Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Cố Thăng đợi bé trai trả lời, chợt nghe thấy tiếng gầm giận dữ bên tai mình.
– Buông tôi ra mau! Cố Thăng.
Cố Thăng nhíu mày không hiểu chuyện gì, anh còn đang định thần lại, tay đang cầm tấm ra trải giường mà.
Dù sao cũng không thể tự nói chuyện một mình được.
– Úiiiiiiiii… Tôi gọi anh là ông nội nhé, ông nội mau buông cháu ra được không?
Hình như đây là tiếng của Từ Á Vu, anh vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên quay về phía sau.
Trước mắt Cố Thăng chỉ phủ kín sắc đen, anh phát hiện bản thân vẫn còn nằm trên giường.
Bất giác, anh phát hiện ra vừa rồi bản thân đang nằm mơ, và Từ Á Vu đánh thức anh khỏi giấc mơ đó.
Từ Á Vu vừa mới nói gì đó, bugã tay ra?
Tay anh đang chụp vào cái gì đó, Cố Thăng cảm nhận rồi phát hiện dường như anh đã túm lấy cậu nhỏ của Từ Á Vu cách một lớp chăn mỏng, anh buông ra ngay lập tức.
Từ Á Vu thở phào nhẹ nhõm, ngủ chung với Cố Thăng thật sự quá đáng sợ.
Y tỉnh lại vì đau, phát hiện cậu nhỏ của mình đang bị Cố Thăng túm lấy rồi kéo ra.
Y tưởng tượng đến tình cảnh nhổ củ cải trắng, tự thấy không rét mà run.
Tức thì Từ Á Vu nỗ lực đẩy tay Cố Thăng ra, nào biết được lực tay của đối phương quá mạnh. Càng đẩy tay Cố Thăng ra, Cố Thăng càng túm chặt lấy nó.
Y không thể không đánh thức Cố Thăng dậy.
Không đợi Từ Á Vu kịp bớt đau, y đã nghe Cố Thăng bình luận:
– Ngắn thật đó.
Huyết thái dương của y bắt đầu giật giật liên hồi.
Vì Cố Thăng còn chưa tỉnh ngủ nên nói thẳng ra mà không suy nghĩ gì.
Đợi đến lúc Cố Thăng nhận ra được bản thân nói lỡ thì muộn quá rồi.
Cố Thăng trở mình, vờ như mình nói mớ:
– Búp bê, của tôi.
Từ Á Vu thấy Cố Thăng nói mớ, chuyện này có liên quan đến sĩ diện đàn ông của y, tuyệt đối không thể để Cố Thăng đùa cợt rồi thôi.
Y bắt lấy tay Cố Thăng, nghiến răng nghiến lợi:
– Anh sờ lại lần nữa xem, có ngắn hay không?
Cố Thăng:…
Động tĩnh của hai người quá lớn, đánh thức cả Nam Sơn và Mai Nhất Minh.
Nam Sơn cố gắng mở mắt, hỏi:
– Chuyện gì vừa xảy ra vậy, sao lại ồn ào thế?
Cố Thăng trả lời:
– Từ Á Vu giở trò lưu manh, buộc anh phải sờ cậu nhỏ của cậu ta, mà anh thì thà chết không chịu khuất phục.
Anh ăn ngay nói thật.
Nam Sơn:… Không ngờ cậu là loại người này đó Từ Á Vu.
Từ Á Vu vội vã quăng củ khoai lang nóng bỏng tay này ra ngoài, y ho khan biện bạch:
– Anh ta nói bậy.
– Được rồi, coi như tôi là làm con trai tốt một lần đi.
Mai Nhất Minh đưa ra ý kiến:
– Cố Thăng, tôi và anh đổi chỗ với nhau đi, anh và Nam Sơn ngủ chung với nhau.
– Không được.
Cố Thăng từ chối thẳng:
– Cô là phụ nữ, sao lại ngủ chung với một thằng đàn ông xa lạ được?
Mai Nhất Minh cười cười:
– Hiện tại người gặp nguy hiểm là anh.
Cô bước xuống giường:
– Hơn nữa, tôi có tập võ, chắc gì Từ Á Vu là đối thủ của tôi.
Cố Thăng nghe xong thì khấp khởi mừng thầm, anh men theo trí nhớ đi tới giường Nam Sơn, đắp cùng chăn với cô làm anh cảm thấy ấm hẳn, tâm trạng bất an cũng dần bình tĩnh trở lại.
Anh nói với Mai Nhất Minh:
– Nếu Từ Á Vu làm bậy, cô nhất định phải la lớn lên, tôi và Nam Sơn sẽ giúp cô ngay.
– Được.
Từ Á Vu không để ý lời nói của Cố Thăng, mà thở phào một hơi như được giải thoát. Ngủ chung với Mai Nhất Minh chắc chắn sẽ ngủ ngon hơn khi ngủ cùng Cố Thăng, có lẽ tướng ngủ của con gái sẽ khá quy củ.
Giường của y hơi lõm xuống, y biết Mai Nhất Minh đã lên giường, y đảm bảo với cô:
– Cô yên tâm, tôi ngủ rất biết đều, không làm chuyện gì với cô đâu.
– Tôi tin cậu đó.
Lòng Từ Á Vu thật sự cảm động, cảm giác được tín nhiệm thật tốt.
Kết quả, câu nói tiếp theo của Mai Nhất Minh làm cảm động của hắn bay theo gió rồi.
Cô nói:
– Cậu đừng có quấy rối Cố Thăng, anh ta là người có vợ rồi.
– Tôi quấy rối anh ta làm gì?
Từ Á Vu hỏi bằng giọng khó hiểu.
Mai Nhất Minh cười mừng rỡ:
– Hy vọng là lời nói của cậu đi đôi với việc làm.
– Đương nhiên rồi.
Từ Á Vu đáp, y cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
…
Cố Thăng nằm cạnh Nam Sơn, nhớ lại tỉ mỉ giấc mơ ban nãy. Trong mơ, dường như anh đã bị bắt cóc rồi, anh chỉ có thể nằm dưới gầm giường để tìm chút cảm giác an toàn trong không gian nhỏ hẹp kín bưng đó.
Lần đầu tiên, anh nhớ như in ký ức trong mơ.
Không gian chung quanh tối om, anh nhíu mày, tự hỏi bản thân vì sao lại mơ thấy giấc mơ đó.
Có lẽ bởi vì chính anh đang trải gặp phải chuyện này nên giấc mơ chính là dạng phóng chiếu tâm lý của hiện thực. Ví dụ như tiếng nước nhỏ giọt, tiếng đàn ông chửi rủa cũng không gắn kết với hiện thực trước mắt.
Còn chuyện vì sao trong mơ bản thân bị bắt cóc với hình tượng của một đứa trẻ, anh có thể giải thích hợp lý rằng, bởi vì hình tượng đứa bé càng phản ánh khía cạnh yếu ớt của bản thân anh.
Chính là như thế, anh nhắm hai mắt lại, cười trong im lặng. Vậy mà anh còn nghiêm túc phân tích giấc mơ của mình.
Cứ đi ngủ sớm thì hơn, có lẽ ngày mai còn cần phải đấu một cuộc chiến ác liệt cũng nên.
…
Lúc Nam Sơn tỉnh lại thì trời đã hửng sáng, có một tia sáng yếu ớt xuyên qua khe hở tấm ván gỗ.
Thực ra, tối qua cô không ngủ yên giấc, cứ chìm vào trạng thái ngủ nông.
Cô nhìn sang Cố Thăng đang ngủ bên cạnh mình, đôi lông mi thật dài đang rũ xuống, vẻ mặt an tường làm người ta không đành lòng quấy rầy.
Cô thở dài rồi vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt.
Nước ở đây khá lạnh khiến cô lập tức trở nên tỉnh táo hẳn.
– Em ra rồi à?
Nam Sơn vừa ra khỏi cửa nhà vệ sinh thì bất ngờ nghe được giọng nói của Cố Thăng.
Anh đè thấp giọng mình xuống thật nhẹ hệt như đang thì thào, dọa cô giật nảy cả người.
Cô quay đầu sang phải, tìm về hướng âm thanh vừa truyền đến, thấy Cố Thăng đang dựa vào tường, đầu tóc lộn xộn.
– Anh vào đi.
Nam Sơn kêu, cô nghĩ anh muốn đi vào WC.
Cố Thăng lắc đầu, thấp giọng nói:
– Chúng ta vào đó nói chuyện.
Tay cô bị Cố Thăng kéo quay trở về nhà vệ sinh.
Cố Thân thuận tay mở vòi sen, anh nói nhỏ vào tai cô:
– Có phải tối hôm qua em xuyên vào vật tùy thân nào đó của Mận hay Bưởi rồi thám thính được tin xấu gì đó không? Có lẽ em không phát hiện, sau khi em tỉnh thì em hít sâu đến tám lần, anh còn đếm thay em đó.
Tiếng nước ào ào che lấp cuộc trò chuyện của hai người.
Nam Sơn liếc nhìn anh, không ngờ Cố Thăng lại dậy sớm đến vậy.
Cô gật đầu, thuật lại đầu đuôi sự việc:
– Tối hôm qua em xuyên vào di động của Mận. Đối phương hết sức cảnh giác, trong di động không có sim. Có lẽ bọn chúng đã chuẩn bị rất nhiều sim rác, sau khi gọi điện thoại xong rồi vứt đi ngay, phòng ngừa cảnh sát căn cứ vào sim số làm manh mối điều tra đến chỗ chúng.
Cô nhìn vòi sen, nói tiếp:
– Mận và Bưởi đã bàn bạc xong, đợi khi chúng lấy được tiền chuộc thì sẽ giết người diệt khẩu ngay.
– Ừ.
Nam Sơn đề nghị:
– Chúng ta phải hợp tác với bọn Mai Nhất Minh thôi.
Đoàn kết cùng nhau mới có khả năng thoát khỏi sự khống chế của bọn cướp.
Cố Thăng đã đoán được tính khả thi của việc bọn bắt cóc giết con tin là rất lớn, hợp tác với người khác để chống lại bọn cướp là việc cần làm hiện giờ.
Điều duy nhất làm anh lo lắng chính là hai người kia có đáng tin hay không, lỡ như trong hai người họ có một người là gián điệp thì đúng là chết trong uất hận.
Đến giờ, hành vi cử chỉ của hai người cũng khá bình thường, vậy thì đánh cược một lần, cược rằng hai người đều là kẻ vô tội bị bọn bắt cóc túm đến tống tiền.
Cố Thăng nói với Nam Sơn:
– Đợi sau khi hai người đó tỉnh lại, chúng ta bàn bạc với họ việc trốn thoát thế nào đi.
…
Lúc Nam Sơn và Cố Thăng đi ra, Từ Á Vu và Mai Nhất Minh đã thức, hai người đang trò chuyện với nhau.
Mai Nhất Minh vừa thấy Nam Sơn và Cố Thăng thì vẫy vẫy tay với họ, ý bảo hai người tới đây.
Khi hai người vừa tới, cô vỗ vỗ mép giường ra hiệu ngồi xuống.
Mai Nhất Minh nói với hai người:
– Từ Á Vu đang bàn bạc chuyện bỏ trốn với tôi, chúng ta không thể ngồi chờ chết. Nếu ngoan ngoãn nghe lời, có khi cuối cùng lại chẳng biết bản thân chết thế nào. Hai người tham gia không? Nói thẳng một câu đi, bọn tôi không miễn cưỡng hai người, chỉ cần hai người không đi tố giác phản bội bọn tôi là được.
Lời nói của cô hệt như phường đạo chích, song lại hết sức hào sảng.
Cố Thăng trả lời ngay:
– Tôi và Nam Sơn tham gia.
Mai Nhất Minh hơi kinh ngạc, vốn dĩ cô tưởng phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể thuyết phục Cố Thăng.
Dù sao thì hôm qua Cố Thăng tỏ vẻ không quá hứng thú đối với chuyện trốn đi, đúng là hơi mâu thuẫn.
– Hoan nghênh gia nhập.
Từ Á Vu cười vui vẻ, nhiều người thì càng có nhiều sức mạnh.
Bốn ngồi ngồi vây quanh trên giường, Từ Á Vu đề xuất ra một vấn đề:
– Đầu tiên cần phải giảu quyết xiềng xích khóa chân chúng ta.
Xích chân thế này sẽ hạn chế hành động của bọn họ.
Cố Thăng hắng giọng đáp:
– Cậu không cần lo chuyện này, tôi sẽ mở khóa.
– Anh biết mở khóa à?
Mai Nhất Minh kinh ngạc, giám đốc và kỹ năng mở khóa chẳng ăn nhập gì nhau cả.
Cố Thăng gật đầu:
– Cuộc sống ép buộc thôi.
Trước kia, anh bị bà nội ném vào một căn phòng bí mật được dựng riêng vì anh. Bên trong đó có rất nhiều cánh cửa, cần phải giải mã một số thứ thì mới tìm được chìa khóa ra ngoài.
Căn phòng bí mật đó thực sự quá phức tạp, anh lại phải đi một mình nên cảm thấy khá sợ hãi. Anh không muốn bản thân phải đi vào nơi gian khổ đó lần thứ hai.
Vì thế, anh đặc biệt tìm đến chuyên gia mở khóa để học cách mở khóa thế nào, quán triệt tư tưởng có thể bắt tay vào làm còn hơn vào động não.
Nam Sơn nói:
– Vấn đề mở khóa đã được giải quyết, sau khi chúng ta tự do, cần phải tìm được vũ khí nhằm chiến đấu với bọn bắt cóc.
– Chuyện này thì dễ.
Từ Á Vu quay đầu chỉ về mấy cây gỗ:
– Chúng ta lấy mấy thanh gỗ đó xuống, chúng có thể làm vũ khí. Hơn nữa tôi và Cố Thăng là đàn ông trưởng thành sức dài vai rộng. Nếu một chọi một thì vẫn có thể chế ngự bọn họ.
– Ừ, chỉ cần bom không ở trên người Mận thì chẳng còn chuyện gì nữa.
Từ Á Vu nhíu mày:
– Nếu gã ta luôn mang theo quả bom bên người thì đừng hành động gì.
Lực sát thương của quả bom quá mạnh mẽ, bọn họ không dám đánh cược quên mình như vậy.
– Chúng ta đều bị chúng trói lại, vốn dĩ chẳng có khả năng uy hiếp gì. Hẳn là Mận sẽ không mang theo bom bên người đâu.
Cố Thăng suy đoán theo hướng lạc quan:
– Nếu Mận mang theo bom bên mình thật, lại không cẩn thận làm nổ bom luôn, cả gã ta và Bưởi đều bị nổ chết thì thật thú vị.
Đây là lần đầu tiên Nam Sơn hy vọng miệng quạ đen của Cố Thăng trở thành sự thật.
Vừa dứt lời, Mận đã mở cửa đi vào, trên người vẫn cột bom. Gã ta mang theo túi nhựa đựng nước và bánh bích quy làm phần ăn sáng cho bọn họ.
Gã ta vừa đến thì thấy bốn người đều nhìn về phía quả bom trên bụng mình, gã ta nhíu mày, lớn giọng mắng:
– Nhìn cái gì mà nhìn, có gì đẹp đâu?
– Không có gì, chỉ là cảm thấy áo lót phiên bản bom này của anh quả thực rất ngầu.
Cố Thăng trả lời hết sức chân thành.
Mận:…