Nhưng dù gì chuyện Giang Trạch về nước, còn về
thành phố B cậu ấy cũng đã sớm biết, chạm mặt là điều khó thể tránh khỏi”.
“Tớ nghe A Dịch nói, Giang Trạch sẽ đến làm bác sĩ cho bệnh
viện Quân y số Sáu”, Cố Ninh Hinh nhìn về phía phòng thử đồ đang im lìm, nhỏ giọng
nói.
Trùng hợp vậy ư? Hi Văn thản thốt nghĩ.
Thành phố B không thiếu nhất chính là bệnh viện Quân y, vậy
tại sao cứ nhất định phải là bệnh viện của Đồng Giai Kỳ?
Nàng nắm chặt tay, quyển tạp chí trong tay đã sớm bị cô bóp
méo: “Ông trời thật là khéo sắp đặt. Chuyện cũng đã tránh bao năm như vậy, giờ
người nào cần trở về cũng trở về đầy đủ. Hinh Hinh, em trai tớ báo cho tớ biết,
Tư Mã Tuệ và Diệp Nguyệt Thiền hôm nay sẽ về đến B thành”.
“Năm đó để họ tránh thoát là do quyền lực trong tay tớ không
đủ lớn, lần này họ nếu dám mò về tổn thương Đồng Giai Kỳ, Trần bộ trưởng phu
nhân tớ nhất định giết chết bọn họ”, Cố Ninh Hinh hai mắt phực lửa giận, không
kiềm được nói ra tiếng.
Chuyện năm đó nếu không phải Diệp Nguyệt Thiền cấu kết cùng
Tư Mã Tuệ nhúng tay, Giang Dương sẽ không mất mạng, Đồng Giai Kỳ và Giang Trạch
cũng sẽ không đi đến bước đường như hôm nay.
Nếu đã trở về cũng tốt, thù mới hận cũ, tám người chúng ta
cùng tính cho rõ rõ ràng ràng đi.