“Thu Thủy đã tạo khế ước giữa ta và nàng. Chỉ khi ta trao Huyết ngọc cho ngài, vị trí của nàng mới được tiết lộ.” Tôi nói với thần y, đồng thời niệm chú lấy Huyết ngọc ra khỏi cơ thể đặt vào tay ông. Trên bức thư bắt đầu hiện lên dòng chữ mới. Từng bước đi đều được Thu Thủy tính toán kĩ lưỡng, cơ hồ mọi chuyện đều diễn ra theo mong muốn của nàng.
Lúc trước, chính miệng thần y tuyên bố tình trạng nguy kịch của lão Trần đã không còn khả năng xoay chuyển, nhưng Thu Thủy an ủi tôi rằng, vẫn còn cách cuối cùng là sử dụng thuật Di hồn nhập thể giống như với mẹ nàng. Quá trình khó nhất là đưa linh hồn dung nhập vào cơ thể ban đầu, điều mà ai cũng nghĩ trăm phần thất bại. Tuy nhiên, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều nếu thông qua nguồn năng lượng của Huyết ngọc, linh vật được biết đến với sức mạnh dẫn hồn. Thu Thủy thừa hiểu tôi sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để cứu lão Trần, cho dù phải liều lĩnh đắc tội hoàng gia.
Nhưng thực tế, ngay cả khi tách hồn, cơ thể lão vẫn chẳng phục hồi được nữa. Thuật Xóa ký ức một phần mà lão mạo hiểm áp vào bản thân đã gây ra hậu quả phản phệ trầm trọng. Rất hiếm người có năng lực hoặc có ý định sử dụng nó. Di chứng mà nó để lại đến giờ y học vẫn chưa có cách điều trị, đương nhiên cha con Thu Thủy cũng đành bó tay. Vì vậy, nàng đành xin lỗi tôi, điều duy nhất làm được là khiến lão tỉnh lại một lần và nhận lời ủy thác của lão trao cho tôi di vật.
Di vật đang ở chỗ nàng, muốn biết địa chỉ đến đó, tôi phải hoàn thành khế ước giao Huyết ngọc cho cha nàng. Quả thực nàng tương đối hiểu tính cách của tôi, do vậy mới có thể bắt tôi đi tới tận bước đường này.
“Theo yêu cầu của Thu Thủy, bây giờ ta sẽ một mình đi tìm nàng. Còn ngài hãy tranh thủ cứu vợ trước khi Hội Trị An ráo riết truy lùng viên ngọc mất tích.” Tôi cất lá thư vào túi, chuẩn bị dịch chuyển.
“Không. Ta muốn gặp con bé bây giờ.” Thần y lộ vẻ lo lắng.
“Nàng ấy nói sẽ đến tìm vợ chồng ngài sau khi phép Di hồn nhập thể thành công.” Tôi cố thuyết phục.
“Ngay lúc này đây ta thật sự cần trông thấy nó.” Thần y khăng khăng, đôi mày chau lại hằn nếp nhăn mờ trên trán. “Cách hành xử kỳ lạ của nó khiến lòng ta rất bất an.”
Tôi biết ông sẽ không thay đổi quyết định nên chẳng cần phí thời gian đôi co thêm. Chúng tôi lập tức di chuyển theo phương hướng chỉ dẫn. Cảnh vật bên đường rất quen thuộc. Mãi sau tôi mới nhận ra, địa điểm là ngôi nhà hoang nằm ngay cạnh rừng thủy trúc. Lớp kết giới bao quanh nó rất mỏng và đầy kẽ hở, chứng tỏ pháp thuật của người tạo lập đã cực kỳ suy kiệt. Khắp nhà tràn ngập mùi nước hoa, là loại dùng để che giấu mùi con người khỏi khứu giác bén nhạy của Thiên di.
Sói Tuyết hếch mũi ngửi ngửi rồi dẫn tôi đi về phía căn phòng nơi tỏa ra mùi hương nồng nhất. Thu Thủy đang nằm trên chiếc giường đơn kê ở góc, các ngón tay nàng kẹp một bức thư đã niêm phong bằng bùa chú, lòng bàn tay kia bao lấy Tinh cầu tiên tri đã ngả màu xám ngắt. Khuôn mặt nàng trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt khô nẻ tựa hồ máu bên trong đều bị rút cạn. Cơ thể nàng lạnh ngắt chẳng khác gì xác chết và không biết đã đặt trong tư thế này bao lâu. Điều kỳ diệu hiếm hoi là nàng còn thở, hơi thở vô cùng yếu ớt.
Thần y lao vụt qua người tôi, luống cuống chộp lấy cổ tay nàng bắt mạch. Tôi cầm phong thư và Tinh cầu đứng một bên chờ đợi, kiên định nghĩ rằng, chỉ cần có ông ở đây, nàng sẽ không sao cả. Thế nhưng lần đầu tiên trong đời, tôi nhìn thấy trên khuôn mặt ông thứ biểu cảm gọi là tuyệt vọng. Vị y sư tài giỏi được mọi người tôn kính xưng tụng thần y, đã cứu sống biết bao bệnh nhân nhưng lại chẳng thể cứu nổi những người thân yêu nhất. Suy cho cùng, con người không phải đấng toàn năng.
“Độc rắn mắt trắng.” Ông thì thào, hai tay thẫn thờ buông thõng xuống. Cái tên gợi mở đoạn ký ức khiến tôi bàng hoàng.
Có lần, Thu Thủy đang viết đơn thuốc cho một gia đình bị ngộ độc thì nhân tiện kể với tôi, cha nàng khám chữa bệnh khắp nơi nhưng ít ai biết sở trường của ông ấy là độc dược. Ông tìm hiểu vô số loại độc khác nhau, tập trung nhiều nhất vào độc rắn mắt trắng mà đến nay vẫn chưa ai giải được.
Người ta đồn rằng, đây là loài rắn bị nguyền rủa. Nọc độc của chúng mang theo lời nguyền ngấm vào máu nạn nhân, tức thì lan khắp cơ thể. Điểm khác biệt so với chất độc thông thường chính là, nó tác động mạnh tới thần trí và năng lực phép thuật thay vì thể xác, nguyên nhân có lẽ bởi ảnh hưởng của lời nguyền. Nó khiến bệnh nhân dần dần mất đi ý thức rồi cuối cùng rơi vào hôn mê, linh lực cũng bị rút cạn, cứ thế chết đi. Khoảng thời gian ủ bệnh tương đối lâu, mang theo sự đau đớn giày vò. Tôi không biết Thu Thủy trúng độc khi nào, chắc hẳn bản thân nàng đã phát hiện từ sớm nên mới tìm cách kéo tôi vào cuộc để thay nàng giúp cha hoàn thành ước nguyện.
“Thu Thủy từng nói với ta, độc của rắn mắt trắng không có thuốc giải. Hiện tại hô hấp của nàng vẫn còn, nhưng có lẽ… có lẽ…” Tôi ngập ngừng, mấy chữ “chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa” nghẹn ứ trong cổ họng không cách nào phát ra thành tiếng.
Tôi nhìn dáng vẻ suy sụp của thần y, yên lặng chờ ông quyết định. Ánh mắt buồn bã của ông dừng trên khuôn mặt Thu Thủy, hồi lâu vẫn không rời đi, như thể đây là lần đầu tiên ông nhìn con gái mình chăm chú đến thế.
“Cứu nó. Xin hãy giúp ta cứu nó!” Rốt cuộc ông cũng mở miệng.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. “Ngài có cách giải độc?”
Ông lắc đầu. “Không hẳn là giải. Quả thực việc dùng thuốc không mấy tác dụng, nhưng do tính chất thiên về thuật pháp nên loại độc này có thể luân chuyển giữa hai người cùng huyết thống. Trước khi nó ngừng thở, ta sẽ dùng Vòng huyết tinh để chuyển toàn bộ chất độc sang người mình.”
“Nhưng như thế ngài sẽ…”
“Phải. Ta sẽ chết. Nhưng đấy là cách duy nhất để cứu nó.”
“Ngài đã suy nghĩ kĩ chưa? Còn vợ ngài thì sao? Ngài có thể cứu bà ấy trước. Dù gì đấy cũng là ước nguyện của ngài suốt bao năm qua.”
“Không kịp nữa rồi. Ta chỉ có thể lựa chọn một người.”
Tôi cụp mi mắt thở dài. “Thu Thủy từ nhỏ đã theo ngài học y, chắc hẳn cũng biết tới phương pháp kia. Thế nhưng khi biết mình trúng độc, nàng giấu ngài âm thầm sắp xếp tất cả, có lẽ vì không muốn ngài phải lựa chọn hoặc là sợ biết được sự lựa chọn ấy. Nếu ngài đã quyết định như thế thì ta tôn trọng ngài. Hãy nói cho ta biết cần làm những gì.”
“Cảm ơn.”
Ông cúi người, lấy các loại thuốc cần thiết từ trong túi Càn Khôn lần lượt đặt vào tay tôi, cẩn thận hướng dẫn cách sử dụng. Tiếp đến, ông biến ra chiếc giường đơn đặt song song với giường Thu Thủy, nằm ở tư thế tay chân duỗi thẳng, miệng nuốt vào một viên thuốc. Tôi đứng trên lối đi ngăn cách giữa hai chiếc giường thận trọng quan sát, còn Sói Tuyết nhận nhiệm vụ canh gác bên cửa.
Thần y nhắm mắt lại, bắt đầu niệm chú. Theo đó Vòng huyết tinh dần dần hình thành, là sợi dây trong suốt xuyên qua trái tim hai người tạo nên vòng tròn khép kín, nhìn kĩ mới thấy được làn khói mỏng đang chuyển động bên trong và cứ như thế tựa vòng tuần hoàn chảy mãi. Cứ cách nửa tiếng tôi lại cho mỗi người uống một viên thuốc. Trước đấy, tôi phải làm phép biến chúng thành dạng khí theo thất khiếu nhập vào cơ thể để được hấp thụ nhanh nhất. Thuốc cho Thu Thủy là thuốc ngừa độc, còn thuốc cho cha nàng thì trái ngược, thuốc tích độc. Quá trình tiếp diễn không ngừng nghỉ đến tận khi trời sáng mới kết thúc, chẳng biết đã qua bao lâu. Trên trán thần y lấm tấm mồ hôi, làn da chuyển sang tái nhợt cho thấy độc tính đã phát tác.
“Nó thế nào rồi?” Ông thều thào, ngực phập phồng lên xuống chứng tỏ việc hít thở đã trở nên khó khăn.
“Nét mặt có chút khởi sắc nhưng vẫn đang bất tỉnh.” Tôi lo lắng nhìn hai người.
Thần y chống tay xuống giường, cố ngồi dậy, đôi môi nhịn đau mím chặt không phát ra thành tiếng. Tôi chạy lại đỡ ông sang giường Thu Thủy để ông bắt mạch lần nữa. Sau đấy ông lấy ra một viên thuốc, định niệm chú nhưng linh lực gần như đã cạn kiệt làm phép thuật thất bại, thuốc lăn xuống chiếu dừng bên cánh tay Thu Thủy. Tôi bèn giúp ông đưa thuốc vào cơ thể nàng.
“Chất độc được chuyển sang người thứ hai sẽ phát tác mạnh và lập tức tiến đến giai đoạn cuối cùng. Thời gian của ta sắp hết. Xin hãy giúp ta gọi nó tỉnh dậy. Đây là thời điểm nguy hiểm nhất và nếu nó buông xuôi thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.” Ông thở hổn hển, toàn thân run rẩy gồng mình vì đau đớn. “Bảo nó… chôn ta… ở…”
Tiếng nói đứt đoạn rồi ngừng hẳn. Đầu ông gục xuống bên giường. Các ngón tay chết lặng đặt trên mu bàn tay con gái ông, bên trong là viên ngọc ba màu giống hệt viên ngọc trên vòng đeo đầu của Thu Thủy.
Hóa ra chúng có một cặp.
Tôi không biết làm cách nào để đánh thức Thu Thủy. Nàng cứ an nhiên chìm trong giấc mộng của riêng mình, hết thảy mọi thứ xung quanh đều chẳng mảy may ảnh hưởng. Nàng tưởng rốt cuộc đã có thể vứt bỏ gánh nặng đeo đẳng suốt bao năm qua.
“Không. Dù có khiến ngươi đeo thêm một tảng đá nữa thì ta cũng phải kéo ngươi về thực tại.” Tôi thầm xin lỗi nàng, trong đầu nhanh chóng tập trung tinh thần niệm chú.
Sau khi rời khỏi nhà lão Trịnh, tôi vẫn không ngừng luyện tập thuật Xuyên thấu dựa theo những tài liệu quý giá lão cất công sưu tập. Nhờ vậy, biệt năng của tôi đã đạt được bước tiến mới, không chỉ đọc suy nghĩ hiện tại của người khác mà còn có thể xâm nhập vào thần thức tìm về ký ức của người ấy trong trạng thái buông lỏng ít cảnh giác nhất: đang ngủ hoặc hôn mê. Tôi sử dụng năng lực này để biết suy nghĩ và cảm giác của Thu Thủy. Chỉ khi hiểu nàng, tôi mới có thể khơi dậy ý chí ham sống trong nàng.
Những biến cố lớn đi qua cuộc đời nàng đều liên quan tới người thân. Ban đầu là cái chết của cha mẹ nuôi, sau là sự xuất hiện của cha ruột và nguyên nhân qua đời của mẹ đẻ. Trong khoảng thời gian rất dài nàng không thể xóa đi suy nghĩ mình từng là đứa trẻ bị vứt bỏ, cũng như cảm giác tội lỗi khi thấy cha nàng ngồi hàng giờ bên Quan Tài Băng trong sự cô độc. Nàng biết ngày mình sinh ra là ngày ông chịu đựng nỗi mất mát lớn nhất. Lúc biết mình trúng độc rắn mắt trắng, nàng thức cả đêm để suy đoán phản ứng của ông, là hy sinh bản thân để cứu nàng, hay chuẩn bị cho nàng một tang lễ trang trọng?
Cả hai đều thật khó chấp nhận. Cả hai đều khiến nàng đau lòng. Vậy thà rằng cứ để nàng một mình chịu đựng và giúp ông hoàn thành ước nguyện bao năm. Nhưng chất độc phát tác không cho nàng cơ hội thực hiện điều đó. Nàng đành lên kế hoạch tìm người khác thay thế, còn bản thân trốn tránh tại một ngôi nhà hoang, nửa tỉnh nửa mê lay lắt qua ngày. Trước khi toàn bộ ý thức biến mất, trong đầu nàng chỉ còn lại ý nghĩ: hy vọng bà ấy được hồi sinh thành công.