Dịch: Lãng Nhân Môn

Dì Đào nghĩ bọn họ là người thích hóng chuyện, lại gặp đúng lúc bà đang buồn chán. Huống hồ cả thôn đều biết chuyện nhà họ Đào, cũng không phải là bí mật gì cả, thế là bà bèn kể cho Cố Thăng và Nam Sơn nghe.

– Lúc Mạnh Thanh Hà gả cho Đào Minh được một năm thì cô ta đã mang thai.

Dì Đào nhìn Cố Thăng rồi nói tiếp:

– Cậu cũng biết đấy, phụ nữ mang thai thì tâm trạng không ổn định lắm, thi thoảng sẽ nổi nóng.

Cố Thăng: tui chưa mang thai thì sao mà biết phụ nữ mang thai tâm trạng không ổn định chứ?

Nhưng anh vẫn ra sức đồng ý:

– Đúng vậy.

Cụ Đồng đối xử với cô ta rất ôn hòa, bà ấy hy vọng cô ta có thể sinh ra một thằng nhóc mập mạp cho nhà họ Đào. Cho đến một

hôm, hàng xóm cách vách vô tình nói ra một câu “Bụng con dâu bà tròn như thế, xem chừng là con gái đấy”. Người nói vô tình

mà người nghe có ý. Cụ Đồng nghe thấy câu xong về nhà cứ nhìn bụng con dâu mãi, càng nhìn càng thấy tròn. Trong lòng bà ấy

cơ bản đã xác định là con gái, cho nên bèn tìm bác sĩ Mục tới xem.

Dì Đào cầm quạt hương bồ quạt liên tục, người bà béo tròn nên rất sợ nóng.

– Sau khi bác sĩ Mục tới khám, chắc bà ta cũng nói là con gái nhỉ.

Dì Đào gật đầu, nói tiếp:

– Sau khi bác sĩ Mục bắt mạch xong thì xác định là con gái. Nhà họ Đào luôn muốn có con trai, điều kiện gia đình lại không tốt

lắm, thêm một người chính là thêm một miệng ăn. Vừa nghe bảo là con gái, cụ Đồng rất sốt ruột. Mấy hôm đó cả nhà họ Đào ai

nấy đều mặt ủ mày ê, bọn họ băn khoăn mãi xem có nên bỏ đứa nhỏ trong bụng Mạnh Thanh Hà hay không. Cuối cùng cụ Đồng

quyết định bỏ đứa nhỏ trong bụng cô ta. Hơn nữa cụ Đồng còn thì thầm với hàng xóm chúng tôi là từ lúc Mạnh Thanh Hà mang

thai, bà ấy đã chịu đựng kiểu lớn lối của cô ta đủ lắm rồi. Cụ Đồng muốn Mạnh Thanh Hà thấy rõ, nếu không có con trai thì cô ta

chẳng là thá gì hết.

Dì Đào quạt mạnh tay rồi nói với vẻ không nỡ.

– Bọn tôi có tới đấy xem. Thai nhi được sáu bảy tháng, đã thành hình rồi, thế mà bị móc bỏ vào trong chậu rửa mặt, máu chảy

đầm đìa.

Lúc nhắc đến thai nhi, dì Đào còn nhăn mặt lại. Thế là đủ thấy cảnh tượng hôm ấy là đả kích rất lớn với bà.

Nam Sơn nghe xong thì thổn thức hồi lâu, cái cách bắt mạch đoán con trai hay con gái vừa nghe đã biết không đáng tin rồi. Thế

mà cả nhà họ Đào đều tin rồi chôn vùi một sinh mạng bé nhỏ, đúng là ngu muội không tả nổi.

Dì Đào nhỏ giọng kể tiếp:

– Hai người biết chuyện gì khiến tôi khó chịu nhất không?

– Là gì thế?

Làm một người nghe có tâm, Nam Sơn hỏi.

– Cứ nhớ lại chuyện đó là tôi nổi hết cả da gà.

Dì Đào sờ cánh tay dựng hết lông tơ của mình.

– Bọn họ ăn cả thai chết, còn nói là đồ bổ. Không những thế còn lừa Mạnh Thanh Hà là thịt heo rồi cho cô ta ăn một chút nữa.

Chuyện này có khác gì ăn thịt người đâu kia chứ? Hơn nữa còn ăn chính người thân của mình.

Sau khi Nam Sơn nghe xong, cô cảm thấy buồn nôn vô cùng, bèn vội uống một ngụm trà đè cơn buồn nôn xuống.

Cô không dám hỏi dì Đào rằng Mạnh Thanh Hà có biết chuyện này hay không, thật xót xa thay.

– Dì Mạnh đáng thương quá.

Trên mặt Nam Sơn lộ rõ vẻ đồng cảm và buồn bã.

Dì Đào nghe xong thì gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

– Chứ sao nữa.

Bà dừng một lát rồi lẩm bẩm một câu:

– Xem như là nhân quả báo ứng vậy.

Nam Sơn hỏi:

– Nhân quả báo ứng? Dì Mạnh hiền lành, tốt bụng như thế lại làm ra chuyện ác độc hơn cụ Đồng ư?

Dì Đào cười qua loa lấy lệ:

– Không có gì đâu.

Có vẻ như không muốn nói thêm gì nữa.

– Mười giờ rưỡi rồi đấy, tới giờ nấu cơm kìa.

Tấm rèm phòng khách bị vén lên, một người đàn ông béo mập đi tới, trông rất có tướng phu thê với dì Đào.

Dì Đào đứng dậy, nói với Cố Thăng và Nam Sơn:

– Ông nhà tôi giục tôi đi nấu cơm rồi, sau này có thời gian thì chúng ta lại nói tiếp.

Đoạn, bà cười cười rồi bắt đầu quảng cáo nhà mình:

– Nếu hai người không thích ở lại nhà cụ Đồng thì cứ tới ở nhà tôi. Nhà tôi còn phòng trống đấy, giảm hai mươi phần trăm tiền

thuê phòng.

Cố Thăng nhã nhặn từ chối:

– Vậy không được đâu, cháu đã thanh toán tiền thuê nhà một tuần rồi. Nếu trả phòng sớm, cháu không thể lấy lại tiền thuê và

tiền cọc được.

– Xem ra cậu cũng hiểu cụ Đồng đấy nhỉ.

Dì Đào trêu ghẹo.

Nếu dì Đào đã muốn đi xuống nhà bếp nấu cơm thì Cố Thăng và Nam Sơn cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.

– Nhà họ Đào cũng sắp ăn cơm rồi, dì Đào à, bọn cháu đi đây.

Nam Sơn chào tạm biệt dì Đào.

– Đi thong thả nhé.

Dì Đào dọn dẹp vỏ hạt dưa trên bàn.

– Dì không tiễn được đâu.

Cố Thăng và Nam Sơn chọn nơi râm mát mà đi, từ từ trở về nhà họ Đào.

Sau khi nghe câu chuyện của dì Đào, hai người càng có ấn tượng xấu với nhà họ Đào hơn.

Vừa bước vào sân, Nam Sơn nhìn thấy Mạnh Thanh Hà đang ngồi trên ghế đẩu trước cửa nhà lột hạt đậu.

Nam Sơn nhớ tới chuyện bà ấy gặp phải năm đó thì cảm xúc rất phức tạp, cô bước về phía trước.

Mạnh Thanh Hà phát hiện có một cái bóng bao phủ lấy mình, bà ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nét mặt đau buồn của Nam Sơn, bà

hỏi:

– Hình như tâm trạng của cô không tốt lắm, chứng thiên đầu thống lại nặng hơn sao? Cô mau lên giường nghỉ ngơi một lát đi.

Đoạn lại nói tiếp:

– Hôm nay ăn thịt xào đậu nành với nước tương, đây là nước tương nhà ủ, hương vị chắc chắn rất ngon.

Nam Sơn cũng ngồi xổm xuống, lột hạt đậu cùng bà:

– Tôi làm sắp xong rồi, cô mau đi nghỉ đi. Tôi nấu cơm xong thì sẽ gọi cô.

Nam Sơn mỉm cười đáp:

– Cháu có yếu ớt thế đâu.

– Ừ, người trẻ tuổi vận động nhiều mới có lợi cho sức khỏe.

Mạnh Thanh Hà cúi đầu lột đậu rồi hỏi:

– Cố Thăng đâu rồi? Sao tôi không thấy cậu ta vậy?

Ngày thường, hai người họ dính nhau như hình với bóng.

– Anh ấy hả.

Nam Sơn lột đậu bỏ vào trong rổ nhựa, đáp:

– Anh ấy có chút chuyện phải giải quyết, còn ở nhà Dì Đào ấy.

Nam Sơn và Cố Thăng vừa mới đi chưa bao lâu đã bị dì Đào đuổi theo chặn lại. Dì Đào thở hổn hển báo cho Cố Thăng biết có điện

thoại của anh.

Chắc là chuyện công ty rồi, Cố Thăng bảo Nam Sơn về nhà trước, anh đi nói chuyện điện thoại.

Hai người lột đậu rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã lột hết rồi.

Mạnh Thanh Hà vươn vai, giãn gân cốt.

– Tôi ra sông rửa đậu chút, bên ngoài nắng lắm, cô đừng đi ra ngoài.

Nam Sơn đáp:

– Ừm, vậy cháu về phòng đây.

– Cố Thăng đã về rồi kìa.

Mạnh Thanh Hà ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Thăng đang đi tới.

Nam Sơn quay đầu lại, vươn tay về phía Cố Thăng, ý bảo anh kéo cô dậy. Cô ngồi xổm lâu quá nên chân hơi tê.

Cố Thăng mỉm cười, nắm lấy tay Nam Sơn, hơi dùng sức kéo Nam Sơn đứng dậy.

Lúc đứng lên, vì ngồi lâu quá lại đứng hơi nhanh nên bị chóng mặt một chút.

Nam Sơn hỏi:

– Công ty có chuyện quan trọng cần anh giải quyết sao?

– Không có.

Thấy Nam Sơn tò mò, Cố Thăng bật cười đáp:

– Lịch Danh Minh cố tình gọi tới hỏi cái túi to kia dùng sao rồi, có cần đưa thêm không.

Nam Sơn: …

Cố Thăng nhún vai.

– Anh đã nói anh vô tội mà.

Anh nhướng mày:

– Anh đã từ chối đề nghị của anh ta một cách đầy chính nghĩa đấy nhé.

Như đang tỏ vẻ: Nhất định em phải tin anh.

Nam Sơn nói:

– Anh ta là trợ lý quản rộng nhất mà em từng thấy đấy.

Cố Thăng chớp mắt tỏ vẻ nghịch ngợm với cô:

– Bởi vậy anh cần phải thưởng cho anh ta.

Vì Lịch Danh Minh, Cố Thăng suýt chút nữa phải ngủ trên mặt đất. Nếu trợ lý Lịch lại ra vẻ tự cho mình thông minh lần nữa, đoán

chừng anh thật sự không thể ngủ trên giường được mà chỉ có thể nằm dưới đất luôn thôi.

Nam Sơn cảm thấy Cố Thăng cười rất gian, cô chưa kịp hỏi thưởng gì thì anh đã trả lời luôn:

– Anh đã đổi toàn bộ tiền thưởng cuối năm trong năm nay của anh ta thành…

Cố Thăng nháy mắt ra hiệu “Em hiểu mà” với cô.

Tiền thưởng cuối năm của Lịch Danh Minh khá nhiều. Nếu đổi thành thứ kia, đoán chừng cả đời này anh ta không cần đi mua nữa

rồi, Nam Sơn thầm rơi một giọt nước mắt cho cúc hoa của anh ta.

Bởi vì thời tiết nóng nực, cả thôn giống như một lò lửa, hoàn toàn không thể đi ra ngoài làm việc.

Vì thế từ mười hai giờ trưa đến ba giờ chiều, cả nhà họ Đào đều nghỉ ngơi và ngủ trưa ở trong nhà.

Cố Thăng và Nam Sơn căn bản không có cơ hội lẻn vào phòng của ai hết, đành phải ngoan ngoãn nằm nghỉ dưỡng sức ở trong

phòng.

Đám ve sâu trên cây cổ thụ ngoài cửa sổ kêu ra rả, không khí đượm vẻ phiền não.

Nam Sơn trở mình trằn trọc không ngủ được, hai người lại nói thêm vài câu, thoáng một cái cô đã bắt đầu buồn ngủ rồi thiếp đi

lúc nào không hay.

Sau khi Nam Sơn tỉnh lại, cô đã biến thành chiếc quạt hương bồ trong tay dì Đào. Dì Đào phe phẩy quạt khiến cô hơi chóng mặt.

Hai vợ chồng dì Đào đang nằm trên giường nói chuyện phiếm với nhau.

– Năm nay nóng quá, biết vậy tôi đã không trồng dưa hấu rồi, không những bị khô héo mà còn phí tiền phân bón nữa.

Dì Đào nhíu mày nói:

– Cũng tại ông muốn ăn thôi, tôi thấy chẳng bằng trồng bí đao còn tốt hơn.

– Bí đao ăn đâu có ngon, mà bà cũng sắp mập như nó luôn rồi kìa.

Chồng dì Đào vặc lại, đoạn hỏi:

– Ba anh em kia còn ở nhà mình bao lâu nữa thế?

– Hì hì, tôi cũng không biết nữa. Họ trả tiền thuê theo tuần, tôi mong bọn họ ở càng lâu càng tốt.

Dì Đào thấy chồng mình không vui lắm, bèn hỏi:

– Sao thế, bọn họ chọc giận ông à?

Chồng dì Đào nhíu mày:

– Không có chọc tôi, chẳng qua ba người họ cường tráng quá nên tôi hơi sợ.

Nhất là Hắc Nhị Sơn, bản mặt cứ như xã hội đen vậy, giống như tất cả mọi người đều thiếu tiền cậu ta không bằng.

– Tôi thấy họ rất tốt mà, nói chuyện vừa lễ phép lại khách sáo. Bình thường ông nói chuyện chú ý một chút, không chọc bọn họ

thì không sao đâu. Tôi còn mong Cố Thăng có thể giới thiệu thêm vài vị khách cho tôi nữa kìa. Như thế thì chúng ta cho thuê

phòng, có thể kiếm được khá nhiều tiền rồi.

– Cố Thăng? Là cái thằng công tử bột môi hồng răng trắng kia ấy à?

Dì Đào nói với vẻ không đồng ý:

– Công tử bột gì chứ, đây là đẹp trai. Thím Lý còn muốn gả con gái cho Cố Thăng kìa. Hừ, biết người ta có bạn gái mà còn nghĩ

thế, thật không biết xấu hổ. Mụ ấy cứ nghĩ con gái mình là tiên nữ, chỉ có thằng con nhà bí thư thôn mới thích con gái mụ thôi.

Dì liếc chồng mình:

– Tôi cảnh cáo ông, thường ngày đừng có thân thiết với họ Lý quá. Bằng không, ông đừng trách tôi không khách khí.

Chồng dì Đào cười gượng đáp:

– Tôi đâu dám, mà bà nói gì với Cố Thăng vậy?

Dì Đào bĩu môi trả lời:

– Không gì, chỉ bàn về chuyện của nhà họ Đào thôi.

– Bà sẽ không nói ra…

Chồng dì Đào lộ vẻ căng thẳng.

Nam Sơn nín thở, tập trung tinh thần cao độ lắng nghe lời tiếp theo của ông ta. Trông ông ta căng thẳng như thế, chắc chắn

chuyện đó rất quan trọng.

Nào ngờ dì Đào lập tức cắt ngang lời chồng mình.

– Dĩ nhiên là không rồi, tôi biết chừng mực mà. Ông biết không? Cụ Đồng lại muốn dẫn Mạnh Thành Hà tới chỗ bác sĩ Mục khám

bệnh, vì bụng của cô ta vẫn không có động tĩnh gì cả.

Nam Sơn hơi thất vọng, hình như sự thật đã vuột mất rồi.

Chồng dì Đào tặc lưỡi:

– Mạnh Thanh Hà đồng ý rồi à? Sao cô ta có thể tin bác sĩ Mục nữa chứ, cô ta không xem bà ấy như kẻ thù là đã khá lắm rồi.

– Chuyện năm đó rất ầm ĩ, cụ Đồng còn hắt phân vào nhà bác sĩ Mục kia mà.

Nhưng con người thì không tránh khỏi trúng gió cảm lạnh, người nhà họ Đào không thể nào cả đời không bệnh, mà bác sĩ Mục lại

là bác sĩ duy nhất trong thôn. Cuối cùng cụ Đồng phải xách theo một con gà mái đi xin lỗi, còn nói chuyện của con dâu bà không

thể trách bác sĩ Mục được, chỉ trách số con dâu không tốt mà thôi.

– Nhiều năm rồi mà vẫn không có con, chắc bà ấy sốt ruột.

Dì Đào suy đoán, rồi lại thở dài:

– Mạnh Thanh Hà có ngày hôm nay, nói cô ta bị báo ứng cũng không sai. Từ đầu đến cuối tôi không thể thông cảm với cô ta được.

– Năm đó cô ta cũng chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện thôi.

Chồng dì Đào nói đỡ cho Mạnh Thanh Hà.

Dì Đào cười khẩy:

– Nhỏ nhắn gì, thứ gì nên hiểu cũng hiểu cả rồi.

Nam Sơn nghe thấy dì Đào nói thế thì đoán lúc Mạnh Thanh Hà còn trẻ đã làm sai chuyện gì đó, mà còn là chuyện không thể tha

thứ được.

Nhưng cô nghe hồi lâu, vẫn không thấy dì Dào nói chuyện kia rốt cuộc là chuyện gì, làm cho cô sốt ruột quá.

Scroll Up