Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Nam Sơn nói suy đoán của mình cho Cố Thăng nghe.
Ngay từ đầu bà ta đã phát hiện ra thân phận của Nam Sơn rồi sao? Cố Thăng vừa cảm thấy kinh ngạc, lại vừa không hiểu nổi
Mạnh Thanh Hà.
Nếu anh là Mạnh Thanh Hà, khi biết người nhà của nạn nhân tình cờ tìm đến thì anh tuyệt đối sẽ không cho họ vào nhà. Thậm chí
anh còn cảm thấy lý do xe hỏng là cái cớ thôi, họ muốn viện cớ này để quang minh chính đại vào thôn Đào Nguyên điều tra vụ
mất tích của Hứa Tuệ Lộ thì có.
Cố Thăng nhớ lại những ngày ở cùng với Mạnh Thanh Hà mà không hề cảm nhận được chút thù địch nào của bà với anh và Nam
Sơn, thậm chí bà còn rất quan tâm đến hai người.
Tâm tư của Mạnh Thanh Hà quá kín đáo, Cố Thăng hoàn toàn không hiểu bà ta nghĩ gì nữa.
Nếu bà ta thật sự biết thân phận của Nam Sơn mà lại thấy cái gói nhỏ kia biến mất thì ắt sẽ hoài nghi đến hai người thôi.
Phải nhanh chóng rời xa loại người nguy hiểm ngầm này mới được.
Nam Sơn luôn nhất trí với quan điểm của anh. Cô nói:
– Nếu đêm nay năng lực của em khôi phục thì ngày mai chúng ta đi luôn.
– Ừ. Đi nhanh mới tốt.
Cố Thăng nói thêm:
– Chúng ta thu dọn đồ đạc trước đi, để mai đỡ phải vội vàng.
Anh nghĩ ngày mai họ có thể rời khỏi đây rồi, bởi vì người vây khốn Nam Sơn ở đây chính là người thân của cô.
Bọn họ không mang tới nhiều đồ, chỉ dọn qua loa là ổn, những thứ đã dùng trong mấy ngày nay thì không cần mang đi nữa, cứ
để hết lại đây đi.
…
– Anh tắt đèn nhé.
Cố Thăng đứng trước công tắc rồi nói.
Nam Sơn nằm trên giường, hai tay đặt trước ngực rất nghiêm chỉnh:
– Anh tắt đi, em chuẩn bị xong rồi.
Cố Thăng kéo nhẹ dây, cả phòng tối om xuống.
Anh bật đèn di động rồi trèo lên giường:
– Ngủ ngon.
– Ngủ ngon.
Vì chờ mong quá nhiều vào đêm nay nên Nam Sơn không ngủ được.
Thời gian trôi qua từng giây phút, Nam Sơn nhắm mắt lại nhưng não bộ vẫn cứ tỉnh táo như thường. Cô suy nghĩ linh tinh, chẳng
buồn ngủ gì cả.
– Chúng ta nói chuyện một lát đi.
Cố Thăng biết cô khoong ngủ được nên chủ động nói chuyện với cô.
Nam Sơn nói:
– Vâng, thực ra bây giờ em chẳng buồn ngủ chút nào.
– Không sao đâu, bao giờ đến lúc thì khắc buồn ngủ thôi.
Cố Thăng trở mình, phủ tay lên mái tóc dài của cô:
– Anh kể chuyện trước khi đi ngủ cho em nghe nhé, hồi xưa anh không ngủ được thì mẹ anh toàn kể cho anh nghe thôi.
– Được nha.
Cố Thăng bắt đầu kể:
– Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé cực kì đẹp trai, đẹp trai đến mức mà cậu ta nhận đứng thứ hai thì không ai dám tranh thứ
nhất ấy. Cậu ta đi cùng công chúa của mình tới thám hiểm một hòn đảo hoang, nơi đó có nguy hiểm khôn lường đang chờ họ…
Giọng anh trầm thấp ôn hòa, âm sắc hệt như tiếng đàn dương cầm ưu nhã.
Cô nghe một lúc thì cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, bèn chớp chớp mắt rồi nghe tiếng được tiếng chăng. Sao câu chuyện mà Cố
Thăng kể nghe quen vậy nhỉ?
Lúc sắp ngủ Nam Sơn mới nhận ra nhân vật chính trong câu chuyện ấy chính là cô và anh, chuyện anh kể là chuyện mà họ đang
trải qua ngay lúc này. Cố Thăng đã dùng giọng kể cổ tích để tự thuật những gì đang diễn ra.
Mặt dày thật, còn dám nhận mình đẹp trai nhất nữa chứ! Nam Sơn mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.
Cố Thăng nghe tiếng thở đều đều của Nam Sơn thì kể luôn đến cái kết. Anh nói như thật:
– Hoàng tử và công chúa hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, gặp người nhà nhau xong thì kết hôn luôn. Hoàng tử siêu đẹp
trai và công chúa siêu xinh đẹp lấy nhau rồi sinh ra ba cục cưng.
Kể xong anh lại phủ định:
– Ba thì nhiều quá, hai thôi vậy, sau đó bọn họ sống hạnh phúc mãi mãi mãi bên nhau.
Nói xong, anh bật cười thành tiếng, sau đó lại vội vàng bịt kín miệng vì sợ đánh thức Nam Sơn.
…
Nam Sơn chưa ngủ được bao lâu đã biến thành cúc áo của Mạnh Thanh Hà.
Mạnh Thanh Hà ngồi trên ghế lau tóc mình. Nhà họ Đào không có máy sấy, bà lau gần khô tóc thì buông khăn xuống rồi đi đóng
cửa sổ lại.
Ban nãy Đào Minh mở cửa ra cho mát.
Khi đi qua tủ quần áo, bà liếc khóa tủ một cái, sau đó hơi khựng lại rồi bước về phía nó.
Mạnh Thanh Hà chạm tay lên khóa tủ.
Thấy phản ứng của Mạnh Thanh Hà, Nam Sơn biết là bà đã nhận ra có người động vào khóa tủ rồi. Có lẽ bà nhớ rõ lần trước mình
chốt khóa như thế nào, đúng là cẩn thận thật.
Nếu bà ta xem xét kĩ thì sẽ phát hiện ra cái gói nhỏ trong tủ đã không cánh mà bay. Không biết nếu bà ta biết rồi thì sẽ làm gì,
có gây trở ngại cho hành động của cô và Cố Thăng vào ngày mai không đây.
– A Hà, đang làm gì đấy? Lau khô tóc rồi thì vào ngủ đi chứ.
Đào Minh thúc giục.
Mạnh Thanh Hà cười nói:
– Cũng gần khô rồi.
Rồi bà hỏi như thể vô tình:
– Hình như khóa tủ hỏng rồi thì phải, hôm qua ông mở nó à?
Đào Minh đáp:
– Chiều nay tôi lấy cái áo sơ mi không mặc được ra cho mẹ sửa đấy.
Rồi ông nói thêm:
– Lúc đó còn ngon lành mà, mình xem thử lại xem.
Nghe ông ta nói thế, không chỉ Mạnh Thanh Hà mà cả Nam Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm. Nam Sơn yên tâm hơn nhiều.
– Ừm, thế chắc là tôi vặn chưa đủ mạnh.
Mạnh Thanh Hà cúi người giả bộ sờ mó một lúc:
– Mở được, mai tra tí dầu vào thì không bị rít như vậy nữa.
Bà mở tủ ra nhìn thoáng vào một cái rồi đóng lại.
Nhìn sắc mặt của Mạnh Thanh Hà, Nam Sơn không thấy bất cứ cảm xúc gì, chỉ có thể cầu nguyện rằng bà không thấy chỗ nào
bất ổn thôi.
Mạnh Thanh Hà lên giường đi ngủ. Bà quay lưng về phía Đào Minh, nằm cách ông một chút.
Đào Minh không thèm để ý mà vươn tay tắt đèn đi.
Chẳng bao lâu sau, trên giường đã vang vọng tiếng ngáy như kéo bễ của Đào Minh.
Mạnh Thanh Hà xoay người nhìn ông ta với ánh mắt sáng quắc hồi lâu rồi từ từ nhắm mắt lại, trên mặt còn nở nụ cười khó lường.
Nam Sơn chờ Mạnh Thanh Hà ngủ rồi về lại thân thể mình, ôm tâm trạng lo âu chìm vào giấc ngủ.
…
Có lẽ vì trong lòng có tâm sự nên Nam Sơn tỉnh giấc mà trời vẫn còn tối đen.
Cô nhìn sang bên cạnh theo bản năng rồi trợn tròn mắt, không thấy Cố Thăng đâu cả.
Sáng sớm tinh mơ mà anh đi đâu rồi?
Tiếng Cố Thăng truyền tới từ phía chân giường:
– Anh ở đây.
Rồi anh hỏi với giọng thấp thỏm:
– Em thế nào rồi?
Nam Sơn chống tay lên giường ngồi dậy thì thấy Cố Thăng đang ngồi dựa vào tường.
Có vẻ như anh cũng rất căng thẳng, cho nên sáng sớm tỉnh dậy mới không ngủ thêm được nữa.
– Em bình thường rồi, chỉ xuyên có một lần thôi.
Nam Sơn cười rạng rỡ rồi đáp.
Cố Thăng cũng nở nụ cười:
– Tốt quá rồi, giờ mình chờ trời sáng nữa thôi.
…
Cố Thăng và Nam Sơn không dậy quá sớm để tránh người nhà họ Đào phát hiện ra chỗ nào khác thường.
Khi ăn sáng, Cố Thăng mới nói với cụ Đồng:
– Mấy hôm nay bọn cháu quấy rầy mọi người quá, qua mấy hôm tĩnh dưỡng, chứng thiên đầu thống của Nam Sơn đã khá lên
nhiều, bọn cháu cũng nên trở về rồi ạ.
– Đi sớm thế? Nếu tốt cho sức khỏe thì ở thêm mấy hôm đi chứ?
Cụ Đồng giữ họ lại, bà cụ tiếc đống tiền thuê nhà kếch sù mà họ đưa cho mình lắm.
Cố Thăng lắc đầu cười:
– Không được, ở công ty cháu có chuyện cần về xử lý ạ.
Tuy công ty có Cố Hằng trông giúp, nhưng anh vẫn phải về để tự xử lý một vài chuyện quan trọng.
Ông cụ Đào hỏi với vẻ tiếc nuối:
– Bao giờ đi?
Cố Thăng trả lời:
– Sáng nay cháu đi luôn. Cháu nghe dì Mạnh nói chín giờ sáng có xe bus đi tới thôn Đào Nguyên mà.
– Đúng đấy.
Ông cụ Đào gật đầu:
– Đã dọn xong đồ chưa? Đi đường cẩn thận nhé.
Nam Sơn nói:
– Vâng ạ.
Vì sắp được về nhà nên tâm trạng Nam Sơn rất tốt.
Dì Mạnh vẫn cúi đầu húp cháo, từ đầu đến cuối không nói không rằng. Nam Sơn không biết có phải bà đã nhận ra điều gì rồi
không.
Ăn sáng xong, Cố Thăng và Nam Sơn mang hành lý đi tới nhà dì Đào.
Bọn họ đi thì Tam Hắc cũng đi theo.
Khi hai người đến thì nhà dì Đào đang ăn sáng.
Vừa thấy họ mang hành lý thì dì Đào đã đoán ra nguyên nhân họ tới đây:
– Nam Sơn, cô với Cố Thăng phải về hả? Giờ qua gọi ba người anh đi cùng à?
– Vâng ạ.
Nam Sơn gật đầu.
Tam Hắc nghe xong thì ăn vội ăn vàng, cuối cùng cũng được về rồi.
Tuy dì Đào đối đãi với họ rất tốt, thế nhưng họ thực sự không thể thích nghi nổi với cuộc sống trong thôn Đào Nguyên này.
Dì Đào tươi cười buông bát đũa xuống:
– Nơi này có khí hậu trong lành, mọi người ở thêm mấy hôm đi.
– Không được, bọn cháu đều có công việc phải làm mà.
Cố Thăng đáp.
Dì Đào dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cố Thăng hiểu rõ ý bà:
– Không cần trả tiền thuê nhà lại cho bọn cháu đâu, dì cứ giữ đi ạ.
– Thật ngại quá.
Dì Đào cười ngần ngại:
– Họ ở có ba bốn hôm thôi mà.
Cố Thăng nói:
– Không sao đâu dì, mấy ngày nay dì quan tâm họ nhiều rồi.
Tam Hắc ăn uống xong, lau miệng rồi vào lấy hành lý.
…
Khi leo núi, Cố Thăng luôn chú ý đến sắc mặt của Nam Sơn, chỉ sợ chuyện lần trước lại tái diễn.
Khi đến đỉnh núi, thấy sắc mặt cô vẫn hồng hào bình thường, tinh thần hăng hái phấn chấn thì anh mới yên tâm phần nào.
Nam Sơn quay lại nhìn xuống thung lũng, thấy Mạnh Thanh Hà đang đứng trong ruộng ngẩng đầu nhìn họ.
Vì ở quá xa nên cô không thấy được vẻ mặt của bà, chỉ cảm thấy bà hệt như một con sói có thể nhảy lên vồ mồi bất cứ lúc nào,
mà giờ đang phải nhìn con mồi của mình rời đi trong nỗi bất cam.
Tim Nam Sơn đập thình thịch. Cô quay đầu đi rồi xuống núi với Cố Thăng.
…
Chuyến bus hôm nay tới trễ, quá chín giờ mà vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Cố Thăng nôn nóng đi qua đi lại, chỉ sợ xe không đến.
Đại Hắc đề nghị quay lại nhà dì Đào gọi taxi lên đón.
Phương án này bị Nam Sơn bác bỏ ngay tắp lự, cô không thể nào quên được bóng dáng Mạnh Thanh Hà đứng dưới chân núi kia.
Cô cảm thấy giờ mình mà quay lại đó thì sợ là không về được mất.
Cố Thăng nghĩ ngợi một lát, thôi thì đã đến đây rồi, chờ thêm một tí nữa đi, chỉ cần xe tới là được.
Mấy người họ thương lượng rồi quyết định, nếu mười giờ mà không thấy xe thì sẽ trở về gọi điện cho xe lên đón.
Cuối cùng xe bus cũng tới, muộn những nửa tiếng đồng hồ.
Mọi người đều tươi cười rạng rỡ rồi bước lên xe trong nỗi xúc động lâng lâng.
Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này thì đường xóc bao nhiêu cũng thành nhẹ nhàng hết.
Xe lắc la lắc lư, Nam Sơn hơi buồn ngủ. Cô nói với Cố Thăng ngồi cạnh mình:
– Em mệt quá, em ngủ chút nhé.
– Ừ.
Cố Thăng kéo vai cô về phía mình:
– Ngủ đi, cho em dựa vai này.
Nam Sơn nghe lời dựa vào vai anh rồi chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Một lát sau, Cố Thăng cũng buồn ngủ rã rồi. Hôm nay anh còn dậy sớm hơn cả Nam Sơn. Hai người dựa đầu vào nha rồi cùng
chìm vào mộng đẹp.
Đại Hắc nhìn Nhị Hắc đang dựa vai mình với vẻ kì thị rồi đẩy cậu em về phía Tiểu Hắc bên kia. Tiểu Hắc cũng không chịu cho Nhị
Hắc dựa vai, lại đẩy ông anh cho Đại Hắc.
Đại Hắc và Tiểu Hắc đẩy qua đẩy lại một hồi, cuối cùng Nhị Hắc dựa đầu vào ghế, ngửa cổ há mỏ ra mà ngủ.
…
Khi Nam Sơn tỉnh lại thì thấy mình mặc quần áo bệnh nhân, và trên tay cắm kim truyền dịch.
Cô nhìn hoàn cảnh xung quanh một lát mới nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện rồi.
Ý thức của cô cứ tơ lơ mơ, chân cẳng thì tê rần. Cô trở mình dậy nhìn xuống mới thấy Cố Thăng đang gối lên đùi mình mà ngủ.
Cô hơi động đậy đã đánh thức anh.
Cố Thăng ngẩng đầu lên, thấy cô tỉnh thì mừng rỡ vô cùng.
Anh nói với giọng khản đặc:
– Cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Em có biết em đã ngủ bao lâu rồi không?
Hôm đó sau khi tới trạm dừng, Cố Thăng muốn đánh thức Nam Sơn nhưng cô chẳng hề nhúc nhích. Nếu không phải cô vẫn còn
thở thì anh còn tưởng là cô đã đi rồi.
Sau đó, anh thử đủ mọi cách để đánh thức cô nhưng đều vô dụng.
Bác sĩ cũng bất lực với tình trạng của Nam Sơn, mọi chỉ số của cơ thể cô đều rất bình thường. Ông đành phải bảo Cố Thăng chờ
cho đến khi Nam Sơn tỉnh lại.
Nam Sơn sửng sốt hồi lâu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Thăng nhếch nhác đến thế.
Cố Thăng trước mắt cô đầu tóc rối tung như thể mấy ngày rồi không quan tâm tới, râu ria tua tủa, hai mắt đỏ ngầu.
Nói đoạn, Cố Thăng quay lưng về phía Nam Sơn:
– Anh sợ là em không tỉnh lại nữa. Ngày nào anh cũng nói với em bao nhiêu là chuyện, nhưng mà em không để ý đến anh…
Nam Sơn cam đoan:
– Sau này em sẽ không tự nhiên ngủ bất tỉnh như thế nữa, em hứa với anh mà.
– Ừ.
Nam Sơn nhìn tấm lưng rộng vững chãi của anh:
– Cố Thăng, anh quay lại đây rồi mình nói chuyện với nhau có được không?
Cố Thăng không chịu. Anh nói với giọng hết sức nhẹ nhàng:
– Anh đang khóc, em chờ anh bình tĩnh lại đã.
Sau đó, dường như anh cảm thấy nói vậy thì xấu hổ quá, bèn bổ sung:
– Anh khóc vì vui quá đấy thôi.
Anh không muốn để cho cô thấy mình rơi nước mắt, bởi vì như thế chẳng men chút nào.
– Được rồi.
Nam Sơn đáp.
Nghe lời anh nói, trái tim cô mềm nhũn.
Người đàn ông trước mắt cô đáng yêu quá, đáng yêu đến mức sống mũi cô cay xè.
Cố Thăng điều chỉnh tâm trạng rất nhanh. Anh quay lại rồi hỏi:
– Em thấy thân thể thế nào? Anh gọi bác sĩ tới xem nhé?
Nam Sơn hiểu rõ cơ thể mình. Cô biết nguyên nhân của chuyện này, cho nên bèn ngăn anh lại:
– Đừng anh, chờ tí nữa rồi gọi, bây giờ em ổn mà.
Cô nhìn vào đôi mắt đen trong vắt của anh:
– Em ngủ mấy ngày rồi?
– Năm ngày.
Cố Thăng nói rất chậm rất chậm. Em ngủ bao nhiêu lâu, anh thức bấy nhiêu lâu.
Nam Sơn kinh ngạc:
– Lâu thế sao?
Cô cứ nghĩ cùng lắm chỉ hai ngày.
– Ừ.
Cố Thăng nói thêm:
– Về đến nơi thì anh báo cảnh sát ngay, nhưng mà cảnh sát không tìm thấy cả nhà Đào Minh.
Nam Sơn nói:
– Họ chết cả rồi, chỉ trừ Mạnh Thanh Hà.