Dịch: Lãng Nhân Môn

Mọi người ngồi trong đình nghỉ mát một lát, Lão Răng Vàng nhìn tàu lượn siêu tốc và nghe tiếng hét chói tai truyền lại, bèn nóng lòng muốn thử xem sao.

– Chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc đi.

Gã đề nghị

Nói xong, gã lại nhìn Cố Thăng.

– Okay.

Cố Thăng cười đáp, trong mắt chẳng chút sợ sệt.

Này thì bày trò!

Một kẻ đam mê vận động mạo hiểm như anh mà lại sợ cái tàu lượn siêu tốc kia sao?

Tính toán của Lão Răng Vàng lại thất bại rồi.

Tml lấy khăn giấy trong túi ra lau mồ hôi trên trán:

– Mọi người đi chơi đi, em sợ độ cao lắm, em không đi đâu.

– Cái gì?

Lão Răng Vàng kinh ngạc mở to hai mắt, đây là lần đầu tiên gã nghe nói cô sợ độ cao đấy:

– Thế thì anh cũng không đi nữa.

Tiểu Mi nói:

– Đi đi, nhìn dáng vẻ anh rõ ràng là muốn đi lắm mà. Em ở đây chờ mọi người về.

– Nhưng mà..

Lão Răng Vàng còn muốn nói thêm gì đó.

Tiểu Mi nhíu mày:

– Em có phải trẻ con đâu mà lúc nào cũng cần anh kè kè bên cạnh.

Thấy cô nói vậy, Lão Răng Vàng đành đáp lời rồi miễn cưỡng đứng lên.

Dưới ánh mặt trời, Lão Răng Vàng nhìn Cố Thăng với Nam Sơn mà thấy lòng hiu hắt.

Tàu lượn siêu tốc từ từ khởi động rồi phóng thẳng lên trời.

Cố Thăng và Nam Sơn ngồi song song nhau, Lão Răng Vàng ngồi đằng sau cùng một ông chú mặt mũi đầy râu.

Lúc đầu Nam Sơn còn chưa thấy có cảm giác gì, mãi đến khi tàu lượn lên đến vị trí cao nhất, ngừng một lát trên đỉnh rồi lại xuống. Khi ấy tàu lao ngược gió, Nam Sơn như rơi vào môi trường chân không, bèn không kìm được mà hét ầm lên.

Cô cảm thấy cực kì kích thích.

Cô nắm chặt lấy tay vịn ghế ngồi, và rồi bàn tay được người bên cạnh nắm lấy. Bàn tay kia vừa mạnh mẽ lại vừa ấm áp.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt đen sâu hút như biển khơi thăm thẳm.

Gió thổi ù ù, mọi người hò hét, thế nhưng những âm thanh ấy cách cô mỗi lúc một xa.

Cô chỉ nghe thấy Cố Thăng hét lớn, chỉ nhìn thấy đáy mắt anh lấp lánh ý cười dịu dàng:

– Có anh ở đây rồi, đừng sợ!

Cô chẳng hề sợ hãi chút nào, nhưng vẫn kìm lòng không đậu mà gật mạnh đầu.

Khi tàu lượn siêu tốc dừng lại trên mặt đất, Cố Thăng vẫn nắm tay Nam Sơn, lưu luyến không buông.

– Buông ra!

Giọng nói tức giận cực điểm của Lão Răng Vàng vang lên sau lưng hai người.

Cố Thăng: Tui nắm tay Nam Sơn thì liên quan gì đến ông hử?

Thế nhưng niệm tình Lão Răng Vàng ngồi một mình trên tàu lượn siêu tốc hơi bị đáng thương, để tránh đả kích gã thêm nữa thì Cố Thăng vẫn buông tay Nam Sơn ra. Đúng lúc này, Nam Sơn cũng rút tay lại.

Hai người ăn í mỉm cười nhìn nhau, trong không khí vương vất mùi kẹo đường ngọt ngào.

– Mau buông tay ra ngay, nghe thấy không hả?

Lão Răng Vàng lại tru lên.

Bấy giờ Cố Thăng mới nhận ra không phải Lão Răng Vàng nói mình và Nam Sơn.

Cố Thăng và Nam Sơn quay đầu lại thì thấy…

Ông chú mặt mũi đầy râu, sắc mặt trắng bệch đang sống chết nắm tay Lão Răng Vàng, mắt mũi thì nhắm tịt lại như thể nghĩ mình vẫn còn đang ở trên trời cao. Lão Răng Vàng nhìn hắn ta với vẻ căm tức lắm.

– Thôi nào.

Lão Răng Vàng bất đắc dĩ phải nói:

– Tàu lượn siêu tốc dừng rồi.

– Thật không?

Nghe thấy thế, người đàn ông râu ria thở phào một hơi nhẹ nhõm.

– Thật hơn vàng bốn số 9, mau buông tay ra ngay!

Người đàn ông mặt mũi râu ria hé mắt ra nhìn, thấy mình đã xuống đất rồi mới vội vàng buông tay Lão Răng Vàng ra.

Hắn ta ngượng ngịu nói:

– Xin lỗi người anh em, tôi mới lên tàu lượn siêu tốc lần đầu, sợ quá.

Hắn nhìn tay Lão Răng Vàng rồi bảo:

– Ôi nắm đỏ cả lên rồi, tôi xoa cho cậu nhé.

Nói xong, gã râu ria lại nắm tay Lão Răng Vàng.

– Tôi! Không! Sao!

Lão Răng Vàng nghiến răng nghiến lợi gào lên rồi rút tay mình về. Sau đó gã tháo dây an toàn, đi biến ra ngoài, động tác liền một mạch.

Nội tâm Lão Răng Vàng nước mắt thành sông, chuyện quái gì thế này chứ?

Từ nay về sau gã sẽ không bao giờ đến cái khu vui chơi này nữa!

Thoáng cái đã đến tối, nhóm Cố Thăng chọn một quán lẩu để ăn cơm.

Khi mọi người bước vào quán thì khí lạnh phả thẳng vào mặt, điều hòa bật rất mạnh, tí nữa ăn lẩu chắc là phê lắm.

Trong nồi lẩu uyên ương, canh cay và canh nhạt đều sôi sùng sục.

Lão Răng Vàng hỏi Tiểu Mi:

– Em thích ăn cay hay ăn thanh đạm?

– Thanh đạm đi.

Lão Răng Vàng nghe xong bèn gắp thịt bò thả vào nồi canh nhạt.

Sau đó gã gắp thịt đưa đến bên miệng Tiểu Mi, thậm chí còn làm không biết mệt.

– Rõ buồn nôn.

Cố Thăng giương mắt lên nhìn Lão Răng Vàng với vẻ kì thị.

Lão Răng Vàng nhìn lại đầy khiêu khích: Có giỏi thì chú thu phục Nam Sơn ở đây luôn đi, chú GATO nỗi gì?

Cố Thăng rũ mi im lặng, được rồi, anh GATO thật đấy.

Đến bao giờ Nam Sơn mới chịu ở bên mình đây?

Nếu không phải vì hai người chưa chính thức yêu đương, thì làm sao anh thua Lão Răng Vàng trong vụ khoe ân ái này được chứ?

Cố Thăng gắp thịt đã nhúng chín chấm vào nước tương rồi đặt vào bát Nam Sơn.

– Ngon lắm.

Nam Sơn nếm thử rồi cười với anh:

– Anh cũng ăn đi.

Nửa tiếng sau, Nam Sơn ăn no, buông đũa, xoa cái bụng tròn vo.

Những người khác cũng ăn gần xong, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm.

– Cả nhà biết không? Tôn Nhược Hiên chết rồi.

Lão Răng Vàng nói.

Cố Thăng buông lỏng đôi đũa, củ lạc tròn lăn lông lốc trên bàn:

– Chẳng phải cậu ta vừa trúng giải lớn xong à?

Nhân sinh đúng là vô thường.

Lão Răng Vàng hơi tiếc nuối:

– Tôi cũng nghe Cường Tử nói.

Gã uống một ngụm rượu:

– Sau khi trúng giải thì cậu ta mời bạn bè đi ăn cơm, rượu vào lời ra, đi nói với người ta là mình trúng thưởng vì nhặt được bảo bối.

– Bạn bè cậu ta ra tay à?

Tiểu Mi hỏi.

Lão Răng Vàng lắc đầu:

– Không phải, bạn bè cậu ta chỉ nghĩ là cậu ta say quá nên nói sảng thôi, chẳng ai cho là thật. Thế nhưng chuyện Tôn Nhược Hiên nhặt được bảo bối lại lan ra ngoài.

Lão Răng Vàng nhìn những người khác rồi cố ép thấp giọng:

– Đột nhập vào nhà giết người, lúc chết thảm lắm, chắc là khi còn sống bị tra tấn dã man.

Lão Răng Vàng còn nói thêm:

– Tôi với Cường Tử đoán, bảo bối mà Tôn Nhược Hiên nhặt được có thể là rối bóng.

– Không phải rối bóng bị hủy rồi à?

Nam Sơn nghi ngờ:

– Chắc là không phải đâu.

Cố Thăng rũ mi:

– Có thể. Lúc đó tình hình trong nhà gỗ rất hỗn loạn, có thể cậu ta đã thừa cơ cầm rối bóng đi.

Anh dừng một lát rồi nói tiếp:

– Thêm nữa, vì Mã Tự Lý đã chết nên coi như cả ba nghi thức đều đã hoàn thành rồi.

Tiểu Mi trợn to mắt, không còn tâm trạng gì mà cơm nước nữa:

– Nếu đúng như vậy thì việc Tôn Nhược Hiên trúng thưởng là nhờ có rối bóng à.

Nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, không khí như cô đặc lại.

Cố Thăng tằng hắng một tiếng:

– Ai mà biết chân tướng thế nào. Có lẽ con rối bóng kia chẳng có tác dụng quái gì, Tôn Nhược Hiên mua xổ số là tự cậu ta mua chứ không phải con rối bóng bảo mua, cậu ta trúng số cũng có lẽ là do may mắn. Chúng ta chỉ cần biết con rối bóng ấy đã hại chết không ít người là được.

– Phải lắm, phải lắm.

Lão Răng Vàng nói liên mồm:

– Chúng ta sống tốt đời mình là được rồi.

Nghe nói cánh sát không tìm thấy con rối bóng nọ, không biết nó đã rơi vào tay ai.

Nam Sơn nhìn về phía Lão Răng Vàng:

– Bắt được hung thủ chưa?

– Bắt rồi.

Lão Răng Vàng nhấp một ngụm rượu:

– Kẻ cướp kia đến vì bảo bối của Tôn Nhược Hiên, ai ngờ Tôn Nhược Hiên thà chết không chịu nói, cứ như bị ai khâu miệng.

Nam Sơn nghe xong thì thở dài:

– Tội gì chứ, chết vì tiền tài, có đáng không?

Lão Răng Vàng cũng nói:

– Thì thế. Nửa năm sau cậu ta học nghiên cứu sinh rồi, đang yên đang lành, tự nhiên chết mất.

Cả nhóm Cố Thăng đều cảm thấy đáng tiếc cho Tôn Nhược Hiên.

Mọi người trò chuyện một lát thì nói tới công việc của Lão Răng Vàng.

– Lão Răng Vàng, làm việc quen chưa?

Lão Răng Vàng cười nói:

– Quen rồi, y tá đều rất xinh, cơ mà vẫn là Tiểu Mi nhà tôi xinh nhất.

Nói xong, gã nhìn Tiểu Mi với ánh mắt thâm tình vô hạn.

Cố Thăng và Nam Sơn ngó trời, đồng thanh nói thầm trong bụng: Buồn nôn!

– Còn chuyện nữa là hình như người nhà bệnh nhân không thân thiện với tôi cho lắm.

Lão Răng Vàng cau mày.

Cố Thăng trêu chọc:

– Có phải họ chê anh đẹp trai quá không?

Lão Răng Vàng:

– Ui, sao cậu biết?

Cố Thăng: ….

Sau bữa cơm, Lão Răng Vàng và Tiểu Mi đi dạo phố, Cố Thăng đưa Nam Sơn về nhà.

Trong xe phát ca khúc “5 Year Time”, khiến cho tâm trạng của cả hai đều bất giác trở nên vui vẻ.

Cố Thăng dừng xe dưới tán cây gần nhà Nam Sơn.

Anh hắng giọng rồi nói:

– Lão Răng Vàng và Tiểu Mi cứ khoe ân ái suốt, bao giờ thì chúng mình cũng được ngược chó FA đây?

Nam Sơn quay đầu nhìn anh, sườn mặt nghiêng của người đàn ông đối diện góc cạnh mà kiên nghị, đôi tay nắm hờ tay lái trắng bóc, thon dài.

Đẹp trai và tao nhã quá.

Nam Sơn mím môi:

– Anh quay đầu sang đây.

Cố Thăng nghe lời quay đầu sang, Nam Sơn tháo dây an toàn, áp sát lại.

Anh không hề phòng bị, để mặc cho Nam Sơn nâng mặt mình lên rồi lấy hết dũng khí đặt lên môi một nụ hôn phớt nhẹ.

Nam Sơn cười láu lỉnh:

– Trả anh nụ hôn đấy.

Cố Thăng chớp mắt như thể khó tin:

– Em… đồng ý rồi?

Đồng thời anh cũng nhận ra lần trước đúng là hôn thật. Anh không nằm mơ, Nam Sơn lừa anh đó thôi.

– Không đúng, sao cả hai lần đều là em hôn anh?

– Ừ nhỉ.

Nam Sơn hơi ảo não.

Anh cũng tháo dây an toàn, rồi chống một tay lên lưng ghế.

Anh nhìn Nam Sơn đăm đăm, đôi mắt trong veo như được nước mưa gột rửa lại khiến tim cô đập đến điên cuồng, đôi mắt đong đầy cố chấp ngây ngô như trẻ nhỏ.

– Lần này đến lượt anh.

Giọng nói trầm thấp của Cố Thăng vang lên bên tai Nam Sơn, hơi thở ấm áp phả lên tai cô, ngưa ngứa.

Nam Sơn nhắm mắt lại, mặt hơi đỏ lên, tim đập như trống.

Nhìn dáng vẻ e lệ hiếm thấy của cô, trong mắt Cố Thăng đong đẫm tình yêu vô hạn. Anh cúi đầu xuống ngậm lấy cánh môi cô.

Trong tiếng ca “Love love love” du dương, Nam Sơn vòng tay ôm lấy bờ vai rộng của Cố Thăng rồi nhắm mắt lại. Hai người gắn bó không rời…

Scroll Up