Đến lúc mở mắt ra lần nữa, Nam Sơn đã về lại phòng của mình, cô chớp chớp mắt một cái.
Hai tay đặt trên bụng, tư thế ngủ rất ngay ngắn.
Trong không khí là mùi nến thơm dễ chịu.
Sau đó, cô vội vàng vén chăn bật dậy, chẳng quản tìm giày, chạy chân không vào trong toilet.
Rửa mặt xong xuôi, tinh thần trở nên sảng khoái hơn, cô mới cảm thấy như mình được trở lại nhân gian lần nữa.
Đồng hồ treo tường đang quay tích tắc tích tắc. Cả kim giờ và kim phút đều chỉ vào số tám.
Thời gian cô biến thành bao cao su cũng chỉ mới hơn nửa giờ.
Nhưng lại giống như đã qua hơn nửa đời người vậy.
Hay là vì sinh mệnh của bao cao su quá ngắn ngủi, cho nên khiến cô bị ảnh hưởng?
Nam Sơn đi vào phòng khách, cầm lấy điện thoại đặt trên bàn lên, bấm số của Minh Hoa.
Không đợi cô nói gì thì đã nghe thấy thanh âm hưng phấn lại có phần thấp thỏm của Minh Hoa:
– Có tin tức gì không?
Nam Sơn trả lời:
– Cao Thuận đang hẹn hò với ả bồ nhí kia, căn phòng kia có các đặc điểm thế này…
Cô cố gắng kể chi tiết những gì mình nhìn thấy trong căn phòng kia cho Minh Hoa nghe.
Chỉ còn thiếu không kể lại nhãn hiệu bao cao su mà họ dùng để xình xịch cho Minh Hoa nghe.
– Mình chỉ biết bấy nhiêu thôi.
– Biết bấy nhiêu là đủ rồi, dựa vào manh mối mà bồ cung cấp thì sẽ tìm ra căn phòng Cao Thuận dùng để hẹn hò với ả bồ nhí kia nhanh thôi.
Minh Hoa hớn hở cười nói, nghẹn mấy tuần rốt cuộc cũng sắp giải quyết được rồi:
– Mình cúp máy trước đây, bồ nghỉ ngơi sớm đi. Nếu như lần này bắt được tại trận Cao Thuận ngoại tình thì bồ sẽ là đại công thần đấy.
Nam Sơn thấy Minh Hoa cúp máy rồi thì lại chạy vào phòng tắm lần nữa.
Nam Sơn ngẫm nghĩ một lúc, đây là nhiệm vụ đầu tiên mà cô tham gia sau khi đến phòng làm việc này, làm thì làm cho trót.
Cô thay một bộ đồ khác, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
….
Minh Hoa quay lại nói với Tiểu Mi:
– Đã nghe rõ rỗi chứ? Em phải điều tra cho kỹ, xem đó là gian phòng nào.
Tiểu Mi an vị ngồi bên cạnh Minh Hoa, lúc cô nghe máy đã mở loa ngoài, cho nên Tiểu Mi cũng nghe rõ mồn một.
– Cứ giao đấy cho em.
Tiểu Mi cười cực kỳ tự tin, đây chỉ là chuyện nhỏ với cô mà thôi.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngón tay gõ liên hồi.
– Có kết quả rồi.
Tiểu Mi bấm chuột:
– Là phòng 304.
Minh Hoa nghiêng người sang nhìn giới thiệu bày trí trong phòng, quả nhiên giống hệt với những gì Nam Sơn vừa miêu tả.
Cô vỗ bàn đứng dậy, cười lạnh nói:
– Lão cáo già này, chắc là lén xây đường hầm nối liền trên lầu với dưới lầu, giỡn mặt với chúng ta đây mà.
Cô sờ sờ mặt:
– Làm hại chị ăn không ngon ngủ không yên, mặt nổi cả mụn rồi đây, rốt cuộc cũng bắt được lão ta.
Tiểu Mi yếu ớt lên tiếng:
– Liệu có khi nào ns nhầm không ạ?
Không phải Tiểu Mi không tin Nam Sơn, chỉ là Nam Sơn kể ra mấy đặc điểm xong bảo đấy là nơi hẹn hò của Cao Thuận, khiến cho cô thấy không dám tin.
Tiểu Mi thật sự rất thích Nam Sơn, nhưng bây giờ thấy bà chủ kích động như thế, lỡ như nhầm thật thì không ổn tí nào.
– Nam Sơn chưa bao giờ sai.
Minh Hoa nói với vẻ kiên định, bốn năm đại học, cô biết rõ giác quan thứ sáu của Nam Sơn mạnh cỡ nào.
– Tiểu Mi, em có muốn đi theo bắt gian không?
Sơn trang nghỉ mát kia cách phòng công tác của họ chừng mười phút đi xe, tiện khỏi nói luôn.
– Chị Minh Hoa, chị rốt cuộc đồng ý cho em theo rồi.
Tiểu Mi giơ tay ôm mặt.
Làm sao bây giờ, ôi xấu hổ quá, khó xử quá, thật là —— vui quá. Muốn nhảy tưng tưng quá.
Bởi vì Tiểu Mi có gương mặt ngây thơ, vóc người lại nhỏ nhắn.
Minh Hoa luôn bảo ngoại trừ cô ra thì Tiểu Mi là cô gái duy nhất trong phòng công tác, cho nên chưa bao giờ dắt cô đến hiện trường bắt gian chơi cả.
Có trời mới biết lúc trước Tiểu Mi đồng ý làm công việc này chính là vì muốn hóng chuyện buôn dưa ở khoảng cách gần thế này đây.
– Thôi vậy, em cứ ở lại đây đi.
,Minh Hoa thấy cô lộ ra bộ dạng cô vợ nhỏ thế này thì phát hiện mình có phần vọng động, cô gái như Tiểu Mi nên ở lại văn phòng chờ thì hơn.
– Em muốn đi.
Tiểu Mi vỗ bàn la lên thật to, như thể ai mà dám không cho cô đi thì cô sẽ liều mạng với người đấy.
Hành động này lại dọa cho Minh Hoa sợ hết hồn.
Minh Hoa mở to hai mắt, sau khi kịp phản ứng lại thì nói:
– Được rồi được rồi, bây giờ mình đi ngay thôi.
Lúc này Tiểu Mi mới cười toe.
Xe là do Tiểu Mi lái, Minh Hoa đang nói chuyện với Đại Bạch, sắp xếp hiện trường cho tốt, tránh cho Cao Thuận hay Tiểu Điềm kia trốn mất.
….
Đoàn người tập hợp ở cửa, đi cùng còn có cả Chương Hiểu Thi.
Cũng không biết có phải vì đã sớm đoán được cho nên vẻ mặt của Chương Hiểu Thi khá bình tĩnh.
Mỗi cử động không hề mất chút ưu nhã nào.
Cũng không vì sắp đi bắt gian chồng bà mà tức giận đùng đùng gì.
Đại Bạch giả làm phục vụ, gõ cửa phòng của Tiểu Điềm dồn dập.
Cao Thuận và Tiểu Điềm không muốn để ý đến, tiếp tục ân ái.
Ông ta thật sự không ngờ lại có người đến bắt gian, bạn trai của Tiểu Điềm thật ra là trợ thủ của ông ta, đang ở phòng 204, nếu như có chuyện gì xảy ra thì đã sớm báo cho ông ta biết rồi.
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên liên hồi, không hề ngừng lại.
Tiểu Điềm nhíu mày:
– Hay là ra xem thử đi.
Cao Thuận bực dọc bò dậy từ trên người cô ả, vớ đại một cái áo ngủ choàng lên người.
Nhìn xuyên qua mắt mèo trên cửa, thấy người nọ là một nhân viên phục vụ.
Đúng là không biết điều, gõ cửa hồi lâu mà không thấy ai ra mở cửa như thế, ai mà có đầu óc thì đều biết rõ người trong phòng đang bận việc rồi.
Ông ta đoán cái đứa phục vụ này là người mới, nhớ nhầm số phòng lên mới gõ cửa lung tung.
Đợi lát nữa Cao Thuận nhất định phải bảo Tiểu Điềm đi khiếu nại mới được.
Cao Thuận mở cửa ra:
– Có chuyện gì đấy?
Đại Bạch: Bắt gian.
Đơn giản mà lại thô bạo.
Cao Thuận: ….
Đại Bạch nghiêng người, Chương Hiểu Thi đi ra từ bên cạnh.
– Cao Thuận, xem tôi như con ngốc thế có vui không?
Giọng nói của bà vô cùng hờ hững, trong đôi mắt đen láy không chút gợn sóng.
Cánh tay đặt lên tay cửa của Cao Thuận buông lỏng, ấp a ấp ủng:
– Em… sao em lại đến đây.
Sau đó lại ho một tràng như bị sặc.
– Em nghe anh giải thích đi đã.
Cao Thuận vội nói, muốn kéo dài thời gian.
Chương Hiểu Thi cười khẩy nhìn ông ta:
– Không mời tôi vào trong ngồi à?
Loại ánh mắt này cao cao tại thượng cỡ nào, tựa như bà ta chưa bao giờ đặt mình vào mắt vậy.
Trong mắt Cao Thuận lóe lên vẻ chán ghét, quay đầu nhìn vào trong phòng, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta nghiêng người:
– Vậy thì em vào trước đi, anh thật sự không làm chuyện gì có lỗi với em cả.
Chương Hiểu Thi bước vào trong, nhíu mày nhìn chiếc giường đầy vẻ chán ghét, không thèm ngồi xuống.
Trên giường lộn xộn một đóng, Chương Hiểu Thi lại ra dấu cho Đại Bạch, để cậu ta điều tra cho thật kỹ.
Cao Thuận buông tay với vẻ vô tội:
– Sao em lại không chịu tin anh thế, ở nơi này ngoại trừ ba người chúng ta ra thì không còn ai cả.
Chương Hiểu Thi nhìn ông ta, thấy ông ta còn vờ vịt như thế thì chỉ nhếch môi cười.
– Tôi nhớ người thuê phòng này là một cặp nam nữ tên Tiểu Điềm với cái gì ấy nhỉ, bọn họ đâu rồi, không phải anh thuê phòng ở dưới lầu à?
Cao Thuận cũng không xấu hổ vì bị chọc thủng, thoải mái trả lời:
– Khi nãy mới đổi phòng.
Ông ta có góp tiền đầu tư xây dựng nơi này, cho nên ông có thể thoải mái sắp xếp.
Phỏng chừng lúc này ghi hình ở hai tầng đã bị xóa cả rồi, chết không đối chứng.
Trong lòng ông ta phát hiện có điều không đúng, theo lý thuyết thì mỗi lần Chương Hiểu Thi đến, phục vụ của khách sạn đều sẽ thông báo cho ông ta biết trước.
Là người phụ trách giám sát lơi là công việc à? Một người to đùng như thế cũng không thấy.
Đợi giải quyết chuyện lần này xong thì ông ta phải trừ tiền của bọn họ mới được.
Cao Thuận rót trà cho Chương Hiểu Thi, Chương Hiểu Thi không thèm động vào.
Bà đứng bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm, bóng lưng có vẻ cô đơn.
Hơn năm phút sau, Đại Bạch đi đến trước mặt Chương Hiểu Thi.
– Có kết quả gì không?
Bà hỏi.
Đại Bạch:
– Tạm thời không có.
Cao Thuận đứng dựa bên tường, đắc ý cười nói:
– Anh đã nói là không có gì hết rồi, sao em không chịu tin anh thế.
Đại Bạch nhíu mày, lại nói thêm:
– Phát hiện một chỗ đáng ngờ, mời đi theo tôi.
Bọn họ đứng trước một cái giá sách lớn.
Đại Bạch bước lên gõ vài cái, quay lại nói với Chương Hiểu Thi:
– Cô nghe xem, chỗ này rỗng ruột.
Nụ cười trên mặt Cao Thuận cứng lại, sau đó lại khôi phục trở lại.
Biết được nó rỗng ruột thì đã sao, nếu muốn mở được thì phải vặn bình hoa, quyển sách và giá cắm nến theo thứ tự.
Sai một bước cũng không được, không có ông ta thì bọn họ cũng chẳng mở ra được.
– Cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi đấy, bên trong rỗng thì có thể nói được cái gì. Chỉ cho thấy nơi này thiết kế không hợp lý, lãng phí không gian mà thôi.
Cao Thuận phản bác.
– Tôi có cách.