– Chuyện là thế đấy.
Nam Sơn nhún vai, kể rõ mục đích vì sao cô tới đây cho Tiểu Mi nghe.
Tiểu Mi xấu hổ cười ngượng:
– Hóa ra là bạn của bà chủ, cũng là đồng nghiệp tương lai, vừa rồi cho em xin lỗi nhé.
– Thật ra thì mấy việc tiếp khách đều là do bà chủ làm cả.
Tiểu Mi vuốt tóc:
– Lần đầu tiên em thử làm việc này nên không quen lắm, miệng mồm em không được lanh lợi cho lắm.
Bộ dạng cúi mặt rũ mắt xuống thế này lại biến thành một cô nàng dịu dàng mất rồi.
Một tràng mấy câu hỏi của Tiểu Mi lúc nãy vẫn còn vang vọng trong đầu Nam Sơn đây: Bạn trai chị ngoại tình? Chồng chị lăng nhăng? Ba của chị ông của chị… ngoại tình ạ?
Hỏi đến mức người ta đỡ không nổi, bây giờ lại bảo là miệng mồm em không được lanh lợi cho lắm.
Một cậu trai hớt đầu đinh đứng bên cạnh cười nhạo:
– Đúng đấy, người dở ăn nói nhất là chỗ này chính là Tiểu Mi đấy.
Tiểu Mi đứng dậy, liếc xéo cậu ta một cái:
– Nam Sơn, chị ngồi đây một lát nhé, em đi gọi bà chủ.
– Làm phiền em rồi.
– Không phiền, không phiền chút nào cả, cứ gọi em là Tiểu Mi là được rồi.
Tiểu Mi đi đến gõ cửa một căn phòng khác.
– Chị Minh Hoa ơi, Nam Sơn đến rồi.
Giọng nói không nặng không nhẹ.
Không đến hai giây sau cửa đã mở toang ra.
Minh Hoa vẫn còn đang ngái ngủ chưa tỉnh lắm.
Cô chớp mắt một cái, vừa mới nhìn thấy Nam Sơn thì hai mắt đã sáng rỡ lên.
– Nam Sơn Sơn à, hoan nghênh bồ gia nhập phòng làm việc Lạt Thủ Tồi Hoa.
Minh Hoa nhào tới cho Nam Sơn một cái ôm nồng thắm.
Nửa năm không gặp, Minh Hoa vẫn giống hệt trước kia.
Xinh đẹp, sáng láng, tùy tiện.
Minh Hoa cầm tay Nam Sơn, ánh mắt tha thiết:
– Để mình giới thiệu về phòng làm việc cho bồ biết trước đã, tổng cộng có bốn thành viên, cộng thêm cậu nữa là năm người.
Cô chỉ vào anh chàng đầu đinh kia nói:
– Cậu ta tên Đại Bạch, tên đeo kính ngồi cạnh cậu ta tên Tiểu Tửu, một người đảm nhiệm vũ lực, người còn lại giữ chức hậu cần.
Sau khi Minh Hoa đi ra thì Đại Bạch và Tiểu Tửu đã tắt game đi, hai người đều cười toe với Nam Sơn.
– Người khi nãy tiếp đãi bồ là Tiểu Mi, đảm nhiệm kỹ thuật của phòng làm việc này.
Minh Hoa lại giới thiệu thêm một số điều về phòng làm việc.
Hóa ra công việc làm ăn của phòng làm việc cũng không tệ lắm, các nhân viên đều được trích thẳng tiền công.
Minh Hoa quy định mỗi lần chỉ nhận một đơn, sau khi bắt được bồ nhí, hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể nhận đơn tiếp theo.
Lúc Nam Sơn đến nhìn thấy đồng nghiệp đều rỗi rãi như thế là vì vụ bây giờ Minh Hoa đang nhận rất khó giải quyết.
Đã nửa tháng rồi mà vẫn không thể bắt được đằng chuôi của tên khốn kia.
Minh Hoa sợ cấp dưới bị áp lực lớn quá, nên mới để cho nhân viên được nghỉ xả hơi chơi game và xem phim cho bớt căng thẳng.
– Bồ đã đến rồi thì mình cũng yên tâm, nhất định không quá ba ngày là có thể giải quyết được vụ này.
Minh Hoa vỗ vai Nam Sơn, đặt rất nhiều hy vọng vào cô:
– Bàn làm việc của bồ ở cạnh Tiểu Mi đấy.
Minh Hoa dừng lại một lúc mới nói thêm:
– Tiểu Mi à, em kể rõ về vụ này cho Nam Sơn nghe đi.
Tiểu Mi ra dấu ok, cam đoan làm tròn nhiệm vụ.
…
Bàn làm việc của Nam Sơn rất gọn gàng, chỉ có máy tính, giấy và bút.
Cô còn chưa ngồi nóng mông thì Tiểu Mi đã sáp lại gần.
– Để xem kể về vụ này cho chị nghe.
Nam Sơn gật đầu, cầm lấy sổ tay nghiêm túc viết lại.
Tiểu Mi liến thoắng kể lại, tốc độ nhanh như tên lửa.
Nam Sơn viết được mấy chữ thì thôi không viết nữa.
Cái cô nàng này, mới khi nãy còn nói mình không giỏi ăn nói xong, cô thật lòng cảm thấy khiếp sợ trước miệng lưỡi của cô ấy mới đúng.
– Chuyện là thế đấy.
Tiểu Mi chốt lại một câu.
Đây là một câu chuyện chẳng mới mẻ gì, con cóc ghẻ Cao Thuận kết hôn với cô tiểu thư nhà giàu xinh đẹp là Chương Hiểu Thi, hai mươi năm sau, Cao Thuận kia chê vợ mình già, không bằng mấy em gái tươi non mơn mởn bên ngoài, nên ngoại tình.
Tuy rằng Cao Thuận bây giờ cũng xem như làm giàu rồi, công ty cũng phát triển khá tốt, nhưng tính ra thì vẫn phải dựa vào nhà của Chương Hiểu Thi.
Bởi vậy nên hắn ta làm rất kín kẽ, gần như không để sót lại chút dấu vết nào.
Chương Hiểu Thi căn bản không tìm thấy chứng cứ, căn cứ theo xem ngựa chết thành ngựa sống, bà tìm đến văn phòng Lạt Thủ Tồi Hoa này.
– Bình thường những nơi Cao Thuận hay đến là ở đâu?
Nam Sơn vô thức gõ gõ cuốn sổ, lên tiếng hỏi.
– Sân golf, công ty, về nhà.
Tiểu Mi trả lời:
– À đúng rồi, hắn ta còn đến một khu sơn trang nghỉ mát nữa, Nhưng nơi đấy giữ bí mật tốt lắm, bà Chương đã từng hoài nghi hắn ta giấu bồ nhí ở đó nên đột kích tìm kiếm mấy lần, nhưng không phát hiện được gì cả.
Tiểu Mi lại cười gian:
– Em từng ‘lỡ tay’ vào hệ thống bảo an của khu sơn trang này xem qua, nhưng không phát hiện điểm nào đáng ngờ cả, chỉ có mỗi mình Cao Thuận đi vào phòng, không có người nào khác ra vào nơi đó hết.
Nam Sơn nhíu mày:
– Liệu có phải là hai phòng thông với nhau không?
Bồ nhí nấp ở bên cạnh, có hẹn hò cũng thuận tiện hơn.
– Chúng em cũng từng nghi ngờ như thế, nhưng sau khi quan sát xong thì cách vách phòng 204 đó đều là đàn ông cả.
Tiểu Mi vừa mới nõi xong thì lại thét lên một tiếng:
– Á, lẽ nào…
Cái gì? Nam Sơn mở to hai mắt, không biết Tiểu Mi có ý gì.
Nam Sơn: Cô nghĩ ra cái gì đấy.
Tiểu Mi: Ý em cũng như thứ chị đang nghĩ đấy.
Nam Sơn đần mặt ra: …Ô kìa… Chị có nói gì à? Sao chị không biết thế?
– Thật là trăm lo ngàn phòng, nhưng bồ nhí là đực rựa lại khó phòng.
Tiểu Mi rung đùi đắc ý nói:
– Bây giờ mở phòng làm việc đi bắt ghen còn phải có thêm trí tưởng tượng phong phú nữa chứ.
Chẳng trách các cô tìm mãi mà không thấy chứng cứ ngoại tình của Cao Thuận, căn bản chính là vừa bắt đầu thì họ đã khoanh vùng đối tượng sai bét rồi.
Tiểu Mi lặng lẽ cho mình một like vì quá thông minh.
Nam Sơn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Tiểu Mi, thấy có vẻ như cô ấy nói nghiêm túc lắm.
Nam Sơn chợt mở miệng:
– Tiểu Mi à, thật ra nếu đúng như em nói thì Cao Thuận cần gì phải đến sơn trang kia làm gì. Đại khái có thể mượn cớ như bàn chuyện làm ăn, sau đó đến mấy chỗ như văn phòng, khách sạn, còn có thể đến cả phòng tắm hơi…
Đàn ông có rất nhiều nơi có thể đi cùng nhau, lại không khiến người khác nghi ngờ.
Tiểu Mi:
– Sao chị biết bọn họ không đến mấy chỗ đó?
Nam Sơn: …
Dù sao thì cô ấy nói cũng có lý, mình không phản bác được gì.
Tiểu Mi giống hệt như những gì Minh Hoa đã nói, là một người rất quyết đoán, tác phong nhanh nhạy, chỉ để lại một câu:
– Em đi điều tra về mấy người đàn ông thuê phòng kế bên ông ta.
Sau đó bắt đầu mở máy tính lên gõ lóc cóc, mười ngón tay lướt thoăn thoắt, không thèm nhìn Nam Sơn lấy một cái.
Nam Sơn đi qua nhìn thử, phát hiện đều là mấy số liệu phức tạp, cô nhìn cũng không hiểu gì.
…
Một tiếng đồng hồ sau, Tiểu Mi xám xịt, ủ rũ đi ra, hình như kết quả điều tra không lạc quan cho lắm.
Tiểu Mi ném con chuột một cái bốp, con chuột đáng thương kia lập tức vỡ làm đôi.
Nam Sơn giật mình, nhìn thấy mấy người còn lại đều không tỏ vẻ gì, ai làm việc nấy.
Tiểu Tửu yên lặng mở tủ lấy ra một con chuột mới, cắm vào giúp Tiểu Mi, toàn bộ quá trình không nói một lời, giống như đã sớm quen với hành vi quăng chuột của Tiểu Mi.
Ngăn tủ còn mở, Nam Sơn nhìn thoáng qua một cái đã thấy bên trong toàn là chuột máy tính.
Tiểu Tửu chợt hiểu ra nghi hoặc của cô, bèn cười tươi roi rói với Nam Sơn:
– Mỗi khi Tiểu Mi không tra được thứ mình muốn đều ném chuột, cô cứ tập làm quen đi.
– À!
Tiểu Tửu dừng lại một chút, nói với vẻ tự hào lắm lắm:
– Tôi toàn chọn chuột bán sỉ giá rẻ nhất đấy, không cần tiếc tiền làm gì.
Ồ, trọng điểm là cái này à?
Nam Sơn bèn hỏi:
– Các anh ném như thế, Minh Hoa không xót à?
Tiểu Mi gục đầu xuống, uể oải đáp:
– Chị Minh Hoa còn ném nhiều hơn.
Cô giơ tay lên, chỉ vào một ngăn tủ gỗ khác:
– Chuột trong ngăn tủ này đều là kiệt tác của chị ấy cả.
– Đây là nét văn hóa đặc biệt của chúng mình.
Tiểu Tửu nói với vẻ còn tự hào hơn thế.
Nét văn hóa này đúng là đặc biệt, Nam Sơn cảm thấy tay phải ngứa ngáy.
Ngứa quá, muốn đập thử một con quá.
Nam Sơn vội vàng bắt chuyện với Tiểu Mi để dời sự chú ý của mình.
– Tiểu Mi, em có tra được cái gì không?
– Em ấy à.
Tiểu Mi lại than thở:
– Em điều tra tư liệu về khách thuê hai căn phòng kế bên cả rồi, phát hiện ba tháng này, những người thuê cùng lúc với Cao Thuận có tổng cộng tám người, hai người là người già, ba người da đen đẹp trai đến bàn chuyện làm ăn, thêm một bà cụ.
Cô dừng một chút rồi nói tiếp:
– À đúng rồi, còn có một cặp tình nhân nữa.
Không có khách nào ở thường xuyên cả, dù cho Cao Thuận có muốn làm gì gì đó với người ta thì hắn ta cũng phải nuốt trôi mới được.
– Nam Sơn, chị xem như là cứu binh mà chị Minh mời tới, chị có ý kiến gì không?
Hai mắt Tiểu Mi sáng lấp lánh, đặt hết hy vọng lên người cô.
– Tạm thời không có.
Tiểu Mi ngồi thẳng dậy, cầm lấy hai tay của Nam Sơn thật chặt.
– Nam Sơn à, chị đừng nản lòng, tục ngữ có nói, không có bồ nhí nào không bắt được, chỉ có sứ giả chính nghĩa không cố gắng.
Tiểu Mi cổ vũ.
Nam Sơn đần mặt ra, cô có vẻ gì là nản lòng đâu chứ.
Còn nữa, tục ngữ này là ai nói thế, sao cô chưa nghe qua lần nào vậy.
Nam Sơn nhìn bộ dạng ý chí bừng bừng của Tiểu Mi, gật đầu:
– Chị tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
Cứ có cảm giác hai cô gái nắm tay nhau nó kì kì thế nào ấy.
Tiểu Mi hài lòng buông tay ra:
– Chị Nam Sơn đúng là đồng chí tốt.
Nam Sơn: …
Sao mà mình cứ có cảm giác như đi nhầm vào trường quay, cầm nhầm cả kịch bản thế này.
– Cầm lấy cái này đi.
Tiểu Mi nhét một thứ vào tay cô.
Nam Sơn đờ đẫn cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một con chuột.
Cầm thứ này làm gì? Cô có ảo giác như mình đang cầm một quả lựu đạn để ném vào kẻ thù, khẳng khái chịu chết.
– Đập nó đi.
Tiểu Mi mỉm cười rất đỗi dịu dàng.
– Làm thế không tốt lắm đâu.
Tiểu Mi thoáng lộ vẻ đau thương:
– Ban nãy em thấy chị nhìn như muốn đập nó lắm í.
Nam Sơn: Mình để lộ trắng trợn như thế á?
Tiểu Mi thấy cô lộ ra vẻ do dự thì nói tiếp:
– Đập nó đi, đập xong thì mình sẽ thành bạn tốt.
Trong lòng Nam Sơn: hu hu, bây giờ cách làm quen bạn mới đều hung tàn như thế sao.
Thế nhưng sao mình lại thấy thích thú thế này.