Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Nam Sơn dại ra. Ai cho cô biết vì sao Cố Thăng lại ngủ trên sàn phòng cô với được không?
Cảm giác mềm mại trên bờ môi cho cô biết mình đang đối miệng với Cố Thăng.
Cô chống tay lên ngực anh rồi vội vàng bò dậy.
Cố Thăng vẫn còn tưởng mình đang nằm mơ. Anh nói với vẻ đầy tiếc nuối:
– Sao biến mất nhanh vậy chứ?
Vừa nghe xong câu này thì Nam Sơn không nhịn được mà đạp cho anh một cái. Nếu cô không dậy nhanh thì anh ta còn định làm gì?
– Au!
Cố Thăng ăn một đạp vào đùi thì tỉnh lại ngay.
Nam Sơn nương theo ánh sáng leo lét của máy điều hòa đi bật đèn.
Cố Thăng thấy Nam Sơn ngồi bên giường với sắc mặt không tốt lắm, và nhìn anh với ánh mắt nghiền ngẫm.
Anh giật nảy mình nhớ đến giấc mộng vừa rồi.
Một suy đoán không tưởng nảy ra trong lòng Cố Thăng, có khi đó không phải là một giấc mộng đâu. Nghĩ thế, anh mừng như mở cờ trong bụng.
Nam Sơn bình tĩnh lại một chút rồi lên tiếng:
– Anh vào bằng cách nào đấy?
Vụ này à… Cố Thăng đảo mắt:
– Mở khóa vào.
Sợ cô hiểu lầm, anh nôn nóng giải thích:
– Khoảng 11h mưa to sấm sét ầm ĩ, đã thế đèn ngủ lại còn tắt mất. Tôi gõ cửa phòng cô định hỏi xem còn dư cái đèn ngủ nào không.
Tầm 11h? Lúc đó linh hồn Nam Sơn còn đang bám vào chiếc USB kia, bảo sao anh gọi mà cô không tỉnh.
– Thế mà tôi gọi mãi không thấy cô trả lời, tôi sợ cô xảy ra chuyện gì nên mới mở cửa vào xem sao.
– Sau đó tiện thể ngủ luôn ở sàn phòng tôi hả?
Nam Sơn nói tiếp.
Cố Thăng nhìn theo ánh mắt của cô, liếc xuống sàn nhà:
– Trời mưa to quá, tôi đóng cửa sổ phòng khách vào thành ra ngoài đó hơi nóng, phòng cô mát mà.
Phòng khách không có điều hòa, chỉ có mỗi cái quạt điện, anh nói thế cũng không sai.
Cố Thăng nói hợp tình hợp lý quá làm Nam Sơn cũng không biết phản bác thế nào.
– Ban nãy có phảichúng ta đã…
Cố Thăng hỏi rất chi là ẩn ý.
Nam Sơn nghe thế thì sửng sốt một chút, hình như anh không phân biệt rõ cảnh mộng và hiện thực đúng không?
Cố Thăng thấy cô không đáp thì lại cho là cô không muốn thừa nhận.
Anh vừa nóng ruột thì không thèm mặt mũi nữa mà nói liến thoắng:
– Tôi giữ nụ hôn đầu bao nhiêu năm nay đấy, giờ mất rồi, cô chịu trách nhiệm đi!
Cố Thăng che ngực rồi nhìn Nam Sơn với ánh mắt tủi hờn:
– Cô làm tổn thương trái tim thiếu nam yếu đuối của tôi rồi.
Nam Sơn ngẩng đầu nhìn lên điều hòa, để tận hai tám độ mà cô vẫn thấy lạnh hết cả người, da gà rơi đầy đất là thế quái nào?
Côho khan một tiếng rồi chống nạnh hỏi:
– Anh định bắt tôi chịu trách nhiệm thế nào?
Cố Thăng đảo mắt như rang lạc:
– Cô hôn tôi một cái rồi, tôi cũng phải hôn cô một cái mới công bằng.
Thế rồi anh đột nhiên tiến tới, cầm tay Nam Sơn và đặt nó lên ngực mình:
– Cô sờ xem, tim tôi đập nhanh lắm này, có khi là vì…
– Lúc tỉnh dậy tôi đang nằm trên giường, sao mà hôn anh được.
Nam Sơn ngăn anh lại rồi nói với vẻ nghi hoặc:
– Hay là anh chưa tỉnh ngủ?
Cô hỏi thế làm Cố Thăng lại không dám chắc. Anh sờ lên miệng mình, chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ thật à?
Cố Thăng lặng lẽ cúi đầu xuống, nhớ mấy câu mình vừa nói, tức thì chẳng còn mặt mũi đâu mà nhìn cô nữa.
– Mau ra ngoài đi.
Nam Sơn đẩy Cố Thăng ra cửa mà anh cũng không giãy dụa:
– Tôi sẽ coi như anh mơ ngủ.
Nam Sơn khóa cửa lại rồi quay lưng dựa vào khung cửa.
Cô chạm lên trái tim mình, nó đang đập như nổi trống.
Và rồi cô áp tay lên má, hai gò má đang nóng bừng lên, chẳng cần soi gương cô cũng biết rằng chúng đang đỏ ửng.
May mà lúc nãy Cố Thăng cúi đầu nên mới không nhìn rõ vẻ mặt cô.
Nam Sơn uống hết một cốc nước lạnh mới bình tĩnh lại.
Cô hơi hoang mang nghĩ… hình như mình động lòng với Cố Thăng rồi.
Cô suy nghĩ một lát rồi quy hết tội cho việc mình ngồi đọc nhật kí quan sát của anh hôm nay, rồi lại bất ngờ hôn anh một cái. Chính những chuyện đó làm cho nội tiết tố tác quái nên cô mới có ảo giác là mình thích anh thôi.
Nhất định là như thế rồi, Nam Sơn nói với chính mình hết lần này đến lần khác.
Nếu cô không có ý gì với Cố Thăng, thì khi anh không còn gặp nguy hiểm nữa, cô phải cách xa anh ra thôi. Tốt nhất là không để cho anh hiểu lầm.
– Nam Sơn.
Giọng nói của Cố Thăng vang lên bên kia cánh cửa.
Chết tiệt, sao cô lại hơi sợ khi phải nhìn thấy anh chứ?
Nam Sơn cố ý nói một cách hung hăng:
– Gì nữa?!
Mãi hồi lâu sau Cố Thăng mới đáp với giọng buồn rầu:
– Thôi vậy.
Nam Sơn nhức cả đầu. Nghe giọng điệu Cố Thăng thì rõ ràng là có chuyện, chẳng hiểu sao đàn ông đàn ang mà lại dễ xấu hổ thế nữa.
Cô mở cửa ra rồi đứng hình luôn. Cố Thăng đang đứng ngay đó. Hai người ngẩng mặt lên nhìn mặt, cách nhau cực kì gần, có thể cảm nhận được cả hơi thở của nhau phả lên gương mặt.
Anh không ngờ là cô tự nhiên lại mở cửa như thế, bèn chủ động lùi một bước rồi thở dồn dập, cuối cùng không nói gì cả.
Cô mím môi, hơi ngượng ngùng:
– Nãy anh gọi tôi có chuyện gì thế?
– Chăn với gối còn ở trên sàn phòng cô.
Cố Thăng đáp.
Nam Sơn cạn lời bất đắc dĩ với anh, đành phải vào phòng lấy chăn gối ra nhét vào tay anh.
Lúc anh đi rồi, trong lòng Nam Sơn dấy lên cảm giác áy náy kì lạ.
Thế nhưng cô thật sự chẳng có mặt mũi nào mà nói ra cả. Với tính tình của Cố Thăng, chắc chắn là anh sẽ bám lấy cô mà bắt cô chịu trách nhiệm mất thôi. Cô còn chưa thấu tỏ lòng mình, nếu cứ tùy tiện ở bên anh thì giữa hai người sẽ tồn tại nhiều vấn đề lắm.
Trời ạ, sao lại cảm thấy mình như người chồng phụ bạc cô vợ yếu đuối vậy nè?
Cô lắc đầu, chắc chắn là gặp ảo giác rồi.
…
Nam Sơn nằm lên giường rồi mở mắt nhìn trần nhà mà ngây ra.
Xưa nay cô luôn ngủ ngon, thế mà hôm nay lại mất ngủ. Cả ngày nay cô đã ngủ được mấy tiếng đâu nhỉ.
Cô cứ nhắm mắt lại thì cảnh tượng mình ngã lên người Cố Thăng lại hiện lên trong đầu. Cô chạm lên môi mình, hình như nơi ấy còn lưu lại hương vị của anh.
Cô lật người nằm nghiêng rồi nhìn chiếc chiếu đơn lẻ loi nằm dưới sàn nhà, thấy nó sao mà chướng mắt thế.
Hỏng rồi. Nam Sơn giật mình. Cô quên không nói cho Cố Thăng biết nhà anh bị đột nhập, còn quên cả việc hỏi anh xem có biết ga bảnh trai kia không.
Nhưng trước khi trời sáng thì cô quả thực không muốn nhìn thấy Cố Thăng nữa.
Nam Sơn nghĩ ngợi một lát, đám trộm đó đi rồi, với sự cẩn thận của họ thì chắc là khó mà để lại chứng cứ gì hữu dụng. Thôi thì cứ chờ đến mai, để Cố Thăng tự về mà phát hiện đi.
Còn về gã bảnh trai kia, Nam Sơn để ý thấy phòng ybài trí rất sang, chắc hẳn cũng là một kẻ làm ăn giàu có.
Thương nhân đẹp trai như vậy ở thành phố N này hiếm lắm nha.
Cô lên mạng tìm kiếm theo từ khóa “thương nhân đẹp trai ở thành phố N”, không ngờ kết quả đầu tiên lại là Cố Thăng. Cô thấy anh và cô có duyên thật đấy.
Cố Thăng trên ảnh chụp mặt một bộ Âu phục đen quý phái, nghiêm túc nhìn ống kính, ánh mắt sâu thẳm quyến rũ, đúng là siêu đẹp luôn.
Nam Sơn không nhịn được nhìn thêm một chút rồi thoát ra. Cô đổi từ khóa khác để tìm nhưng chẳng thu hoạch được gì. Cô lại tìm thêm ảnh chụp của chủ doanh nghiệp lớn trong thành phố N, cuối cùng vẫn không thấy gã bảnh trai kia đâu cả.
Có lẽ Lộc Nhân Phi biết y cũng nên?
Nam Sơn nhìn lại thời gian, chắc là Lộc Nhân Phi đã ngủ rồi. Cô nhắn tin cho anh ta rồi miêu tả chi tiết về gã bảnh trai kia và hỏi anh xem có biết y không.
Trên thực tế thì hỏi Lộc Nhân Phi còn không nhanh bằng hỏi Cố Thăng, thế nhưng bây giờ Nam Sơn không muốn gặp anh gì hết.
Mãi đến lúc trời tang tảng sáng, Nam Sơn mới ngủ thiếp đi.
…
Khi Nam Sơn mở cửa ra thì không thấy Cố Thăng đâu cả, cô đoán là anh đã đi rồi.
Khi cô đánh răng rửa mặt xong đi ra phòng khách thì thấy những ba người đang chen chúc trong căn phòng không rộng lắm, là Cố Thăng và hai vệ sĩ của anh.
Cố Thăng mặc đồ ở nhà, bình thường cô không thấy anh mặc bao giờ cả, có lẽ là vừa mua mới.
– Cô dậy rồi à?
Cố Thăng tươi cười như thể đã quên béng chuyện hôm qua:
– Tôi mua cháo cho cô này,
Rồi anh hỏi tiếp:
– Sao nghỉ hai ngày mà không ngủ thêm chút nữa?
Nam Sơn nhìn thái độ của anh thì thở phào nhẹ nhõm.
– Đồng hồ sinh học chuẩn quá, tôi tỉnh rồi thì không ngủ lại được nữa.
Nam Sơn đi tới rồi ngồi xuống ghế.
Cố Thăng thấy thái độ của cô không khác gì lúc trước thì cũng thở phào. Anh còn tưởng Nam Sơn sẽ kháng cự mình cơ.
Trước mặt Nam Sơn đặt một bát cháo gà nấm hương, ngửi mùi đã thấy ngon rồi.
Nam Sơn giải quyết nó trong ba nốt nhạc.
– Cho này.
Cố Thăng đưa khăn giấy cho cô.
Khi Nam Sơn nhận khăn giấy thì ngón tay chạm phải tay anh, cảm xúc như bị điện giật truyền từ đầu ngón vào thẳng trong lòng.
Cả người cô cứng đờ nhưng khi lau miệng thì vẻ mặt không hề thay đổi.
Từ lúc phát hiện ra Cố Thăng thích mình, cô cứ thấy mình sao sao ấy.
Cô ngẩng đầu lên nhìn hai vệ sĩ của anh rồi hỏi:
– Anh có ba vệ sĩ cơ mà nhỉ?
– Tiểu Hắc về nhà lấy giúp tôi vài thứ, anh ta sẽ về ngay thôi.
Anh vừa dứt lời thì điện thoại đã vang lên, anh liếc nhìn tên người gọi đến rồi nói:
– Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền.
Cố Thăng nhận điện thoại, thế nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói cuống quýt của Tiểu Hắc:
– Giám đốc Cố, không hay rồi, nhà anh có trộm!
– Có trộm?
– Cứ như bị cướp xông vào ấy, anh mau về đây, tôi báo cảnh sát cho anh rồi.
Cố Thăng vội vàng buông di động rồi quay đầu nói với Nam Sơn:
– Nhà tôi có trộm, tôi phải về xem thế nào.
– Tôi đi cùng anh.
– Cũng được.
…
Lúc Cố Thăng về đến nhà thì dụi mắt với vẻ khó tin, đây còn là nhà anh nữa sao?
Lộn xộn đến mức anh không muốn bước vào trong nữa.
– Giám đốc Cố, anh mau vào xem có mất cái gì quý giá không.
Đại Hắc đứng cạnh đó nhắc nhở.
Vừa nghe đến ba chữ “đồ quý giá”, Cố Thăng đã lập tức chạy thẳng về phía ngăn tủ trong phòng khách.
Nam Sơn thấy dáng vẻ ấy thì biết ngay anh đi tìm chiếc USB kia.
Anh thầm nói trong lòng, nó chỉ là một cái USB thôi, chắc bọn trộm sẽ không để ý đâu.
Cố Thăng mở cửa tủ rồi sờ vào góc quen thuộc, thế nhưng không thấy nó đâu cả.
Anh kinh ngạc quá, tìm đi tìm lại mấy lần mà vẫn chẳng thấy tung tích nó đâu.
Nhị Hắc đứng cạnh Cố Thăng, thấy vẻ mặt anh chán nản như muốn chết đến nơi thì hỏi:
– Giám đốc Cố, anh mất cái gì thế?
– Mất vật báu vô giá cực kì quan trọng, hạnh phúc nửa đời sau của tôi, cuộc sống đầm ấm hạnh phúc con cái đầy đàncủa tôi phụ thuộc vào nó cả đó.
Cố Thăng nghĩ rồi, bao giờ viết đủ một trăm ngày Nhật kí quan sát Nam Sơn thì sẽ dùng nó để tỏ tình với cô, để cô thấy anh chân thành biết bao nhiêu. Chắc chắn là cô sẽ cho anh thêm điểm.
Nhưng bây giờ không thấy nó đâu nữa, anh sụp đổ mất thôi.
Tam Hắc: … nhìn Cố Thăng với ánh mắt đồng tình thương cảm.
Tiểu Hắc hảo tâm đề nghị:
– Giám đốc Cố này, tôi biết một ông thầy Trung y chữa cái kia giỏi lắm.
Cố Thăng nghi hoặc:
– Chữa gì cơ?
Nam Sơn: …