Chúng tôi liên tục bước qua nhiều căn phòng rồi mới dừng ở một nơi nằm sâu bên trong, khác hẳn so với những phòng trước đấy. Nó gần giống gian phòng đầu tiên, rộng rãi và có tấm gương lớn đặt trên trần, thế nhưng không có cánh cửa kim loại dẫn lối vào. Bấy giờ Lam Hương mới thả tay ra, điềm nhiên ngồi xuống chiếc ghế mới hóa thành rồi ra hiệu cho tôi.

“Tại sao cả ngươi và lão Trần đều ở trong này? Thật hiếm khi thấy lão dùng thuật Tiên tri tại một nơi khác ngoài rừng thủy trúc.” Tôi vừa ngồi đối diện nàng vừa thắc mắc. Sói Tuyết yên lặng đứng bên cạnh, đầu hơi hếch lên chăm chú quan sát.

“Ta chủ động mời hắn đến.” Lam Hương đáp, mặt vẫn hướng về phía cửa. Tôi để ý từ nãy đến giờ nàng chưa từng nhìn thẳng vào mắt tôi lần nào. Tinh cầu đang lơ lửng sau lưng nàng chầm chậm bay vòng qua đầu, rơi xuống lòng bàn tay đang hé mở sẵn rồi ngoan ngoãn lọt thỏm trong đấy. “Gần đây trong Tinh cầu của ta xuất hiện một số hình ảnh kỳ lạ tương tự với những gì Trần Nam trông thấy. Sau khi thảo luận, cả ta và hắn đều nhất trí cho rằng chúng liên quan đến Tịch thuật. Có lẽ nó đã hồi phục hoàn toàn kể từ trận chiến năm xưa, đủ mạnh để bước vào giai đoạn tìm kiếm vật chủ mới. Sắp tới chính là thời điểm kẻ đó ra đời.”

“Kẻ đó?” Tôi nhướn mày.

“Quỷ vương.” Nàng giải thích. “Người tiếp nhận ma khí, thừa hưởng sức mạnh từ nó đồng thời tu luyện thành công Tịch thuật để sở hữu năng lực điều khiển đội quân bất tử. Chắc hẳn Trần Nam đã nói với ngươi chuyện này. Vấn đề quan trọng nhất là phải tìm ra kẻ được chọn trước lúc hắn bị ma khí chi phối, bằng không, một khi hắn lớn mạnh thì gần như chẳng thể đối phó, dẫn đến việc tái diễn thảm cảnh trước đây.”

“Vậy ngươi tìm được manh mối gì về hắn chưa?”

“Hoàn toàn không. Ngươi cũng biết đấy, Tiên tri là loại thuật pháp tồn tại nhiều hạn chế, tuy rằng ta có thể dùng linh lực tìm hiểu tương lai của một đối tượng chủ đích, nhưng có những nhân vật đặc biệt, do tính ngẫu nhiên thay đổi hoặc đặc điểm nào đó khiến số phận của họ không thể thấy trước được. Quỷ vương thuộc loại đối tượng ấy. Có lẽ tương lai của hắn chỉ hé mở sau khi đã xác định kẻ được chọn.”

“Thế còn tiên đoán bị động thì sao?”

“À, cái này càng không thể nói trước. Nhưng ta nghĩ thi thoảng nó sẽ hiện ra chút dấu hiệu. Phải rồi, suốt mấy chục năm qua ngươi đã đi đâu? Tại sao cả Trần Nam và hai chị em ngươi đều đồng thời biến mất ngay khi trận chiến vừa kết thúc?”

“Bởi vì…” Tôi cố tình kéo dài giọng, bất ngờ vung dải lụa về phía Lam Hương, thít chặt cổ họng nàng ta đồng thời nghiến răng quát. “Thật ra ngươi là ai?”

Phản ứng của nàng ta chậm mất mấy giây rồi mới quay sang tôi vẻ kinh ngạc. “Ngươi nói gì vậy? Ta là học trò của mẹ ngươi. Chúng ta đã biết nhau…”

“Đủ rồi.” Tôi nóng nảy ngắt lời. “Ngươi đúng là Lam Hương, nhưng là Lam Hương đang bị thuật Thôi miên khống chế. Chắc hẳn lời nhắn của lão Trần cũng do ngươi làm giả để dụ ta tới đây. Đến giờ phút này vở kịch của ngươi hạ màn được rồi đấy.”

Không ngoài dự đoán, vẻ mặt “Lam Hương” lập tức thay đổi, rũ bỏ sự thân thiết giả tạo. “Ngươi biết trước là một cái bẫy nhưng vẫn đến?”

“Không.” Tôi xấu hổ thú nhận. “Chẳng qua vừa nghĩ ra.”

Lúc này, Lam Hương chẳng khác nào con rối hết giá trị lợi dụng, toàn thân mềm oặt dựa vào lưng ghế, đầu ngoẹo sang một bên bất tỉnh. Tôi thu dải lụa về, thận trọng đảo mắt quanh căn phòng, trông thấy kẻ đeo mặt nạ thong thả bước ra từ cánh cửa bên tay trái. Hắn khoác áo choàng xanh đậm viền hoa văn hình sóng màu vàng ở cổ và tay áo. Những lọn tóc dài rủ trên vai đen nhánh, cả mặt bị che kín chỉ để lộ đôi mắt đen đặc như bóng tối.

“Ngươi là người của Hội Thiết Sát?” Tôi nhíu mày nhìn biểu tượng đầu lâu xương chéo y hệt hình trên mặt nạ của những kẻ từng tấn công mình. Mà không, mặt nạ của tên này có điểm khác biệt, nó màu đỏ thay vì đen trắng như thường lệ.

“Ngươi… Ngươi là thủ lĩnh?”

Dù đã cố gắng nhưng tôi không thể kiềm chế giọng mình khỏi run rẩy. Ánh mắt kẻ đó từ lúc xuất hiện vẫn luôn chĩa thẳng vào tôi, chưa từng dời đi, mãi sau hắn mới mở miệng.

“Quận chúa, rất vui được gặp mặt.” Giọng điệu mỉa mai khiến tôi ớn lạnh. “Thật đáng tiếc nhưng đây rất có thể là lần đầu cũng như lần cuối chúng ta gặp nhau. Ồ, đừng tỏ ra sợ hãi thế chứ. Biểu cảm của ngươi càng khiến ta có hứng thú đấy.”

“Là ai thuê ngươi giết ta?”

Dải lụa bị siết chặt trong lòng bàn tay ở tư thế sẵn sàng vung lên bất cứ lúc nào. Sói Tuyết đánh hơi được nguy hiểm ngay từ khi tên thủ lĩnh vừa bước ra, lông nó xù lên, sắc tím trong mắt ngày càng đậm đặc nhưng vẫn yên lặng nhìn chòng chọc kẻ địch.

“Hắn trả cho ngươi bao nhiêu tiền, ta có thể trả nhiều hơn. Chỉ cần ngươi hủy bỏ giao dịch.”

Thật sự tôi vẫn chưa nghĩ ra kẻ nào hận mình tới mức mời thủ lĩnh đích thân ra tay. Ngay cả tôi trước đây cũng được lão Trần khẳng định là rất ít tiếp xúc với người ngoài, càng không tính đến việc gây thù chuốc oán nặng nề.

Tên thủ lĩnh đáp trả bằng tràng cười khoái trá. Giọng hắn đầy châm chọc. “E rằng cái giá ngươi gánh không nổi.”

Cùng lúc đấy sợi dây nhanh như chớp cuốn chặt người tôi khiến tôi không kịp phản ứng. Sói Tuyết gầm lên, giương móng vuốt nhảy bổ về phía hắn, bị hắn đánh bay ra sau lọt qua cánh cửa biến mất. Cả người tôi bị khống chế và ngay cả đầu cũng không thể quay lại nhìn nó, trong lòng càng thêm lo lắng.

Tên thủ lĩnh từng bước tiến gần. Hai mắt tôi bị ép phải mở ra đối diện với hắn. Bỗng nhiên có nguồn lực mạnh mẽ áp sát trí óc tôi hòng bủa vây nó trong màn sương mù, bên tai ong ong tiếng ai đó đang đọc chú ngữ. Tôi tập trung linh lực kháng cự và cố giữ cho đầu mình tỉnh táo. Màn chắn vô hình dựng lên cản trở sự xâm nhập của ngoại lực, khiến nó giằng co một hồi rồi tiêu biến, nhờ vậy tôi thoát khỏi sự khống chế tạm thời. Đáy mắt tên kia lộ rõ vẻ ngạc nhiên như dự đoán.

“Ngươi không điều khiển được ta đâu, khỏi cần tốn công vô ích.” Tôi lạnh lùng nhắc nhở. Hắn không lập tức giết tôi mà dùng thuật Thôi miên thay thế, chắc hẳn vì muốn thăm dò chuyện gì đấy. Quả thực thuật Thôi miên của hắn rất mạnh, thậm chí có lúc tôi tưởng chừng không thể kháng cự nổi.

Hắn đăm chiêu nhìn tôi ra chiều suy nghĩ. “Biệt năng của ngươi thật sự là thuật Xuyên thấu?”

Tôi giật mình. Sao hắn biết được?

Hắn thấy tôi im lặng thì chỉ cười nhạt. Điều khiến tôi ngạc nhiên là hắn giống với Trịnh Hùng và Nhật Vũ, số ít người tôi không đọc được suy nghĩ. Khả năng nhỏ là hắn cũng thành thạo thuật Bế tâm như Nhật Vũ, khả năng lớn là hắn có biệt năng nằm cùng hệ pháp thuật với tôi mà Thôi miên là một trong số đó.

“Ngươi định làm gì?” 

Hắn nghi hoặc phát hiện dải Minh Nguyệt trượt khỏi tay tôi bay lơ lửng trên trần, liên tiếp luân chuyển các hình thù kỳ quái khác nhau với tốc độ chóng mặt. Toàn thân tôi vẫn bị trói chặt nhưng ngừng giãy giụa, miệng lẩm bẩm chú ngữ không thành tiếng. Dải lụa dần biến đổi sắc màu, cho tới lúc đỏ thẫm thì phát ra quầng sáng loe rộng khiến không gian thay đổi. 

Scroll Up