Dịch: Lãng Nhân Môn
– Ba mẹ đang đi du lịch, bà nội thì lớn tuổi rồi, anh vẫn chưa nói cho họ biết việc chú bị thương đâu.
Cố Hằng ngồi bên cạnh Cố Thăng mà xoay cái chén trên bàn.
Cố Thăng gật đầu, xưa nay Cố Hằng làm gì cũng suy xét rất chu toàn.
– Đúng rồi, cô gái vừa đi ra ngoài là bạn gái chú à?
Cố Hằng ngẩng đầu nhìn Cố Thăng một cái.
– Tạm thời chưa phải.
Cố Thăng cười cười:
– Mà sắp rồi.
Cố Hằng ngẫm lại dáng vẻ của Nam Sơn một chút, cảm thấy rất có duyên. Anh thấy vẻ mặt ngọt ngào của Cố Thăng khi nhắc tới Nam Sơn là biết thằng em mình thích con gái nhà người ta thật lòng rồi.
– Anh nghe Tiểu Lộc nói gần đây có người gây phiền toái cho chú phải không?
Cố Hằng nhìn Cố Thăng với vẻ trầm ngâm:
– Chú ngẫm kĩ lại xem có chọc vào ai không? Người nhà họ Cố chúng ta không dễ bắt nạt như thế.
Lộc Nhân Phi không nói cho Cố Hằng biết người đang theo dõi Cố Thăng là Tần Kiều Mộc, anh cũng dặn nhóm người Cố Thăng đừng nói chuyện này ra ngoài. Bởi vì vụ việc còn đang được điều tra, không thể bứt dây động rừng để Tần Kiều Mộc nảy lòng phòng bị được.
Cố Thăng hoang mang:
– Em cũng không nghĩ ra nữa. Bình thường em có tiếp xúc với người kì lạ nào đâu.
Anh cười khổ:
– Đôi khi tai họa chủ động ụp nồi em ấy chứ.
Cố Hằng an ủi:
– Rồi sớm qua thôi. Nghe Tiểu Lộc nói là tìm được manh mối quan trọng để phá án rồi.
Anh lấy một quả quýt từ giỏ trái cây ra bóc vỏ:
– Tiểu Lộc và anh em của nó sẽ bảo vệ chú, trong thời gian này chú cẩn thận chút thì chắc là không có nguy hiểm gì đâu.
– Anh biết rõ em không thích ăn quýt mà.
– Biết chứ.
Cố Hằng chẳng buồn ngẩng đầu lên:
– Anh khát nước.
Cố Thăng:… Bực quá, hóa ra là mình tưởng bở.
Cố Hằng ăn mấy múi quýt rồi để sang một bên, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt Cố Thăng.
– Gì đấy?
Cố Thăng bị nhìn cho ngượng cả người, anh quay đi nhìn tấm rèm bị gió thổi bay:
– Bị thương trán, nhưng bác sĩ bảo không để lại sẹo đâu.
Nếu không được thật thì có thể đến bệnh viện thẩm mỹ xóa sẹo cơ mà.
– Không phải, vẫn đẹp trai lắm.
Cố Hằng thu ánh mắt về rồi ho khan một tiếng:
– Chú thấy anh đẹp trai không?
Vấn đề này khỏi cần nghi ngờ, gene nhà họ Cố tốt lắm, nhất là bà nội Cố. Bây giờ bà già rồi mà vẫn còn có thể nhìn ra dáng vẻ khi còn trẻ, là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đấy.
– Đẹp.
Cố Thăng đáp, trong lòng thì nghĩ bụng, kém em một tí thôi.
Cố Hằng bật cười như rất vừa lòng với đáp án này, sau đó anh hỏi tiếp:
– Liệu có ai yêu anh vì khuôn mặt này không nhỉ?
Vụ gì thế này hả trời?
Cố Thăng nghĩ ngợi một tí rồi đáp:
– Em chịu.
Chắc là không đâu. Cố Thăng nghĩ, mình đẹp trai hơn cả Cố Hằng mà Nam Sơn cũng có yêu mình vì mặt mình đâu.
– Nhìn tình hình wechat của anh… không phải là đang cưa cô nào đấy chứ?
Nhìn cái đống “mua mua mua” của anh mà Cố Thăng và Tiểu Lộc hâm mộ chết đi được.
Đợi một thời gian nữa cho Tiểu Lộc hâm mộ Nam Sơn đi, Cố Thăng tính cũng hay lắm.
Cố Thăng đoán:
– Người ta thích cái mặt anh à?
– Anh cũng chẳng biết.
Cố Hằng đáp với vẻ sầu não:
– Thà rằng cô ấy yêu tiền của anh, anh tin là mình lúc nào cũng có cả đống tiền.
Anh lại thở dài:
– Nhưng gần đây hôm nào cô ấy cũng thổ lộ nỗi lòng, khen anh đẹp trai bằng đủ mọi cách. Anh đoán chắc là cô ấy yêu vẻ ngoài của anh rồi.
Ca này khó rồi. Người già thì xấu, hoa tàn thì rụng, đây là quy luật đời người nha.
Cố Thăng: …
Ngày nào cũng thổ lộ á? GATO quá đi.
Hay là mình cũng thử xem sao nhỉ?
– Anh có thích người ta không?
– Đương nhiên.
Cố Hằng đáp không cần nghĩ:
– Chú biết mà, đời này anh ghét nhất là người khác chạm vào tiền của anh, trừ cô ấy ra đó.
A, nghe xong nửa câu sau, Cố Thăng rủa thầm: Đồ kẹt xỉ.
Lúc chưa biết anh trai mình có người yêu thì Cố Thăng còn từng bảo với Tiểu Lộc là, chắc con gái nhà người ta chia tay với Cố Hằng chỉ vì một nguyên nhân duy nhất là Cố Hằng keo kiệt quá mà thôi. Thế mà bây giờ Cố Hằng lại còn đang lo cô gái kia không thích tiêu tiền của anh ấy kìa.
– Thôi, không nói cái đề tài này nữa.
Cố Hằng buông chén xuống:
– Anh thấy da chú đẹp phết, lên cho anh cái danh sách sản phẩm skincare đi.
Cố Thăng bật cười:
– Cái này thì em chịu thật rồi, em trời sinh đẹp sẵn, biết làm sao được chứ?
– À.
Cố Hằng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ:
– Thấy chú bị thương nhẹ là anh an tâ rồi, công ty còn việc cần xử lý, anh đi trước đây, tí anh bảo thím Tưởng mang cơm đến cho chú.
Cố Thăng vẫy tay với anh:
– Mấy ngày nay em không ở công ty em được, anh để mắt hộ em với nhé.
Công ty của anh phân công rõ ràng, chắc không có đại sự gì đâu, chỉ sợ việc nhỏ có vấn đề làm ảnh hưởng đến việc lớn thôi.
Cố Hằng ra dấu OK rồi đi ra cửa mấy bước. Bỗng dưng anh lại quay lại như vừa nhớ ra cái gì.
Anh lấy ra một chiếc USB từ trong túi áo vest:
– Cái này của chú à?
– Cái này á?
Cố Thăng mở to mắt:
– Sao nó lại ở chỗ anh?
Nó giống y hệt chiếc USB mà Tần Kiều Mộc lấy đi. Cố Thăng đoán rằng Tần Kiều Mộc nhiều lần gây phiền toái cho mình chính là vì thứ bé tí này đây.
Cố Hằng nói:
– Lần này anh đi công tác hơi vội, thím Tưởng thu xếp hành lý cho anh tưởng cái áo khoác Âu phục chú vắt trên sofa là của anh nên nhặt luôn vào.
Đúng là hai người mặc Âu phục có kiểu dáng không khác nhau là mấy, sau này Cố Thăng còn chuyển ra ngoài ở, ít khi trở về, thím Tưởng lấy nhầm cũng dễ hiểu thôi.
Cố Hằng nhìn thấy cái USB này rơi trong vali, rồi lại thấy cái áo của Cố Thăng trong đó thì đoán là nó rơi từ trong túi áo của em trai ra.
– Của em đấy.
Cố Thăng không muốn Cố Hằng dính líu đến việc này nên nhận ngay lập tức.
Cố Hằng đứng từ xa ném nó lên giường Cố Thăng:
– Trả cho chủ nhân nhé.
Cố Thăng hỏi:
– Anh có xem nội dung trong đó chưa thế?
– Anh lấy đâu ra thời gian rảnh mà xem USB có gì.
Cố Hằng lại bốc một quả quýt trong giỏ:
– Anh đi đây.
Thế là tốt rồi!
– Từ từ.
Cố Thăng gọi Cố Hằng lại, chờ anh quay đầu mới nói:
– Anh ra thì gọi Tiểu Lộc vào cho em nhé.
– Ờ.
…
Cố Thăng vuốt ve chiếc USB trong tay rồi lẳng lặng suy tư.
Nó được phát hiện trong túi áo vest của mình thì đúng là vụ này liên quan đến buổi vũ hội hôm trước thật.
Thế nhưng ai lại nhét thứ quan trọng như thế này vào túi của mình cơ chứ? Sao từ hôm đó đến nay người ta vẫn chưa quay lại tìm mình?
Anh nhắm mắt lại, cố nhớ cho thật kĩ.
Từ buổi đấu giá đến vũ hội, ai có thể đến gần anh mà không bị nghi ngờ đây?
Là cô ấy!
Cố Thăng siết chặt chiếc USB nho nhỏ trong tay, đồng thời nhớ ra có một người có thể im hơi lặng tiếng thả nó vào túi áo anh.
Nếu anh đoán không sai thì đó chính là cô gái đã mời anh khiêu vũ, anh còn nhớ rõ giọng nói của cô, nghe hệt như tiếng hoàng anh hót.
Khi đó anh chỉ chú ý đến chỗ Nam Sơn nên nhảy cũng tơ lơ mơ, càng đừng nói đến việc để ý đến cô gái ấy.
Cái giá của vụ ghen tuông này cũng hơi bị lớn rồi đấy.
Lộc Nhân Phi vừa vào thì đã thấy thứ đồ trong tay Cố Thăng.
Mắt sáng ngời lên, Lộc Nhân Phi đi nhanh tới chỗ Cố Thăng rồi nghi hoặc hỏi:
– Gì đây?
Cố Thăng đưa luôn USB cho Lộc Nhân Phi:
– Tiểu Lộc, có lẽ đây chính là thứ mà Tần Kiều Mộc tìm kiếm bao lâu nay, ngay cả tôi cũng không ngờ nó lại ở trong tay mình thật.
Cố Thăng nói sơ qua cho Lộc Nhân Phi biết cả câu chuyện và phỏng đoán của mình.
– Cậu cảm thấy là cô gái kia nhét USB vào túi cậu à?
Cố Thăng gật đầu.
Lộc Nhân Phi cất cẩn thận chiếc USB vào túi, việc phá vụ án trước mắt chỉ có thể dựa vào nó thôi.
Nhất định cô gái kia phải có quan hệ mật thiết với Tần Kiều Mộc thì mới lấy được chiếc USB này.
Lộc Nhân Phi hỏi:
– Cậu nhớ được dáng vẻ của cô gái kia không?
– Đưa giấy bút đây, tôi vẽ ra cho.
Cố Thăng biết phác họa.
Anh nói tiếp:
– Bên chỗ giám đốc Tiểu Lý chắc là còn danh sách khách mời buổi tiệc đấy, cậu có thể đối chiếu thử xem.
Giám đốc Tiểu Lý là người tổ chức bữa tiệc lần đó.
Lộc Nhân Phi lấy giấy bút trong túi xách mang bên mình cho Cố Thăng.
Chỉ vài phút sau, gương mặt của một người phụ nữ xinh đẹp đã hiện trên trang giấy.
Lộc Nhân Phi nhìn qua, vẽ đẹp phết.
– Tôi về cục một chuyến.
Anh có linh cảm manh mối mà Cố Thăng cung cấp sẽ là bước đột phá cho vụ án mấy gã nhà giàu bị giết bị đình trệ bấy nay. Trước khi đi, Tiểu Lộc nói qua về việc của Nam Sơn rồi chớp mắt với Cố Thăng:
– Lo mà nắm chắc cơ hội đi.
Cố Thăng cong môi, ra dấu OK với anh.
– Giờ cô ấy đâu rồi?
Cố Thăng hỏi.
– Đi lấy quần áo thay giặt rồi.
Lộc Nhân Phi biết anh lo lắng nên lại nói thêm:
– Có anh em tôi đi cùng cô ấy.
…
Phòng bệnh của Cố Thăng là phòng VIP, không khác gì một gian nhà riêng, công trình phụ gì cũng có.
Vì Nam Sơn vào ở chung nên Cố Thăng nhờ tam Hắc vừa đi tìm vệ sĩ về kê thêm một cái giường nữa song song với giường anh.
Cố Thăng ăn cháo dưỡng sinh thím Tưởng nấu và uống thuốc xong, một lát sau thuốc có tác dụng, anh thiếp đi.
Khi tỉnh dậy thì trời đã tối rồi.
Cơ hội để bồi dưỡng tình cảm trôi mất vì giấc ngủ, Cố Thăng cảm thấy lãng phí quá đi thôi.
Để anh ngủ cho ngon nên trong phòng chỉ bật một cái đèn ngủ nhỏ. Cách đó không xa có tiếng máy sấy tóc ro ro, Cố Thăng bật cười, chắc là Nam Sơn đang sấy tóc rồi.
Anh bật TV, để âm lượng hơi lớn một chút.
…
Thấy chiếc TV trong phòng được bật lên thì Nam Sơn biết là Cố Thăng đã tỉnh rồi. Kế hoạch âm thầm bò lên giường ngủ của cô đổ bể.
– Anh tỉnh rồi à? Thấy đỡ hơn chưa?
Nam Sơn không bật đèn mà đi qua rồi hỏi.
Cố Thăng xốc lại tinh thần:
– Đỡ nhiều rồi.
Trong phòng không sáng lắm, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ bóng dáng của Nam Sơn.
Hai người ở chung một phòng làm Cố Thăng hơi căng thẳng, huống hồ ban ngày anh vừa mới bày tỏ với cô xong.
Anh thấy có lẽ mình nên nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Nam Sơn đã nói:
– Mười giờ đêm rồi, ngủ thôi.
Cố Thăng: Anh vừa mới ngủ no xong mà.
Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn cầm điều khiển tắt TV đi.
Nam Sơn chui vào chăn, quay lưng về phía Cố Thăng.
Giọng nói rầu rĩ của anh vang lên sau lưng cô:
– Nam Sơn, em quay về phía anh rồi ngủ có được không?
– Em quay lại thì anh cũng có nhìn thấy đâu.
Nam Sơn nhắm mắt, đáp.
Phòng tối thế này, đúng là anh không nhìn thấy mặt cô được thật.
Cố Thăng nói:
– Em quay lại đây ngủ thì anh mới có cảm giác an toàn.
Nam Sơn: Bình thường phải là phái nam mang lại cảm giác an toàn cho phái nữ mới đúng chứ?
Thế nhưng vì bệnh nhân là to nhất, cho nên Nam Sơn vẫn xoay người lại.
Cố Thăng nghĩ bụng, quả nhiên Nam Sơn có để ý mình mà.
Anh nói, chúc ngủ ngon.
– Ừa, ngủ đi.
– Em không chúc trả thì anh không ngủ được.
– Vâng, ngủ ngon ngủ ngon.
Nam Sơn cảm thấy sao mà anh lắm sở thích quái gở thế không biết.
Cố Thăng xoắn quẩy, Nam Sơn nói thêm một câu ngủ ngon làm anh càng không ngủ nổi.
Sau một lúc lâu, Nam Sơn lại nghe thấy anh nói:
– Nam Sơn, tí nữa anh nói một câu ngủ ngon thì em đáp một tiếng ngủ ngon thôi được không?
Nam Sơn hít sâu một hơi, nhịn:
– Được.
– Ngủ ngon.
– Ngủ ngon.
Cuối cùng Cố Thăng mới sung sướng chìm vào giấc ngủ.
…
Tiểu Chương đứng trước mặt Tần Kiều Mộc mà nơm nớp lo sợ. Trán gã bị cái chén nện vào làm rách da chảy máu mà gã cũng không dám oán thán một câu.
– Đồ vô dụng, có tí việc cũng làm không xong. Vào phòng bệnh của Cố Thăng khó đến thế à?
Tần Kiều Mộc tức đến khó thở:
– Bây giờ Cố Thăng vẫn không có động tĩnh gì, chắc là không phải hắn rồi, đổi đối tượng khác đi.
Tần Kiều Mộc nói thế nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ, bởi vì trừ hai người kia ra thì chỉ còn Cố Thăng là có khả năng cầm chiếc USB kia nhất thôi.
Tiểu Chương rủa xả trong lòng: Mười hai vệ sĩ đứng thành hình chữ I, lại còn thêm cảnh sát làm thần giữ cửa, đội hình nhà người ta phát rồ như thế, ông có giỏi thì ông vào thử cho tôi coi! Ờ, gã vừa nhận được tin sau khi Cố Hằng trở về thì lại tìm cho Cố Thăng thêm mười hai vệ sĩ nữa, đủ cả mười hai con giáp luôn. Nghe nói để tìm được vệ sĩ tuổi Tuất mà Cố Hằng phí công lắm đấy.
Thực ra gã cũng tuổi Tuất đây này, nếu không bị trói lên cái thuyền giặc của Tần Kiều Mộc thì gã cũng muốn đi ứng tuyển coi sao!