Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Bà Hứa hỏi:
– Con đã nói chuyện này với bà ngoại chưa?
– Chưa ạ.
Nam Sơn dừng một chút rồi nói tiếp:
– Bà ngoại tuổi đã cao, con sợ bà không chịu nổi kích thích này. Vừa biết tin xong là con gọi điện cho mẹ ngay.
Bà Hứa lên tiếng
– Con làm tốt lắm.
Bà lại hỏi:
– Dì cả của con, làm sao mà… chết? Con biết không?
Nam Sơn không giấu diếm, cô thành thật trả lời:
– Dì cả bị lừa bán, sau đó bị dồn vào chân tường buộc phải tự sát.
Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng, Nam Sơn biết mẹ mình và dì cả hiện tại đang phải bình ổn cảm xúc, cô không nói gì.
Một lát sau, bà Hứa thở dài:
– Cảnh sát liệu có gọi đến nhà bà ngoại không?
– Không đâu, Cố… con đã nói với cảnh sát rồi, người ta đổi thành báo cho con.
– Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…
Bà Hứa không nhịn được mà thốt lên, xem ra tạm thời là muốn gạt bà ngoại.
Nam Sơn đứng trước cửa sổ, bên ngoài đã nổi gió, cuốn theo lá cây xoay vòng trên không trung.
Hôm qua có mưa khiến tiết trời nóng bức tiêu tan gần hết, lại thêm phần se se lạnh.
Thật đúng là một thoáng mưa thu một thoáng lạnh.
Nam Sơn tựa đầu lên cửa sổ thủy tinh, chỉ thấy lạnh ngắt như băng.
– Khi còn bé con đã từng gặp… dì cả chưa mẹ?
– Gặp rồi.
Bà Hứa nhớ lại rồi bảo:
– Khi còn còn nhỏ, dì thương con lắm, mua cho con bao nhiêu là đồ chơi. Lúc đó con còn bé, không có ấn tượng gì cũng là bình
thường.
Nam Sơn cố gắng nhớ lại một hồi, trong đầu vẫn không hề có kí ức gì về người dì ấy cả.
– Tại sao con chưa từng nghe người trong nhà nhắc đến dì thế mẹ?
Tuy dì mất tích, thế nhưng bao dấu vết dì để lại trong căn nhà ấy đâu dễ gì mất đi?
Bà Hứa thở dài:
– Dì cả của con thích đi du lịch một mình, dựa theo cách nói bây giờ là du lịch bụi đó. Lúc con ba tuổi rưỡi, dì lại đi, đến một nơi
phong cảnh đẹp tuyệt trần nhưng hơi hẻo lánh. Bà ngoại con lo lắng, vì vậy ngày nào dì con cũng gọi điện thoại về nhà báo bình
an. Đến ngày thứ năm ở chỗ đó, dì con không gọi điện về nhà, bà ngoại cứ nghĩ dì mệt nên quên, cũng không lo lắng mấy, mãi
đến ngày thứ sáu cũng không thấy dì gọi điện…
Bà Hứa còn nói thêm:
– Sau đó người trong nhà báo cảnh sát, cảnh sát hỗ trợ đi tìm nhưng vẫn không thấy tin tức của dì cả. Ông bà ngoại con thậm chí
còn đến tận nơi đó để tìm, tìm hơn nửa năm, cuối cùng thân thể không chịu nổi nên đành phải từ bỏ. Bà ngoại con về nhà thì
bệnh nặng một trận. Nghĩ đến cảm xúc của bà, mọi người đều hiểu ngầm mà không nhắc đến dì cả của con nữa.
– Dạ.
Hóa ra là như vậy.
Bà Hứa bảo.
– Con nhắn địa chỉ cụ thể đi, ngày mai mẹ mua vé đến. Có chuyện gì gặp nhau rồi nói tiếp.
– Vâng, con sẽ gửi cho mẹ địa chỉ khách sạn đang ở, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tới cục cảnh sát.
– Được, mẹ cúp máy trước đây, chuyện này còn phải thương lượng một chút với dì cả hiện tại của con và dì út nữa.
Nam Sơn gật đầu.
– Vâng, mẹ cứ làm đi.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rất lâu. Người nhà đã biết tin rồi, hiện tại hẳn là rất rối loạn.
…
Buổi tối Nam Sơn và Cố Thăng cùng tản bộ dưới hàng cây, đèn đường tỏa ánh sáng dịu êm nhàn hạ.
Chuyện dì cả bên này cơ bản đã xong, mới rồi Trần Lượng báo cho Nam Sơn biết tiến triển mới nhất của vụ án, đã tìm được túi
chứa ốc nước ngọt rồi, có người ở thành phố bên cạnh bắt gặp Mạnh Thanh Hà đang ăn sáng.
Cô đoán phá án cũng phải mất mấy ngày.
Vốn dĩ cô chỉ đi du lịch theo đoàn của công ty thôi, không ngờ mình và Cố Thăng lại cùng trải qua chuyện này.
Lại nghĩ tới việc tình cờ tìm được dì cả mất tích từ lâu, cô cảm thấy thật là kì diệu. Chuyến đi này cũng không phải là không có
thu hoạch gì.
Lúc này cô mới nhớ tới ngày ấy Cố Thăng nhất quyết phải chở cô ra ngoài, miệng nói chắc chắn sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ.
Niềm vui bất ngờ kia rốt cuộc là cái gì nhỉ?
Vừa hay người ở ngay bên cạnh, cô bèn hỏi:
– Cố Thăng, lúc ấy anh chở em ra ngoài là muốn cho em xem cái bất ngờ gì ấy nhỉ?
Bước chân Cố Thăng hơi khựng lại, anh cười:
– Cái này ấy à, ở Tiên Châu trong thành phố Y có một cái đầm tình yêu, tương truyền vào ngày 20 tháng 7 âm lịch, đôi tình nhân
nào đi đến đây sẽ ở bên nhau dài lâu trọn đời. Đêm đó còn có đom đóm bay quanh, anh thấy hình trên mạng đẹp vô cùng, lại
xem phần đánh giá…
Anh chớp chớp mắt nhìn cô:
– Cặp đôi yêu nhau đến đấy rồi thì cơ bản là trong vòng sáu tháng sẽ kết hôn, ba năm ôm hai đứa.
Anh nói với vẻ tiếc nuối:
– Đáng tiếc thời điểm ấy đã qua, chắc đom đóm cũng chết mất rồi, bên cạnh đầm tình yêu hẳn là toàn xác đom đóm thôi.
Vừa nghe anh nhắc đến xác đom đóm, Nam Sơn thầm tưởng tượng trong đầu rồi lập tức nổi hết cả da gà da vịt.
Cố Thăng lại tự nói cho mình nghe:
– Không đi cũng không sao, người gửi gắm hi vọng lên một thứ hư vô mờ mịt chẳng qua là không tự tin với tình cảm của mình.
Anh cười nhìn cô
– Chúng mình đi dù sao cũng chỉ là dệt hoa trên gắm.
– Đúng thế.
Nam Sơn luôn không tin mấy chuyện như vậy, tình cảm cần đến cả hai bên mới đúng.
Cố Thăng thấy cô đồng ý với quan điểm của mình:
– Vậy nên em cũng nghĩ chúng mình kết hôn trong sáu tháng, ba năm ôm hai đứa là không có vấn đề gì đúng không!
Nam Sơn: … Từ từ, trọng tâm chú ý của hai ta hình như sai sai.
Dường như trong lúc vô ý cô đã rơi vào bẫy của Cố Thăng, cô không trả lời câu hỏi, ngược lại lại nói rằng:
– Ngày mai mẹ em sẽ đến đây!
Cố Thăng kinh ngạc nhíu mày:
– Nhanh vậy sao?
Vừa nghĩ đến việc ngày mai sẽ gặp mẹ vợ, anh liền cảm thấy hơi căng thẳng, mấy lời vừa nói đều quẳng ra sau đầu hết.
– Mẹ em thích cái gì? Ngày mai anh…
Nam Sơn cắt ngang:
– Mẹ em tới đón dì cả, chắc không có lòng đi giao lưu tình cảm với anh đâu.
Có lí! Cố Thăng gật đầu, được một thoáng lại có lo lắng mới:
– Em bảo anh gặp mẹ em trong tình huống này liệu mẹ em có cảm thấy anh xui xẻo không.
Hiếm khi tự giác ghê vậy đó!
Cô cười khan một tiếng:
– Làm gì có, lúc đó em sẽ bảo mẹ anh là người phát hiện thi thể trước, mẹ nhất định sẽ cảm kích anh cho mà xem.
– Ừ.
Cố Thăng gật đầu cam chịu rồi lại lo lắng thêm. Lần này là anh ra ngoài du lịch nên mặc quần áo theo phong cách thoải mái,
không có quần áo lịch sự trang trọng. Anh quay đầu bảo Nam Sơn:
– Hay là giờ em đi cùng giúp anh mua quần áo đi, tiện tư vấn góp ý cho anh luôn.
– Cái gì?
Nam Sơn sửng sốt.
Cố Thăng chỉ trung tâm thương mại ở phía trước.
– Đi mua quần áo với anh đi, dạo này mấy bộ của anh cũng hơi cũ rồi. Anh không thể mặc mấy bộ này đi gặp mẹ em được, rõ là
không được đẹp.
– Không đẹp gì chứ? Mấy bộ anh mặc gần đây đều rất đẹp mà.
Gu ăn mặc của Cố Thăng lúc nào cũng tốt, hơn nữa còn là giá treo đồ trời sinh, cơ bản mặc bộ gì cũng đẹp mắt hết.
Anh nghiêm trang chững chạc lắc đầu:
– Em không hiểu, em cảm thấy anh mặc đẹp chủ yếu bởi vì mặt anh đẹp thôi chứ không phải vì quần áo của anh. Anh phải đi
mua mấy bộ, tôn cho mặt anh càng đẹp hơn nữa.
Nam Sơn: … Anh vui là được rồi.
Cuối cùng cô cũng đồng ý đi mua đồ cùng anh, quyết định này làm cô hối hận cả buổi tối.
Cô vốn cho rằng đàn ông chọn quần áo không phiền phức như phụ nữ, tư tưởng này đã bị Cố Thăng đập vỡ tan tành.
Hai người đi loanh quanh trong trung tâm thương mại khoảng ba tiếng, chỉ những lúc Cố Thăng đi thay đồ cô mới có thể ngồi
xuống nghỉ ngơi một lát.
Mới đầu lúc Cố Thăng mặc thử đồ đi ra Nam Sơn còn cho ý kiến, nhận xét một chút.
Sau đó cô vì mau chóng muốn về khách sạn nghỉ nơi nên toàn gật đầu nói được.
Cuối cùng, Cố Thăng bảo:
– Nam Sơn, mặt đẹp là một chuyện, quần áo đẹp là một chuyện khác. Em không thể vì anh điển trai mà lại khen mấy bộ xấu xấu
là đẹp được, làm người thì phải thật thà một chút chứ.
Nam Sơn: …
Đến khi hai người trở về khách sạn thì đã mười một giờ.
Lúc ra khỏi thang máy, Cố Thăng chuyển hết gói to gói nhỏ sang tay trái, xòe tay phải ra:
– Đưa điện thoại đây.
– Để làm gì?
Anh bảo:
– Suốt đường đi em toàn xem weibo, weibo có đẹp như anh không?
Anh tự hỏi tự trả lời:
– Đương nhiên là không rồi, anh đoán khi em về phòng sẽ lại lướt tiếp, chưa đến hai ba giờ chắc là còn chưa ngủ, thế nên tạm
thời để anh bảo quản điện thoại cho. Đỡ cho ngày mai gặp mẹ em lại uể oải ỉu xìu.
Anh nói thêm:
– Em yên tâm, anh sẽ không kiểm tra điện thoại của em đâu. Nếu em lo thì tốt nhất cứ khóa lại là được.
Lời này của Cố Thăng hoàn toàn không sai, Nam Sơn đúng là định liên tục theo dõi vụ Mạnh Thanh Hà.
Sợ ngày mai khi gặp mẹ, bà Hứa nhìn thấy cô bộ dạng uể oải kiểu gì cũng sẽ trách mắng cho xem.
Nếu cô không tự kìm được mình thì đưa điện thoại cho Cố Thăng là lựa chọn tốt nhất.
– Cầm lấy.
Cô tỏ vẻ vô cùng đau buồn.
Cố Thăng nhận điện thoại giơ lên:
– Sáng mai sẽ trả lại cho em, hôm nay em ngủ sớm một chút đi.
– Được.
…
Về phòng, Cố Thăng đặt di động của cô qua một bên rồi đi tắm.
Khoảng mười phút sau anh bọc khăn tắm đi ra.
Đúng lúc ấy, di động của Nam Sơn bị vứt lên giường vang lên tiếng chuông.
Anh chần chờ một thoáng, sắp mười hai giờ rồi, ai lại còn gọi điện cho Nam Sơn nữa?
Anh rảo bước về phía trước, đi tới trước giường, nhìn thấy tên người gọi đến: Bí Đỏ Đáng Yêu.
Vừa nhìn thấy ava, Cố Thăng cảm thấy nguy cơ ùn ùn, ava của người gọi đến này chỉ đẹp trai kém mình tí chút thôi.
Phản ứng đầu tiên của anh chính là tình địch.
Anh hít một hơi thật sâu rồi nhấn nút nghe điện, phô trương khí thế chính cung, câu nói đầu tiên chính là:
– Anh là ai?
Người đàn ông bên kia không cần nghĩ ngợi mà trả lời:
– Tôi là người đàn ông thân thiết với Nam Sơn nhất.
Mặt quá dày, người đàn ông thân thiết với Nam Sơn nhất phải là tôi chứ?
– A!
Cố Thăng lạnh lùng cúp điện thoại.
…
Chưa đến mười giây, người đàn ông kia lại gọi điện.
– Cậu là ai? Có quan hệ gì với Sơn Sơn?
Cố Thăng: Sơn Sơn? Gọi thân thiết thế cơ à, đến anh còn không gọi cô như vậy đây này.
Không để ý đến kẻ đối địch chính là sự coi thường lớn nhất.
Bởi thế, anh định vừa hỏi xong quan hệ của người kia với Nam Sơn là cúp máy ngay.
– Anh có quan hệ gì với Tiểu Nam Nam?
Anh không chịu yếu thế, cũng phải đặt nick name cho cô.
– Tôi là ba nó.
– Hả!
Cố Thăng lạnh lùng cúp máy tiếp.
Từ từ, hình như có cái gì đó không đúng.
Giờ anh mới kịp phản ứng, cái người đàn ông kia, hình như vừa nói mình là ba của Nam Sơn! Ba đó!
Thế mà anh cúp điện thoại của bố vợ tương lai, lại còn cúp hai lần!