Ánh mắt Thời Sóc liếc qua Thời Vĩ đang bị cưỡng chế ở một bên, khoé mắt lại bắt gặp vệt máu đỏ tươi trên cổ hắn, hai mắt Thời Sóc tối lại, căm phẫn nhìn Chử Tư Kiến.
Tất cả mọi cớ sự đều do thằng nhãi con này gây ra.
Nếu nó không đến, không muốn mang Thời Niên đi thì Thời Vĩ cũng không dùng tính mạng mình để uy hiếp ông, cuối cùng còn làm mình bị thương.
Thời Vĩ là con trai độc nhất của ông, nếu nó bị thương vì ai, ông sẽ thay nó đòi lại gấp mười trên người kẻ đó.
Thời Sóc thở hắt một hơi bực tức, ngồi phịch xuống ghế, nâng mắt cho vệ sĩ nâng Chử Tư Kiến lại gần ông.
Chử Tư Kiến không có võ nghệ phòng thân, lại vừa bị một cú đạp khiến anh ăn không ít đau đớn, dáng vẻ lúc này cứ như con chuột bị hai tên vệ sĩ lực lưỡng kéo đi.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Chử Tư Kiến sâu sắc cảm thấy hận sự lựa chọn ngu dốt năm xưa của mình.
Vì sao không học võ mà lại chọn học bơi?
Ở dưới nước anh là vua, nhưng ở trên bờ hiện tại lại không khác gì con kiến, mặc người giẫm lên.
Không đợi đến khi Thời Sóc lên tiếng, Nhã Tịnh đã vọt lên trước.
Bà nâng tay, điên tiết cho Chử Tư Kiến một cái tát vang dội.
Trong tiếng hét thảm của Thời Niên, mặt Chử Tư Kiến bị đánh đến mức nghiêng qua một bên, nửa bên mặt dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mau chóng ửng đỏ.
Vứt bỏ lớp vẻ ngoài của một vị phu nhân có giáo dưỡng cao, giờ đây Nhã Tịnh chỉ còn giống như một mụ đàn bà chanh chua ngoài đường.
Sắc mặt bà méo mó đến đáng sợ, nắm lấy tóc Chử Tư Kiến, kéo đầu anh ngẩng lên đối diện với mình: “Năm đó cano nổ mạnh như thế cũng không khiến cậu chết đi, quả thật là đồ con gián dơ bẩn sống rất dai.”
Trên đầu truyền đến cảm giác căng chặt do bị kéo tóc, hai tay bị vệ sĩ giữ chặt ở phía sau, dáng vẻ Chử Tư Kiến tràn ngập chật vật nhưng nhất quyết không khuất phục.
Anh nâng mắt nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện mình, giọng nói lạnh lẽo: “Chuyện năm đó tôi đã sớm điều tra ra. Thì ra bà độc ác như thế, không biết chúng tôi sẽ thuê chiếc cano nào liền dứt khoát phá huỷ hàng loạt cano có mặt trên vùng vịnh D khi đó. Bà muốn dồn chúng tôi vào chỗ chết, thậm chí còn không nghĩ đến việc sẽ hại những người vô tội khác.”
Ở phía sau, Thời Niên và Kỷ Linh nhìn nhau, ưu thương nhắm mắt lại.
Ánh mắt Thời Vĩ và Thời Sóc loé lên tia ngạc nhiên, nhất là Thời Sóc, ông trân trân nhìn Nhã Tịnh, có chút ngoài ý muốn.
Người phụ nữ mà ông hằng yêu… đã làm những gì thế này?
Hôm trước Thời Niên khóc lóc lên án, ông còn mạnh mẽ phủ nhận trong lòng, nhất định không tin.
Không thể nào, không thể!
Nhã Tịnh mà ông yêu vẫn luôn là người phụ nữ dịu dàng văn nhã, dù cho có bức ép Thời Niên đi chăng nữa nhưng ông vẫn cho rằng bà chưa từng làm hại đến ai.
Chuyện năm đó cano nổ— ông vốn cho rằng là trời giúp mình, là trời tác hợp cho ông và bà, để Thời Niên thuận lợi theo ông và bà đến MG.
Thì ra không ngờ, cái mà ông cho rằng là trời đất tác thành, lại có bàn tay tàn ác của người phụ nữ ông yêu nhúng vào.
Một lần nữa bị vạch mặt, Nhã Tịnh cắn răng nâng tay, một cái tát trời giáng lại rơi xuống nửa bên mặt còn lại của Chử Tư Kiến, bà nghiến răng nghiến lợi quát: “Câm miệng. Đừng có ngậm máu phun người, chuyện năm đó là ngoài ý muốn. Là cậu đã tiêm nhiễm vào đầu tiểu Niên, khiến nó hận mẹ nó, cậu không có tư cách lên tiếng ở đây.”
Khoé môi Chử Tư Kiến xuất hiện tơ máu, anh khinh miệt cười: “Niên Niên là người biết phân rõ phải trái, không cần tôi chỉ điểm, chỉ cẩn thận nhớ lại cũng đoán được ai nhúng tay ở phía sau rồi. Năm đó bà muốn đưa tôi và Nguyên Triệt vào chỗ chết, thậm chí còn thuê người phục kích chờ sẵn bọn tôi ở trên bờ, chỉ cần bọn tôi còn sống… nhất định giết không tha.”
Ba chữ “giết không tha” giống như sấm rền, thình lình đánh vào trong lòng mỗi người ở đây.
Bị nói bất ngờ, Nhã Tịnh mở to mắt, thân thể hơi run lên, tay đang nắm tóc Chử Tư Kiến cũng buông ra.
Bà nâng mắt nhìn Thời Niên ở phía xa, thấy trong mắt cô lạnh như băng, giờ khắc này tình thân gia đình, tình mẫu tử gì gì đó đều hoá thành mây bay, không đọng lại chút nào nữa.
Chử Tư Kiến giống như không nhìn thấy phản ứng của Nhã Tịnh, buông mi mắt, tiếp tục nói: “Nhưng cũng may là bọn tôi phước lớn mạng lớn, được du thuyền của Giang gia đúng lúc cứu được. Bà mặc dù đã thuận lợi mang được Niên Niên và Kỷ Linh đi, nhưng trong lòng có quỷ, bà không an tâm.”
“Sau đó bà liên kết với Nguyên Thương ở thủ đô, từng bước chèn ép tập đoàn Chử Vân, muốn chúng tôi sụp đổ, trở lại là những đứa trẻ tay trắng như năm đó. Không chỗ dựa, không bối cảnh, giống như con kiến, mặc cho bà dày xéo.”
Bên kia, Thời Niên nghe xong, tuyệt vọng nhắm mắt, cả người vô lực trượt xuống sàn nhà, nhưng vẫn bị vệ sĩ giữ chặt.
Nước mắt cô vốn tưởng chừng đã khô cạn giờ khắc này lại trào ra như dòng suối nhỏ, không cách nào ngưng lại được.
Thì ra, thì ra nhiều năm qua, ở phía sau lưng cô, mẹ đã nhiều lần làm tổn thương anh đến vậy.
Tâm khảm cô đau đớn, không dám nghĩ đến, nếu như năm đó du thuyền Giang gia không may mắn ở thành phố S, thì kết cuộc của anh và Nguyên Triệt sẽ như thế nào?
Cô và Chử Tư Kiến- chắc chắn sẽ âm dương xa cách, cả một đời không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Mẹ cô không những không quan tâm đến sinh mạng của cô, mà còn nhẫn tâm muốn giết người cô yêu.
Trên đời này, làm gì có người mẹ như thế chứ?
Người phụ nữ ác quỷ đột lốt phu nhân gia giáo đó, thật sự là mẹ cô ư?
Hai mắt Nhã Tịnh thẹn quá hoá giận, bà điên tiết lao đến, móng tay thon dài xách lấy cổ áo Chử Tư Kiến, gằn giọng: “Cậu im ngay! Im ngay cho tôi!”
Nhìn xuyên qua vai Nhã Tịnh, Chử Tư Kiến thấy được vẻ mặt bất ngờ xen lẫn kinh nghi tột độ của Thời Sóc, bật cười nói tiếp: “Thời đổng, ông ắt hẳn không biết rằng người phụ nữ này độc ác cở nào đâu nhỉ? Ông cho rằng hai mươi năm trước, vợ ông là u sầu thành bệnh mà chết ư?”
Nghe nhắc đến mẹ mình, Thời Vĩ lập tức nói: “Cậu có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Chử Tư Kiến nhếch môi: “Các người không tìm hiểu vì sao đường đường là Thời phu nhân cao cao tại thượng, sao có thể để mình u sầu thành bệnh mà chết ư? Thời Vĩ, mẹ của anh, là bị Nhã Tịnh hại chết. Bà ta vì muốn bấu víu vào cha anh, nên đã lên kế hoạch trừ khử mẹ anh.”
“Mẹ anh có tiền sử tâm lý bất ổn, bà ta liền kích thích mẹ anh, hợp tác với người giúp việc trong nhà, khiến cho mẹ anh nghĩ là cha anh không còn yêu mình nữa. Dần dần mẹ anh bị trầm cảm, nhưng không dám nói ra, cuối cùng Nhã Tịnh gửi cho mẹ anh một xấp tấm ảnh bà ta và cha anh hôn nhau, thậm chí lên giường với nhau, mới khiến mẹ anh u sầu mà chết. Xấp ảnh đó, chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.”
Sắc mặt Thời Sóc trắng bệch, bước chân không nhịn được lảo đảo, ông giương mắt nhìn Nhã Tịnh sắc mặt tím tái, lại quay đầu nhìn Thời Vĩ hai mắt mở lớn giống như vẫn đang đắm chìm trong ngơ ngác chưa kịp thoát ra ở phía bên kia, lồng ngực khô cằn nhói lên một cái.
Trông thấy dáng vẻ Nhã Tịnh bị đả kích vì anh vạch trần quá khứ thối nát của bà ta, Chử Tư Kiến không nhịn được bật cười, lại tung quả bom cuối cùng: “Niên Niên, em biết không? Nhã Tịnh thật ra không phải là mẹ ruột của em.”
Thời Niên giật bắn mình, ngơ ngác nhìn anh. Tiếp nhận kích thích to lớn, đầu óc cô giờ khắc này hoàn toàn trống rỗng.
Nhã Tịnh giống như tỉnh lại từ trong trùng trùng đả kích, bà ta điên tiết xoay người nắm lấy con dao nhỏ gọt trái cây đang đặt trên bàn trà, nhào về phía anh: “Mày câm miệng, tao bảo mày câm miệng!”
Thời Niên hoảng hồn, vùng vẫy muốn thoát khỏi gọng kiềm của vệ sĩ, thét lên: “Mẹ! Mẹ, dừng lại, đừng như thế. Mẹ!”
Mũi dao nho nhỏ sáng bóng loá lên trước mặt Chử Tư Kiến, tiếng vải bị xé rách vang lên bên tai, mũi dao xuyên qua da, đâm vào trong máu thịt.
Sắc mặt Chử Tư Kiến hơi trắng, Nhã Tịnh bị Thời Sóc dùng sức kéo lại, con dao chưa đâm quá sâu đã bị cưỡng chế rút ra, rơi xuống đất.
“Nhã Tịnh, bà điên rồi!” Thời Sóc giữ tay Nhã Tịnh, giận dữ tát cho bà một cái, rồi quay đầu hét lên với đám vệ sĩ: “Còn không mau thả người?! Gọi bác sĩ đi, nhanh lên.”
Vừa thoát khỏi gông xiềng của vệ sĩ, Thời Niên lập tức bật dậy, lảo đảo chạy đến đỡ lấy thân ảnh Chử Tư Kiến đang lung lay sắp đổ.
Máu đỏ phủ lấy vạt áo trước ngực Chử Tư Kiến, thần sắc anh bợt bạt, mỉm cười nhìn cô: “Niên Niên.”
“Anh làm gì thế hả? Sao lại kích thích mẹ em? Bà có thể giết chết anh đấy.” Thời Niên bật khóc nức nở, ôm chặt lấy anh, một tay đè lên vết thương trên ngực anh.
Máu nóng luồn qua kẽ tay cô, tim cô nhói lên khủng khiếp, giống như không còn là của mình.
Thân thể anh gầy gò nhưng ấm nóng, nhịp tim yếu ớt đập, mặc dù sắc mặt tái xanh nhưng vẫn ôn nhu nhìn cô: “Nếu anh không làm như vậy, sao Thời đổng có thể ra tay ngăn lại?”
Thời Niên khóc không thành tiếng, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.
Phía sau, Nhã Tịnh giống như sắp điên rồi, bà ôm lấy nửa bên mặt bị Thời Sóc đánh, căm phẫn nhìn ông: “Ông đánh tôi? Sao ông dám đánh tôi?”
Hai mắt Thời Sóc loé lên đau lòng nhưng vẫn cứng rắn nói: “Tịnh Tịnh, bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn nuông chiều bà, cuối cùng lại khiến bà càng ngày càng lún sâu vào tội lỗi. Tiểu Niên mặc dù không phải là con gái ruột của bà, nhưng bà đã ở bên cạnh con bé bao nhiêu năm, không có tình cũng phải có nghĩa.”
“Tôi để mặc cho bà trút giận lên người Chử Tư Kiến, nhưng không có nghĩa sẽ khoanh tay đứng nhìn bà làm càn. Nếu bây giờ bà ở trước mặt tiểu Niên, giết chết người nó yêu, thì bà nói xem, bà phải đối mặt với nó thế nào?”
Hai mắt Nhã Tịnh sẫm màu máu, giờ khắc này bà điên rồi, thật sự điên rồi.
Bà cười lớn, giọng cười thê lương mà ghê rợn văng vẳng trong nhà: “Thời Sóc, tôi như thế này chính là vì ông. Nếu năm đó ông không chia tay với tôi rồi đi ra nước ngoài kết hôn, đời tôi sẽ chật vật như thế này sao? Tôi phải cam chịu lấy Vân Lữ- một tên hoạ sĩ quèn, rồi còn phải thay hắn ta nuôi nấng, yêu thương đứa con gái không có một giọt máu mủ với tôi, rốt cuộc là vì ai? Tôi một mực ở thành phố S, bấu víu vào hắn ta chính là để đợi có ngày ông trở về.”
“Thế rồi tôi rốt cuộc vẫn đợi được ngày đó. Nhưng ông lại nói với tôi, muốn tôi trở thành người tình bí mật của ông ở thành phố S, ông không thể cho tôi danh phận vì đã có vợ ở nước ngoài. Kiên nhẫn chờ đợi ông lâu như vậy của tôi, rốt cuộc chỉ đổi lấy thân thế người tình bí ẩn của Thời đổng Thời thị thôi sao?”
Nhã Tịnh chỉ tay vào mặt Thời Sóc đang ngây ngẩn, cảm thấy lòng đau đến mức khó nhịn, vết thương bao năm qua bị bà nhẫn tâm đè xuống đã lại trỗi dậy: “Thời Sóc, tôi không cam lòng, có chết cũng không cam lòng! Là Anna đáng chết, con đàn bà đó đáng chết, nếu không phải bà ta chiếm giữ danh phận vợ ông, thì tôi cũng không phải chật vật như thế này.”
Ánh mắt Nhã Tịnh tàn độc quét qua từng người với những sắc mặt khác nhau trong phòng: “Năm đó cho nổ cano là tôi, nhẫn tâm cho người đập đầu Vân Niên và Kỷ Linh đến mức mất trí là do tôi, thuê người đuổi giết Chử Tư Kiến cũng là tôi. Đến Vân Lữ hai mươi hai năm trước chết đuối cũng là do tôi. Anna thì không cần phải nói nữa, bà ta không chết, vị trí này sao có thể thuộc về tôi? Tất cả những ai ngán đường tôi, đều phải chết! Tất cả đều phải biến mất!”
Cả người Thời Sóc không tự chủ lùi mấy bước, cách xa người đàn bà tàn nhẫn xa lạ này, huyệt thái dương đau đớn run lên.
Đây… đây là người phụ nữ mà ông yêu ư?
Nghe kẻ thù giết mẹ nhắc đến tên mẹ mình, Thời Vĩ hai mắt long sòng sọc, hắn chộp lấy con dao dính máu khi nãy làm rớt dưới đất, đứng lên toan lao về phía bà ta.
Mũi dao sắc nhọn đâm qua da thịt, máu nóng văng lên mặt, Thời Vĩ mở lớn mắt trừng trừng nhìn Thời Niên đang đứng trước mặt mình, che chở cho Nhã Tịnh ở phía sau.
Hắn hoảng hốt buông tay ra, cả người Thời Niên lập tức ngả ra sau, đổ ập vào trong vòng tay của Nhã Tịnh.
Một loạt hành động xảy ra khiến Chử Tư Kiến, Thời Sóc và Kỷ Linh ngớ người ra.
Ánh mắt chạm phải con dao cán gỗ đang cắm trên bụng Thời Niên, Chử Tư Kiến tức thì giật nảy mình.
Không màng đến vết thương nơi ngực đang rỉ máu, anh cắn răng bò lại, nửa ôm nửa giật lấy cô từ trong lòng Nhã Tịnh đang ngơ ngác, thần sắc hoảng loạn không dám động đậy: “Niên Niên, em có sao không? Có đau không? Trời ơi, mau gọi cấp cứu đi, mọi người mau gọi cấp cứu đi!”
Kỷ Linh nhanh chóng hồi hồn, vội vàng xoay người đi gọi cứu thương.
Nàng cảm thấy giờ phút này đầu mình giống như muốn nổ tung, hô hấp cũng không vững vàng.
Thời Niên cho anh một nụ cười nhợt nhạt, cô quay đầu, cố gắng vươn tay nắm lấy tay Nhã Tịnh, thều thào nói: “Mặc dù mẹ không phải là mẹ ruột của con, nhưng cha nói đúng, chúng ta không có tình nhưng vẫn còn có nghĩa. Hôm nay con thay mẹ nhận lấy nhát dao này, xem như là kết thúc ân oán từ nhiều đời trước.”
Giọng nói cô nấc lên, đứt quãng: “Mẹ… con và cha Vân Lữ… tha thứ cho mẹ, mẹ cũng buông tha… buông tha cho bọn con đi. Chúng ta… từ nay… không ai nợ ai…”
Dứt lời, Thời Niên kéo khoé môi, muốn quay đầu cho Chử Tư Kiến một nụ cười trấn an nhưng giữa chừng đã ngưng lại, tay đang giữ tay Nhã Tịnh cũng rời ra, hai mắt nhắm lại, đồng tử tan rã khắc sâu hình ảnh Chử Tư Kiến trong đầu.
“Tư Kiến, xin lỗi anh, có lẽ em không thể cùng anh nữa rồi.”