Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Đúng là tri kỉ thật!

Cơ mà trong hoàn cảnh này thì bảo Cố Thăng anh phải ra tay thế nào đây?!

Trong tưởng tượng của Cố Thăng, lần đầu tiên giữa hai người họ phải có ánh đèn ấm áp, có âm nhạc ưa thích, có món ngon phối với vang xịn, có giọng hát du dương và một chiếc giường king size thoải mái kia.

Chứ không phải trong ánh đèn lập lòe chớp tắt, giữa tiếng cửa sổ cọt kẹt, tự mình múc nước giếng tận hưởng cảm giác chất phác mộc mạc rồi lăn lên cái giường cứng còng, đau hết cả mình mẩy thế này!

Cố Thăng liếc nhìn trợ lý nhà mình:

– Anh mang đống này về đi! Tạm thời tôi còn chưa nghĩ tới.

Lịch Danh Minh ra vẻ người từng trải:

– Không nói trước được đâu, các cụ có câu, không biết phòng xa là ra tai họa đấy.

Câu này dùng ở đây được à?

– Anh cầm về tự dùng lấy đi!

Cố Thăng lặp lại một lần.

Lịch Danh Minh lắc đầu:

– Tôi không dùng được cỡ này.

Hê hê! Cố Thăng nghe xong, tự nhiên lại thấy hơi hơi tự hào.

Cuối cùng, gói ba con sói kia vẫn được để lại dưới đáy túi.

Cố Thăng nghĩ, tí nữa cất nó vào tủ vậy.

Cố Thăng và Lịch Danh Minh ngồi xuống nói chuyện trong công ty.

– Nếu gặp chuyện gì khó giải quyết quá thì gọi điện vào quán nhỏ trong thôn này. Tôi nói qua với chủ quán rồi, nếu anh gọi thì dì Đào sẽ báo cho tôi, tôi gọi lại cho anh sau.

Lịch Danh Minh gật đầu:

– Vậy tới lúc đó sẽ liên hệ với anh.

Thực ra anh ta nghĩ là sẽ chẳng xảy ra chuyện gì được đâu, bởi vì còn có anh trai của Cố Thăng quản lý công ty giúp cơ mà.

Nói chuyện xong xuôi, Lịch Danh Minh đứng dậy tạm biệt.

– Tôi đi đây.

– Ừ.

Cố Thăng đưa Lịch Danh Minh ra cửa.

Anh ta quay đầu ra dấu “cố gắng” với Cố Thăng rồi nói với Nam Sơn đang ngồi trên ghế đá gần đó:

– Cố lên, Nam Sơn!

Nam Sơn ngẩng đầu lên, chẳng hiểu mô tê gì cả:

– … Cố cái gì cơ?

Lịch Danh Minh:

– Tóm lại là cố lên, hứa với tôi được không?

Anh ta nhìn Nam Sơn bằng vẻ mặt tha thiết đến mức cô không nỡ lòng nào mà từ chối.

– Được.

Cô đáp.

Lịch Danh Minh nghe vậy thì mỉm cười vừa lòng rồi đi ra ngoài sân.

Anh giơ cao tay lên vẫy:

– Tạm biệt.

Nghịch ngợm thật.

Lịch Danh Minh đi xa rồi, Nam Sơn mới nhìn về phía Cố Thăng mà hỏi:

– Trợ lý Lịch nói cố gắng là có ý gì vậy?

Cố Thăng nhún vai:

– Anh cũng không biết, chắc là cổ vũ chúng ta sống sót ở cái thôn này đấy.

Nam Sơn:

– ..

Trên mặt đất đặt hai rương lớn, đồ dùng hằng ngày đặt ở mặt bàn.

Cố Thăng nói:

– Mình đem mấy thứ này về phòng rồi sắp xếp chút đi.

Hai người thanh toán trước tiền nhà một tuần, cụ Đồng lại giao chìa khóa cho Cố Thăng.

– Được.

Anh cầm cái bọc có ba con sói, xung phong đi đầu, thừa cơ sửa soạn đồ đạc giấu biến chúng nó đi.

Gần 1h mà nhà họ Đào còn chưa ăn cơm.

Mạnh Thanh Hà đến nói với họ là phải đợi hai người đàn ông trong nhà về mới ăn được.

May mà Cố Thăng đã nhờ Lịch Danh Minh mua thức ăn lót dạ, nếu không hai người chỉ đành đói mốc mỏ ra ở đó thôi.

Nam Sơn và Cố Thăng đến nhà họ Đào hai ngày rồi mà không gặp người đàn ông nào thì rất hiếu kì.

2h chiều nhà họ Đào mới ăn cơm, Nam Sơn và Cố Thăng đã ngủ xong giấc trưa rồi.

Vừa vào phòng, Nam Sơn đã thấy hai người đàn ông chủ nhà ngồi bên bàn.

– Ba à

Mạnh Thanh Hà nói với người lớn tuổi hơn:

– Hai vị này là khách thuê phòng nhà chúng ta.

Cụ ông Đào gật đầu, khuôn mặt nhăn nhúm và chằng chịt vết tàn nhang, nhìn hệt như vỏ cây.

– Nếu khách đã đến rồi thì chúng ta mau ăn cơm thôi.

Đào Minh, chồng của Mạnh Thanh Hà ngồi đối diện với Cố Thăng và Nam Sơn. Ông ta thấp tịt và gầy gò, làn da ngăm ngăm đen, nhìn không hợp với Mạnh Thanh Hà cho lắm.

Mạnh Thanh Hà gật đầu rồi bưng đồ ăn lên bàn cùng với cụ bà Đồng.

Có lẽ vì trong nhà có đàn ông nên đồ ăn hôm nay phong phú khác thường.

Gà ninh, thịt kho lá mơ, cà kho tàu, dưa gang xào, còn có cả trứng hấp nữa.

– Cậu có uống rượu không?

Đào Minh nhìn về phía Cố Thăng.

Cố Thăng lắc đầu:

– Không ạ.

Ngày thường anh cơ hồ không sờ vào rượu, chỉ trừ những công việc làm ăn không từ chối được thì mới nhấp mấy ngụm.

Uống rượu làm hỏng việc, huống hồ họ đang ở một nơi lạ nước lạ cái thế này, anh càng không thể uống được.

Đào Minh nói với vẻ tiếc nuối:

– Rượu nhà tôi ủ ngon lắm.

Nói xong, Đào Minh lấy một chai Spite trong ngăn tủ ra, giấy bọc bên ngoài đã bị bóc từ đời nào, trong đó chắc là rượu mà ông nói.

Ông rót nửa chén cho mình và cụ ông Đào rồi cầm chén lên nhấp một ngụm.

Cụ Đồng và Mạnh Thanh Hà đều đã ngồi xuống, mọi người bắt đầu dùng bữa.

Cố Thăng thấy Nam Sơn chỉ ăn mỗi rau dưa mà không động đến miếng thịt nào, bèn gắp thịt đặt vào trong bát cô.

– Hương vị ngon lắm, em nếm thử xem.

Nam Sơn nhìn miếng thịt kia, thấy nó nửa nạc nửa mỡ thì nói khẽ với Cố Thăng:

– Em không ăn mỡ.

Cô vốn là người không có thịt thì ăn không ngon, nhưng lại không ăn da và thịt mỡ.

Thịt kho tàu trong đĩa đều giắt mỡ.

Trong nhà người khác, Nam Sơn không dám lãng phí lương thực trắng trợn như thế.

Cố Thăng nghe xong thì bật cười, anh cứ tưởng cô chán ăn, hóa ra nguyên nhân lại là thế này.

Sau đó, anh tách hai phần nạc mỡ riêng ra, thịt nạc để vào bát cô, thịt mỡ một mình xử tất.

– Giờ ăn được rồi này.

Anh nhớ khi cô ăn thịt gà trong buổi liên hoan lần trước, đoán là cô không thích ăn da, bèn tách luôn cả da gà ra.

Nam Sơn ăn thịt được Cố Thăng gỡ cho, cảm thấy thịt hôm nay sao mà ngon thế không biết.

Đào Minh nhìn hành động của hai người thì không nhịn được phải nói ra:

– Đừng có chiều con gái quá thế.

Nghe thấy thế, Cố Thăng hơi không tán đồng. Anh nói rất nghiêm trang:

– Bạn gái vốn là để chiều chuộng yêu thương mà. Cô ấy vui thì cháu cũng vui.

Huống hồ anh có thấy hành động này là chiều chuộng gì đâu, quan tâm chăm sóc người yêu là chuyện bình thường cơ mà.

Yêu một người chính là phải đối xử với người ta thật tốt. Cố Thăng còn đang thấy mình làm chưa đủ đây này.

Nam Sơn liếc Đào Minh một cái. Cô thấy người đàn ông này hơi bị xen vào chuyện của người khác rồi đấy. nghe Cố Thăng nói xong, cô vui lắm, bởi vì cô nhìn ra những gì anh nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Đúng là như vậy, khi hai người ở bên nhau, thì chỉ cần một người vui vẻ là người kia cũng vui lây, cứ thế ở bên nhau cả ngày cũng không chán. Hoang phí thời gian với người mình yêu chính là một trong những chuyện tốt đẹp nhất trên đời.

Đào Minh nhún vai ra vẻ cậu thích là được, thế nhưng vẫn không tán thành với Cố Thăng cho lắm. Ông cho rằng chiều chuộng đàn bà sẽ khiến cho họ càng ngày càng leo lên đầu lên cổ.

Cụ Đồng ăn cơm chậm rãi, vừa ăn vừa hỏi:

– A Minh, lần này đi bệnh viện kiểm tra, kết quả thế nào con?

– Con thì có vấn đề gì đâu, bác sĩ bảo các chỉ số thân thể con đều bình thường hết.

Đào Minh buông chén rượu xuống rồi nghiêm mặt nói:

– Con đã nói rồi mà, con khỏe mạnh thế này, cần gì phải đi bệnh viện khám.

– Khám cũng được mà, đỡ phải lo lắng cả ngày. Bây giờ xe cộ cũng tiện hơn rồi, có điều hôm nay xe lên đây hỏng nên hai ba con phải đi thêm mấy tiếng đồng hồ.

Cụ ông Đào nói.

Thảo nào hôm nay họ về muộn như vậy, hóa ra là bị hỏng xe.

Cụ ông Đào nói tiếp:

– Tôi hỏi bác sĩ rồi, với thể chất của nó thì không khó có con, đương nhiên điều kiện là nửa kia của nó cũng phải khỏe mạnh mới được.

Nghe đến đây thì Nam Sơn nhận ra họ đi bệnh viện để làm gì rồi.

Ý của cụ ông rất rõ rệt, chính là việc hai vợ chồng có con được hay không đều phụ thuộc vào dì Mạnh.

Sắc mặt cụ Đồng sầm xuống ngay. Cụ nói đầy mai mỉa:

– Cái thứ vô dụng chỉ biết ăn không với tiêu tiền…

Mạnh Thanh Hà cúi đầu im lặng với vẻ nhẫn nhục.

Cố Thăng và Nam Sơn nghe bà cụ nói dì Mạnh như thế thì cũng thấy quá đáng. Thế nhưng đây là việc nhà của người ta, họ có lòng mà không có sức, căn bản chẳng làm gì được cả.

– A Hà.

Cụ Đồng thở dài rồi quay đầu nói với Mạnh Thanh Hà ngồi bên cạnh:

– Mẹ dẫn con đi khám nhé bác sĩ Mục nhé, có khi bác sĩ có cách giải quyết đấy.

Cạch!

Mạnh Thanh Hà lặng thinh đập đôi đũa xuống bàn.

Cả nhà giật nảy mình.

Sắc mặt bà cực kì khó coi, môi cũng run lên bần bật.

– Chính bác sĩ Mục đã hại con tôi, các người không nhớ à?

Bà cho rằng chính lần đó làm cho bà bị tổn thương đến mức không thể có con được nữa.

– Chuyện đó… là tai nạn thôi mà.

Cụ Đồng vỗ nhẹ tay dì Mạnh:

– Mất đứa bé thì cả nhà đều đau lòng mà. Chúng ta đi khám đi, bác sĩ Mục khám hay lắm.

Mạnh Thanh Hà cười đến thê lương:

– Được thôi, dù con không đồng ý thì cũng có tác dụng gì đâu.

– Thanh Hà, cô ăn nói với mẹ kiểu gì đấy?

Cụ Đồng nhìn con trai với vẻ phản đối:

– Con trai à, đừng cãi nhau.

Chung quy trong chuyện đó đúng là cô con dâu này chịu thiệt thòi thật, thế nhưng ở đây đang có khách mà.

Sau đó mọi người đều im lặng ăn cơm.

Cố Thăng và Nam Sơn chỉ là người ngoài, nên ăn xong mấy miếng thì đi về phòng mình.

Họ cũng không muốn nhúng tay vào chuyện nhà người khác.

Đến bữa cơm tối, người nhà họ Đào đều vui vẻ hòa thuận như thể chuyện cãi vã buổi chưa chưa từng xảy ra.

Đối với Cố Thăng và Nam Sơn, tắm rửa lại trở thành vấn đề nan giải

Nghe Mạnh Thanh Hà nói mùa hè người trong thôn đều tắm rửa ở ngoài sông, vô cùng mát mẻ.

Mạnh Thanh Hà thấy Cố Thăng tỏ vẻ khó xử, cứ như bắt anh ra sông tắm là cực hình đau khổ gì lắm vậy. Bà bèn tốt bụng nối cho anh cái vòi dài vào vòi nước để tắm, còn Nam Sơn thì đun nước tắm trong phòng.

Đến đêm, Cố Thăng tự giác trèo lên giường nằm, không liếc mắt nhìn cái chiếu dưới đất lấy một cái.

Nam Sơn thương tình hôm qua anh an phận nên cũng kệ anh luôn.

Cố Thăng ôm vai cô rồi thở dài:

– Chỗ này khó ở quá, không có internet, không có phòng tắm, không có cả máy giặt luôn, tiếc cho đống quần áo của anh quá đi mà.

… quần áo?!

Nói thế này mới nhớ, hình như Nam Sơn không nhìn thấy quần áo bẩn của anh đâu cả.

Cố Thăng trả lời như đúng rồi:

– Để góc phòng kia kìa, anh định mai mang ném.

Anh là người chưa bao giờ động đến việc giặt giũ, không có máy giặt thì chỉ đành chờ quần áo bốc mùi lên thôi.

Anh đếm thấy trong vali có bảy bộ quần áo, lúc nào hết thì bảo trợ lý Lịch mang thêm đến đây, chỉ hi vọng anh ta đừng có tặng kèm cái gì quái gở.

… Lãng phí thế!

Nam Sơn:

– … Để em giặt cho.

Cố Thăng mừng rỡ:

– Trời đất, Nam Sơn còn biết cả giặt quần áo cơ à?

… Giặt quần áo không phải là kĩ năng cơ bản cần biết hả?

Nghe giọng điệu Cố Thăng đúng là ca ngợi thật lòng, làm cho Nam Sơn cảm thấy như mình nắm giữ kĩ năng thần thánh gì đó không bằng.

Cố Thăng hôn lên trán Nam Sơn một cái:

– Nam Sơn của anh tuyệt vời quá đi mất. Nhưng một mình em giặt quần áo của cả hai người thì có vất vả không?

Vì Nam Sơn không biết nấu cơm, cho nên Cố Thăng mặc định là cô không biết cả giặt quần áo luôn.

– … Không vất vả.

– Thế thì tốt rồi.

Cố Thăng lại hôn Nam Sơn thêm cái nữa:

– Vất vả em quá.

Sau đó anh khen cô lên tận trời luôn.

Đây là lần đầu tiên Nam Sơn cảm thấy giặt quần áo là một việc thần thánh như vậy đó, Cố Thăng giỏi nịnh người ta thật.

Nam Sơn thiếp đi trong tiếng dế gáy, khi tỉnh lại thì cô đã biến thành một bức màn.

Đèn tắt tối om.

Cô nghe thấy tiếng ông cụ Đào nói chuyện, bèn xác định được đây là phòng của hai ông bà già.

Hai cụ chưa ngủ, còn đang nói chuyện với nhau.

– Nếu bác sĩ Mục chẩn đoán là A Hà không thể sinh con được thì tính sao hả mình?

Cụ Đồng cất giọng nặng nề pha chút lo lắng:

Cụ ông Đào trở mình:

– Chắc là không đâu.

– Ôi.

Cụ Đồng vừa đánh muỗi vừa nói:

– Bao nhiêu năm nay rồi mà có thấy tăm hơi gì đâu. Nếu không phải lần này được thông xe nên ông đưa A Minh đi khám, thì tôi còn tưởng là tại A Minh nhà mình cơ. A Hà nó từng có thai rồi còn gì, nó mắc bệnh nặng xong thì thân thể mới không ổn lắm đấy chứ.

Ông cụ Đào đề nghị:

– Chẳng phải có một đứa con gái mới tới nhà mình sao, bà nó xem…

– Không được.

Cụ Đồng lập tức ngăn lại:

– Giờ không giống ngày xưa đâu, không thể làm thế lần nữa được.

Ông cụ Đào ho khan hồi lâu.

Cụ bà Đồng vỗ lưng cụ ông rồi nói:

– Tôi đã bảo mình rồi, hút ít thuốc thôi, mình cứ không nghe, bây giờ…

Cụ cằn nhằn hồi lâu, mãi cho tới khi cụ ông thở đều trở lại.

– Ôi, tôi cũng chỉ mong có thế thôi. Hai hôm nữa bà đưa A Hà đi khám đi, tính tình con bé này gàn bướng, chắc chắn là nó không chịu đi một mình đâu.

– Tôi tính cả rồi.

– Thôi ngủ, càng nghĩ lại càng phiền.

Cụ Đào nói với vẻ bất nhẫn.

Hai người không nói nữa, chỉ một phút sau tiếng ngáy đã truyền ra.

Nam Sơn nghe xong, trong lòng lạnh ngắt.

Nếu cô đoán không sai thì “đứa con gái” mà ông cụ Đào nói chính là cô, họ muốn giữ cô lại đây đẻ con cho Đào Minh sao?

Cô mới chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi, phải mau chóng tìm cách rời khỏi đây mới được. Cô không muốn ở nơi này thêm một phút nào nữa cả.

Cô lại nghĩ đến câu “không thể làm thế lần nữa được”, có phải câu đó nghĩa là họ đã làm vậy một lần rồi không?

Nam Sơn nghĩ tới Mạnh Thanh Hà, bà ấy nói câu nào cũng hướng về thế giới bên ngoài cao rộng.

Nam Sơn giật bắn mình và nghĩ tới một khả năng đáng sợ: có phải Mạnh Thanh Hà bị bán tới đây không?

Scroll Up