Mấy ngày sau, tôi nhận được thư của Lâm Khánh khi đang cùng lão Trần luyện thuật Tàng hình. Thư được buộc vào chân con Thiên di màu nâu bé bằng lòng bàn tay. Nó là loài chim thông minh và cực kì thính nhạy, có khả năng ghi nhớ mùi rồi đánh hơi từ khoảng cách rất xa, vì thế được dùng như phương tiện vận chuyển mà thông dụng nhất là đưa thư. Con Thiên di ngoan ngoãn đậu trên bệ cửa sổ, thi thoảng nhảy lóc chóc mấy cái. Nó kiên nhẫn chờ tôi viết xong thư hồi đáp rồi mới nhận lấy, vỗ cánh bay đi. Tôi nhìn theo bóng nó dần mất hút, thầm nhủ khi nào có tiền nhất định sẽ mua một con.
Đến ngày hẹn, tôi mặc chiếc váy màu hồng nhạt và đeo thêm ít trang sức, ngồi chờ sẵn ở phòng khách của Tinh Hoa đài. Lâm Khánh xuất hiện khi trời nhá nhem tối. Hắn khoác chiếc áo chùng màu nâu sẫm, cổ và tay áo viền da cam, bên trong là áo trắng kết hợp với quần dài cùng màu áo khoác, chân đi đôi giày nhẵn nhụi không chút bụi bẩn. Trong thư hắn có dặn ăn mặc trang trọng hơn thường ngày, nhưng chẳng giải thích lý do, đoán chừng chúng tôi sắp sửa tới một nơi đặc biệt.
Đứng trên hành lang đợi Lâm Khánh gọi Phương điểu, tôi chống cằm nhìn bao quát cảnh vật phía dưới. Những mái nhà nhấp nhô trong ánh trăng bàng bạc, dạ minh châu cũng được che bớt ánh sáng, để lộ các góc tối lẩn khuất. Đêm nay dòng người đổ ra đường nhiều hơn thường lệ và khung cảnh có phần kì dị. Tôi vô thức ngước mắt nhìn bầu trời, thoáng chốc kinh ngạc.
“Nhìn kìa! Mặt trăng. Nó chuyển sang màu xanh từ bao giờ.”
Tay bất giác kéo tay áo Lâm Khánh. Hắn quay sang tôi mỉm cười nhã nhặn. “Ngươi không nhớ sao? Hôm nay là ngày lễ Thanh Hằng.”
Dịp này tôi có biết qua, giống như ngày lễ tình nhân lãng mạn. Các đôi trai gái yêu nhau cùng hẹn ước dưới gốc cây Nhân Duyên, cầu chúc cho duyên phận mãi bền đẹp và rực rỡ như lá đỏ chẳng bao giờ phai sắc. Chính bởi vậy, năm nào khu vực quanh gốc cây cũng đông nghịt người, ngay cả các cặp vợ chồng lâu năm cũng bon chen tìm đến, nghe nói chỉ để giành giật một chiếc lá.
Phương điểu bay tới trong lúc tôi đang thơ thẩn suy nghĩ. Lần này tôi rút kinh nghiệm, sớm tạo kết giới che chắn trước luồng gió mạnh từ các cú đập cánh. Nó kiên nhẫn giữ nguyên vị trí trên không, tôi vẫn chần chừ chưa chịu leo lên.
“Ngươi định đưa ta đi đâu?” Tôi băn khoăn hỏi.
Lâm Khánh quay sang, ôn hòa đáp. “Dạ tiệc hoàng gia.”
Tôi trợn mắt, cố tìm kiếm biểu hiện đùa cợt trên gương mặt hắn, chắc rằng hắn đang nghiêm túc mới háo hức trèo lên lưng Phương điểu. Nó sải rộng đôi cánh dũng mãnh êm ái lướt vào khoảng trời. Mặt trăng tròn vành vạnh thay tấm áo xanh trong như lòng đại dương. Những vì sao xung quanh bị lu mờ, riêng mình vầng trăng chiếm lĩnh vẻ thanh lệ. Càng bay lên cao, tôi có cảm giác mình đang gần hơn với ánh trăng xa vời. Đêm nay Phương điểu xuất hiện nhiều hơn mọi khi, nhiều con đang cùng bay về một hướng và cũng chính là đích đến của chúng tôi – lâu đài Phượng Nghi.
Tòa lâu đài tráng lệ chìm trong màn đêm vẫn không mất đi vẻ bề thế. Các mái vòm cổ kính nằm san sát, bên dưới là ô cửa sổ lập lòe ánh nến, trông xa như những con mắt thao láo trừng giữa bóng tối. Phương điểu hạ cánh trước cổng thành rồi tự giác bay đi. Lâm Khánh đeo một chiếc mặt nạ cùng màu với trang phục, đồng thời đưa cho tôi chiếc mặt nạ bạc hình cánh bướm, bảo rằng đây là luật bất thành văn của dạ tiệc. Chúng không phải mặt nạ thông thường mà được xem như một loại pháp khí chống phép Nhìn xuyên.
Đến trước mặt lính canh, Lâm Khánh chìa ra hai tấm thiệp in hình cây cổ thụ lá đỏ cùng dòng chữ nổi nhũ vàng tôi chưa kịp đọc. Lính canh kiểm tra xong, cung kính cúi đầu rồi trở về tư thế đứng thẳng nghiêm chỉnh. Cùng lúc ấy có đội tuần tra đi ngang qua, những khuôn mặt vô cảm bao bọc trong ánh đuốc hừng hực.
Lâm Khánh dẫn tôi vào trong. Lần đầu tiên tới lâu đài nên tôi quyết định không dùng phép Dịch chuyển để có thể chậm rãi chiêm ngưỡng quang cảnh xung quanh. Chúng tôi thong thả cước bộ qua hoa viên, bước trên những hành lang lát đá và dưới chùm đèn lung linh được kết từ hàng chục viên dạ minh châu nhỏ xíu. Hầu hết các vị khách đều đã tập trung ở phòng dạ hội, tất cả đều đeo mặt nạ. Tuy nhiên, những người thân quen vẫn dễ dàng nhận ra nhau thông qua giọng nói hoặc phục sức mang trên người. Còn với tôi có mặt nạ hay không đều như nhau, vì cơ bản tôi chẳng biết ai cả.
Dạ tiệc thường niên được tổ chức vào ngày Thanh Hằng do Hoàng hậu hoặc Công chúa chủ trì. Khách mời đều là quý tộc hoặc con cháu quý tộc còn độc thân, mà theo tôi thấy chẳng khác nào buổi mai mối trá hình. Hai dãy bàn trải dài chia căn phòng thành hai khu nam nữ riêng biệt. Những ly thủy tinh bóng bẩy được xếp ngay ngắn thành hình tròn quanh lọ hoa hồng còn tươi. Hàng loạt đĩa thức ăn trang trí cầu kì đặt trên khăn trải bàn trắng tinh khiến tôi say mê nhìn khắp lượt, chỉ ước có thể gói tất cả mang về. Phía bên kia, Lâm Khánh đang đứng trò chuyện cùng một tốp người. Có rất nhiều kẻ vây quanh hắn, đoán chừng bọn họ đều đã nhận ra nhau. Nếu hắn không chủ động tiết lộ thân phận với tôi, tôi cũng chẳng có ý định hỏi, sợ rằng một khi biết được sẽ đánh mất sự thoải mái vô tư giữa bạn bè bình thường trước đây.
Bỗng nhiên ánh đèn vụt tắt. Tiếng nói chuyện im bặt. Mọi ánh mắt cùng đổ dồn về một phía nới tỏa ra nguồn sáng duy nhất.
“Công chúa đến rồi.” Ai đó thì thầm.
Cô gái đeo mặt nạ vàng nổi bật giữa trung tâm ánh sáng. Chiếc váy trắng tinh khôi của nàng xòe rộng, phủ lên thảm nhung. Vòng cổ và bông tai gắn những viên đá xanh lấp lánh toát lên vẻ quyền quý. Phía sau nàng mọc lên một cây cổ thụ cao lớn với thân gỗ xù xì cùng toàn bộ lá đỏ rực. Nó giống hệt cây Nhân Duyên hiện ra trong giấc mơ của tôi, nhưng tôi biết chắc đây chỉ là hàng giả.
Công chúa nói mấy câu hình thức rồi nhanh chóng tuyên bố khai tiệc. Giọng nàng lanh lảnh và hơi trẻ con. Có vẻ hôm nay mọi người không quá coi trọng nghi thức hay quy củ. Theo lời Lâm Khánh, việc đeo mặt nạ nhằm tránh sự phân biệt địa vị và tạo ra bầu không khí tự do, cởi mở nhất cho tất cả các khách mời. Ngay cả Công chúa cũng rất tự nhiên đi xuống hòa mình vào đám người.
“Này, kia có phải tiểu thư Phi Yến không nhỉ?” Cô gái đứng cạnh hỏi nhỏ khi tôi đang uống mấy ngụm nước cam cho đỡ khát. Nàng đeo mặt nạ tím đính mấy viên đá ở rìa để lộ đôi mắt đen láy. Tôi nhìn theo hướng nàng chỉ, buột miệng hỏi.
“Tiểu thư Phi Yến là ai?”
Nàng ngó tôi với ánh mắt ngỡ ngàng. “Người nổi tiếng như thế mà ngươi không biết sao?” Kế tiếp xích lại gần, giọng hớn hở. “Này nhé, nàng ấy là con gái duy nhất của Hải quân, từ khuôn mặt tới dáng người đều cực kì xinh đẹp. Pháp lực cũng không tồi đâu, nàng còn có biệt năng, hình như là thuật Dịch chuyển tức thời thì phải. Tuyệt vời nhất là giọng hát của nàng khiến ai nghe xong cũng phải mê mẩn, có điều nàng không thường xuyên biểu diễn cho lắm, ta mới nghe đúng một lần khi nàng thể hiện tài năng trước Quốc vương và triều thần trong tiệc mừng năm mới cách đây khá lâu. Ngươi nói xem, sao trên đời lại có người hoàn hảo thế chứ. Bao nhiêu may mắn đều dồn hết lên người nàng ấy, đâu còn chút nào cho chúng ta.”
Tôi từng nghe qua, Hải quân sinh được bốn người con trai nhưng chỉ có một cô con gái duy nhất nên từ nhỏ đã nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, giờ mới biết tên nàng ta là Phi Yến. Giọng điệu vừa hâm mộ vừa ghen tị của cô gái khiến tôi nảy sinh sự hiếu kì, bất giác đảo mắt thêm vài lần nữa.
“Tại sao ngươi đoán người đó là Phi Yến?”
“Ngươi hãy để ý viên ngọc trên đầu tiểu thư.” Tôi quan sát viên ngọc hai màu hình trái tim, vòng ngoài màu trắng, ở giữa màu đỏ trông khá độc đáo. “Nghe nói loại ngọc ấy rất quý hiếm, Hải quân đặt thợ chế tác riêng từ Nguyệt Hà quốc để làm quà sinh nhật tuổi mười tám cho con gái. Ở đây chẳng ai có viên ngọc tương tự. Nếu nàng ấy không cho người khác mượn thì kia chính là nàng rồi.”
Tôi gật gù tán thành. Mang theo vật đặc trưng như thế, chiếc mặt nạ của Phi Yến coi như vô dụng. Rất dễ nhận ra đêm nay nàng ta là tâm điểm thu hút mọi sự chú ý. Tà váy đỏ lộng lẫy ôm lấy dáng người yểu điệu khiến nàng trông như một đóa hồng kiêu sa. Vòng cổ bằng ren nổi bật trên làn da trắng mịn. Khuôn mặt ẩn dưới lớp mặt nạ, lộ ra đôi môi trái tim căng mọng và chiếc cằm thanh tú, móng tay cũng sơn đỏ chót đồng bộ với màu váy. Từ trên xuống dưới bao phủ trong lớp màu quyến rũ, ngay cả động tác nâng ly uống rượu cũng khiến người ta không thể rời mắt, vô cùng cuốn hút.
Cô gái đứng cạnh tôi hớp vài ngụm rượu vang để lấy tự tin sải bước về phía nàng. Tôi đứng ở xa không nghe rõ, chỉ thấy hai người trao đổi vài ba câu rồi cô gái mang vẻ mặt hổ thẹn rời đi, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Phi Yến hờ hững lắc lắc ly rượu trong tay. Tôi tìm một chỗ trống ngồi xuống, chuyên tâm thưởng thức đĩa đồ ăn vừa lựa chọn sau khi dạo hết dãy bàn.
“Hừ. Ỷ vào nhan sắc mà kiêu căng.” Cô gái ngồi kế bên đang chống cằm nhìn chằm chằm một hướng, vẫn là Phi Yến. “Từ nãy đến giờ đã từ chối sáu người mời nhảy, nàng ta tự coi mình là ai chứ.”
Tôi im lặng cắm mặt vào ăn. Giọng điệu mỉa mai vẫn lọt vào tai rõ mồn một.
“Luôn kiêu ngạo cho rằng chỉ Tam hoàng tử mới xứng với mình, thực tế người ta còn chẳng thèm đến cơ đấy. Ha, cứ đơn độc ngồi đó đi nhé.”
Nhìn cô gái bĩu môi vẻ đanh đá, tôi không nhịn được tò mò hỏi. “Tại sao hắn không đến?”
“Ngươi quên rồi à, chàng vốn không thích dự tiệc, rất nhiều năm đều không tham gia. Năm nay tám, chín phần cũng vắng mặt. Tuy rằng thật đáng tiếc khi chàng không xuất hiện, nhưng nhìn vẻ chờ đợi vô vọng của người kia, ta càng cảm thấy hả hê. Nàng ta…”
Giọng điệu thao thao bất tuyệt bỗng dưng ngưng bặt. Cô gái quay sang tôi trợn mắt. “Ngươi là ai?” tiếp đấy rối rít thêm vào. “Xin lỗi. Ta nhầm người.” Có lẽ xấu hổ về những lời vừa nói nên nàng ta vội vã đứng dậy chuyển sang khu vực đối diện, quên cả ly nước uống dở trên bàn.
Tôi tốt bụng nhắc nhở. “Lần tới, khi chuẩn bị nói xấu người khác thì nhớ nhìn trước ngó sau cẩn thận nhé.”
Tốc độ bước đi của nàng ta mỗi lúc một nhanh, nhất thời không nhớ ra việc sử dụng thuật Dịch chuyển.