Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Đây quả thực không phải tin tốt chút nào.

Trong lòng Nam Sơn vẫn ôm lấy một tia hy vọng.

Anh thử lại lần nữa xem, không chừng có thể được đấy.

– Anh cố thử xem.

Cố Thăng

Nam Sơn lấy khăn giấy lau mồ hôi cho anh.

Qua hơn mười phút, xe vẫn không có chút động tĩnh.

À vẫn có đấy chứ.

Hình như máy lạnh trong xe cũng có vấn đề, trong không gian kín, trán hai người ướt đẫm mồ hôi.

Cố Thăng bèn hạ cửa số xuống, có một luồng gió nóng từ ngoài thổi vào.

Cứ thế này cũng không phải là cách hay, Cố Thăng nói:

– Hay là chúng ta đỗ xe ở ven đường, sau đó gọi cho công ty xe kéo đi.

Rồi anh chỉ vào một bên núi.

– Đằng kia có bóng râm, chúng ta đến đó chờ một lát.

– Cũng được.

Hình như chỉ còn mỗi cách này mà thôi.

Thực tế, sau khi đi con đường tắt này, Nam Sơn không hề nhìn thấy có chiếc xe nào đi qua đây cả. Cô cảm giác có đỗ xe vào lề đường hay không cũng không sao hết.

Cố Thăng và Nam Sơn xuống xe rồi cố gắng hết sức đẩy xe vào lề đường.

Vốn dĩ bọn họ cũng không mệt đến thế, nhưng con đường này thật sự quá xấu, quá gồ ghề rồi.

Hai người họ đi tới gốc cây, Nam Sơn che ngực thở dốc, ngồi nghỉ một lát.

Nam Sơn: Hy vọng bất ngờ Cố Thăng dành cho cô đủ sức thuyết phục, bằng không thì…

Cố Thăng lấy di động ra, anh muốn tìm số điện thoại của công ty xe kéo gần đây.

Chợt anh sững ra, trên di động không có sóng.

Lần trước bị tình trạng này là khi ở làng chài trên đảo hoang kia.

Cố Thăng có cảm giác xấu, nhưng lại nghĩ số anh chắc không đen như thế đâu!

Cố Thăng suy nghĩ một lát, rồi thử bấm số điện thoại của công ty taxi.

Xe này là do Cố Thăng thuê, lúc ấy anh có thử xe sơ sơ thì thấy cũng được lắm, ai ngờ nhìn đẹp thế mà không dùng được.

Kết quả, anh gọi nãy giờ mà vẫn không được.

Hình như từ trước tới giờ chưa có kì tích nào xuất hiện với Cố Thăng cả. Anh chỉ có thể cố gắng, dựa vào thực lực của mình để kiếm sống thôi.

Thấy Cố Thăng cầm di động nãy giờ mà vẫn không có động tĩnh. Nam Sơn bật thốt lên:

– Có phải không có tín hiệu không?

Cố Thăng gật đầu, nói:

– Có lẽ tín hiệu ở dưới gốc cây không tốt lắm, anh đi qua đối diện thử xem sao. Em ở đây chờ anh nhé.

Nói xong, Cố Thăng lập tức chạy về phía đối diện.

Nam Sơn nhìn theo bóng lưng cao lớn của Cố Thăng mà lắc đầu, cô chỉ cảm thấy hy vọng xa vời.

Cô cũng lấy di động ra, thử bấm số điện thoại của Tiểu Dương.

Ở vùng ngoại ô hoang vu, hai người ngồi trên tảng đá dưới bóng râm, chống cằm nhìn về phía đường lớn, hy vọng sẽ có xe đi ngang qua.

Cố Thăng và Nam Sơn hoàn toàn không dám nghĩ tới mấy chuyện có thôn, có nhà ở gần đây.

Xung quanh toàn là núi đá, hoàn toàn không thấy một bóng người.

Hơn nữa, nghe người quen ở thành phố Y nói con đường này mới khai thông được một năm thôi, chỗ giao thông bất tiện như thế này chắc sẽ không có người ở rồi.

Nhưng mà, trên đường lớn khoan nói tới xe, bọn họ thậm chí còn chẳng thấy nổi một con ruồi nữa là.

Cứ tiếp tục thế này thì không ổn.

Hai người đứng dậy phủi mông, đoạn lấy balo trên xe xuống, tính đi xuống xem thế nào.

Tranh thủ rời khỏi đây trước khi trời tối. Chờ tới khi ra đường cái thì chắc có thể thấy xe rồi.

Đi chưa được vài phút, Nam Sơn nhìn thấy bóng người ở giữa sườn núi bên trái.

– Anh nhìn xem.

Cô vui mừng vỗ vai Cố Thăng, rồi chỉ về phía bên trái.

Giống như dân du lịch lạc giữa sa mạc nhìn thấy ốc đảo vậy.

Hai người mừng lắm, vội chạy tới đấy. Lúc tới gần thì phát hiện là một người phụ nữ trung niên búi tóc.

Cố Thăng vừa vẫy tay vừa hô to.

– Chào cô hương thân ạ!

…Hương thân!

Nam Sơn im lặng nhìn Cố Thăng một cái, rồi cũng hô to theo anh.

– Hương thân…

Sau khi bọn họ hô lên vài tiếng, rốt cuộc người phụ nữ trung niên kia cũng chú ý tới họ.

Cô nhìn thoáng qua chỗ bọn họ đang đứng, rồi đáp:

– Hai người chờ chút, tôi xuống ngay đây.

Nghe thấy bà ấy đáp lại, Cố Thăng và Nam Sơn cùng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, người phụ nữ kia xoay người đi về hướng bên cạnh, Cố Thăng đoán có lẽ bên kia có đường xuống núi nên cũng đi theo hướng người nọ.

Đi chừng hơn mười mét, quả nhiên hai người bọn họ nhìn thấy một con đường nhỏ, người phụ nữ kia cũng đang đi xuống núi.

Chẳng mấy chốc, ba người bọn họ gặp nhau ở chân núi.

Người phụ nữ kia tháo nón rơm xuống, một tay chống hông, tay kia cầm nón quạt quạt, ngước mắt hỏi:

– Hai người…

Bỗng nhiên người này không nói được, há miệng vài lần cũng không nói ra được một chữ.

Nam Sơn cảm giác cô nhìn thấy một tia sợ hãi trên mặt bà ấy, có điều chỉ trong thoáng qua.

Có lẽ là ảo giác thôi, trông cô và Cố Thăng cũng không giống hung thần ác sát mà.

Không thể cứ im lặng nhìn nhau mãi thế này được.

Cố Thăng lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:

– Dì à, bọn cháu từ thành phố N tới đây du lịch. Lạ nước lạ cái, xe thì bỏ lại ở kia, điện thoại không có sóng nên không liên lạc với bạn bè được.

– Cậu muốn gọi xe rời khỏi đây đúng không?

Vẻ mặt người nọ dịu xuống:

– Theo tôi biết thì đường này không có xe đâu.

Trên mặt Cố Thăng hiện lên vẻ thất vọng, nhưng nếu đã có người ở thì cũng không lo sẽ không đi được.

– Cậu cũng đừng nản.

Quả nhiên, người phụ nữ kia chỉ về phía trước:

– Cách đây một trăm mét có một trạm xe buýt, mỗi ngày chín giờ sáng sẽ có một chuyến xe đi qua.

Vậy là phải đợi tới ngày mai rồi.

– Đêm nay hai người có thể ở lại nhà tôi.

Người phụ nữ nọ hất cằm về hướng núi:

– Thôn bọn tôi ở đằng kia.

Thôn này gọi là thôn Đào Nguyên, đa phần dân trong thôn đều họ Đào.

Chân mày Cố Thăng giãn ra.

– Cảm ơn dì, trong thôn dì có điện thoại không?

Người phụ nữ kia gật đầu đáp:

– Đương nhiên có rồi, ở tiệm bán đồ ăn vặt có điện thoại bàn, lúc trước dân trong thôn liên lạc với bên ngoài đều dùng nó. Giờ thông đường rồi thì tiện hơn nhiều lắm.

Bà nhìn Cố Thăng rồi hỏi:

– Cậu muốn gọi điện thoại đúng không?

Cố Thăng cười khổ, gật đầu trả lời:

– Nếu lát nữa có thể liên hệ với người ở bên ngoài, đêm nay không cần phải tá túc ở nhà dì rồi, còn phải làm phiền dì nữa.

– Có thể.

Người kia gật đầu liên tục, đoạn nói:

– Cậu… có thể cho tôi xem di động của cậu chút được không? Nghe nói dụng cụ truyền tin của người thành phố rất nhỏ.

Dĩ nhiên không thành vấn đề, Cố Thăng đưa di động cho bà ấy, anh hơi kinh ngạc. Đầu năm nay vẫn còn có người chưa từng nhìn thấy di động sao? Đúng là hiếm thấy.

Người phụ nữ trung niên vội nhìn vài lần, rồi cẩn thận trả lại cho Cố Thăng như sợ làm hỏng nó.

Bà cảm thán:

– Xã hội bây giờ phát triển nhanh thật, tôi nghe hàng xóm cách vách nói, chờ đến khi thiết bị truyền tin tốt hơn thì cũng muốn mua một cái.

Bà ngẩng đầu nhìn trời một lát, chớp mắt nói:

– Trời sắp tối rồi, hai người đi theo tôi.

Nói xong, bà xoay người đi lên núi.

Con đường này là do bị nhiều người đi mãi mà thành, không có bậc thang, trơ trụi, hơi dốc lại trơn.

Cố Thăng để Nam Sơn đi ở đăng trước, có chuyện gì cũng có thể chú ý tới.

Đường lên núi xuống núi khá dài, ba người bọn họ bèn tán gẫu với nhau.

Thông qua cuộc nói chuyện, Nam Sơn mới biết người phụ nữ này là Mạnh Thanh Hà, hiện tại làm công việc đồng áng ở chân núi, lên núi để hái chút rau dại.

Lúc đi qua một ngọn núi thì đã hơn nửa tiếng rồi.

Dưới chân núi là một cánh đồng lúa, xanh ngát một màu, cũng có vài mảnh đất nhỏ dùng để trồng rau.

Mạnh Thanh Hà chỉ về phía trước.

– Bên kia chính là thôn của chúng tôi, hai người chờ tôi ở đây một chút.

Bên kia xa xa còn lác đác vài căn nhà.

Mạnh Thanh Hà hái mớ đậu nành, đậu phộng vẫn còn cành lá dưới gốc cây rồi đi tới chỗ hai người Cố Thăng.

– Đi thôi.

Bà nói.

Cố Thăng nhìn mớ đậu phộng, đậu nành nặng trịch sau lưng Mạnh Thanh Hà, đoạn nói:

– Để cháu gánh hộ dì.

– Không cần đâu.

Mạnh Thanh Hà cười nhã nhặn, từ chối.

– Chẳng qua nhìn thì thấy có vẻ nặng thôi.

Nam Sơn hỏi.

– Sao dì không hái đậu nành, đậu phộng xuống luôn.

Mạnh Thanh Hà lắc đầu cười:

– Cô không hiểu đấy thôi, lá cây có thể cho gà ăn nữa.

– Dạ.

Trời tối dần, ba người họ bất giác đi nhanh hơn.

Mạnh Thanh Hà dẫn Cố Thăng và Nam Sơn tới tiệm bán đồ ăn vặt.

Chủ tiệm là một người phụ nữ mập mạp, nghe Mạnh Thanh Hà nói, tất cả mọi người đều gọi bà ấy là dì Đào. Lúc này dì Đào đang ngồi với vài người già tóc bạc trắng dưới tán cây.

Không biết bọn họ đang nói đến chuyện buồn cười gì mà cười váng lên.

Vừa trông thấy có người lạ vào trong thôn, Đào Tử đứng dậy nhìn với dáng vẻ tò mò.

– Dì Đào à, hai người này từ ngoài tới đây, xe lại bị hư nên muốn dùng điện thoại trong tiệm gọi cho bạn.

Dì Đào liếc Cố Thăng một cái, rồi đứng dậy.

– Người ở đây một phút năm hào, còn người ngoài thì tính khác.

– Không thành vấn đề.

Cố Thăng lập tức lấy ra một tờ hai mươi tệ đưa cho dì Đào.

– Làm phiền dì.

Dì Đào thấy tiền, sắc mặt cũng tốt hơn hẳn, đoạn cười tủm tỉm, đi tới trước quầy rồi mở vải trùm điện thoại.

– Hai người gọi đi.

Cố Thăng nhanh chóng nhấn số.

Dì Đào vẫn đứng trước quầy không đi, trò chuyện với Nam Sơn.

– Cô từ đâu tới thế?

– Tỉnh Z ạ, cháu tới đây du lịch, nào ngờ xe bị hư.

Do lạ nước lạ cái nên Nam Sơn rất khách sáo với dì Đào.

Dì Đào cười đáp:

– Cũng xa quá nhỉ.

– Dạ.

– Đó là bạn trai cô à? Đẹp trai thật đấy.

Dì Đào nhìn Cố Thăng rồi đánh giá.

Nam Sơn gật đầu.

Dì Đào thấy Nam Sơn ít nói, bà cũng không nói chuyện nữa.

Cố Thăng gọi điện cho công ty taxi trước, muốn thông qua họ mà liên lạc với công ty xe kéo.

Sau khi nói chuyện được một hồi, ai ngờ công ty xe kéo chê thôn Đào Nguyên hẻo lánh, đường khó đi, nên đến sáng mai bọn họ mới có thể tới được.

Trời tối rất nhanh, hai người Cố Thăng và Nam Sơn bàn bạc một phen, quyết định ở lại đây một đêm.

Trời tối đi đường ban đêm không an toàn, nếu gọi xe tới đây thì cũng phải tốn gần hai tiếng, rất bất tiện.

Cố Thăng gọi điện cho thư ký Ôn, bảo người trong công ty không cần lo lắng cho sự an toàn của anh và Nam Sơn, tiện thể báo vị trị hiện tại của họ cho thư ký Ôn biết.

Mạnh Thanh Hà gánh bó đậu phộng, đậu nành dẫn họ tới nhà mình.

Nhà của bà nằm ở bờ sống, còn phải đi thêm một đoạn nữa.

Chờ tới khi đến chỗ vắng, Mạnh Thanh Hà chợt dừng lại, rồi quay mặt nhìn bọn họ với ánh mắt mơ màng

Scroll Up