Trong núi người ta nghỉ ngơi rất sớm, khoảng hơn chín giờ nhà nhà đều đã tắt đèn, Tô Dạng Nhiên ngồi trên xe cả ngày, lên giường không lâu cũng đã ngủ, sáng sớm cô bị tiếng gà thay nhau vang lên đánh thức.
Cô mặc quần áo tử tế mang theo đồ rửa mặt ra cửa, Mục Cầm đang ở trong sân rửa mặt, thấy cô thì khẽ mỉm cười “Cậu dậy rồi à?”
Tô Dạng Nhiên mỉm cười “ừ” một tiếng, đi tới.
Ăn điểm tâm xong, Tô Dạng Nhiên đi theo Mục Cầm qua nhà của thôn trưởng, thôn trưởng thấy cô thì vô cùng cao hứng, “Ngày hôm qua nghe nói cháu đến đây, nếu không phải bị thím ngăn lại thì chú đã tới gặp cháu liền rồi.”
Thím Trần từ trong phòng đi ra, trong tay bưng một cái mâm, bên trong đổ đầy hạt dưa đậu phộng các loại quà vặt, ra tới cửa nghe được câu này thì nói: “Tiểu Tô ngồi xe cả ngày, ông không định cho người ta nghỉ ngơi một chút à.”
Bà nhìn thôn trưởng làm bộ tức giận sau đó nở nụ cười nhìn hai người, đặt cái mâm vào tay cô, “Nhà thím cũng không có gì ngon chiêu đãi, chỉ có trái cây khô thôi, mấy đứa đừng chê nha.”
Hai người vội vàng khoát tay, “Thím nói gì vậy, chúng cháu sao dám chê chứ?”
Tô Dạng Nhiên cắn hột dưa, cười nói: “Thím, hạt dưa nhà thím thật là thơm, nguyên chất nguyên vị.”
Ánh mắt thím Trần híp lại thành một đường, “Ai, thơm thì ăn nhiều một chút, nhà thím vẫn còn nữa, lát nữa cho hai đứa.”
Sắc trời càng ngày càng sáng, nhà thôn trưởng cũng dần dần náo nhiệt lên, mọi người hoặc ngồi hoặc đứng chen đầy trong sân nhỏ, mỗi ngày chỉ có giờ này là đông đúc, còn chưa tới giờ cơm trưa, thím Trần và mấy thím khác cũng đã bắt đầu đứng lên, như thông lệ mấy năm trước, Tô Dạng Nhiên sẽ ở lại đây ăn cơm.
Thật ra thì mấy năm trước cô vẫn chưa quen, cũng cùng mọi người nói qua chuyện này nhưng mọi người cũng chỉ nghe, còn làm thì vẫn làm, đến cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp, bởi vì dân làng ở đây quá thuần phác, người khác đối tốt với bọn họ, bọn họ cũng sẽ đối tốt lại gấp bội lần.
Người miền núi coi Tô Dạng Nhiên và Mục Cầm như người thân, nếu như không nhờ cô, trường tiểu học Hy Vọng e là không thể tồn tại đến bây giờ, mà cũng nhờ có Mục Cầm tự nguyện ở lại đây dạy học, dân làng quá rõ kiến thức rốt cuộc quan trọng thế nào, chỉ có học giỏi con cái nhà họ mới có thể ra khỏi núi đèo, đi vào thành phố.
Hôm nay là thứ bảy, học sinh cũng nghỉ ở nhà, sau khi ăn cơm trưa xong Mục Cầm dẫn cô đi thăm bọn trẻ.
Qua mỗi năm, Tô Dạng Nhiên có thể nhận ra trường học thay đổi thế nào, tất cả đều phát triển theo hướng tốt, diện tích trường không lớn nhưng tận dụng rất đúng cách, bàn học được sắp xếp gọn gàng, cửa sổ sáng sủa, vô cùng chỉnh tề.
“Bọn nhỏ đều vô cùng thích.” Mục Cầm nói.
Tô Dạng Nhiên cảm giác được nếu không yêu quý thì bọn trẻ cũng sẽ không dọn dẹp giỏi như vậy, “Yêu thích đã nói lên khát vọng học tập của bọn trẻ, khát vọng có được kiến thức, đây là chuyện tốt.”
“Tớ cảm thấy ở đây sẽ càng ngày càng tốt hơn, sau này sẽ vậy.”
Tô Dạng Nhiên nhìn dãy núi phía xa, “Tất cả đều đang phát triển, chỉ cần đủ cố gắng, một ngày nào đó, bọn trẻ có thể đi ra ngoài học hỏi khám phá.”
Tấn Thành.
Mười giờ sáng, Thẩm Quyến đúng giờ bước vào phòng học, ánh mắt anh lướt qua chỗ mà Tô Dạng Nhiên thường ngồi, chỉ có một mình Chung Án.
Khi lên lớp, anh nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình có chút kỳ quái, tóm lại không giống lúc trước, sau khi tan lớp, Thẩm Quyến thu dọn đồ đạc xong đi ra ngoài, anh vừa đi phía sau đã có mấy cô gái đuổi theo.
“Giáo sư Thẩm?”
Thẩm Quyến dừng lại nhìn về phía các cô ấy, “Có chuyện gì?”
“Giáo sư Thẩm, mọi người ở đây đều nói chị Tô là bạn gái thầy, có thật không ạ?”
Trở lại bệnh viện vừa vặn kịp giờ ăn trưa, Thẩm Quyến thay quần áo xong cùng Chu Dương đi căn tin.
Dì căn tin: “Bác sĩ Thẩm à, gần đây sao dì không thấy cô Tô đâu vậy?”
“Không lẽ con bỏ người ta rồi?”
Thẩm Quyến: “…”
Hai người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Chu Dương len lén nhìn anh, mím môi một cái, nhỏ giọng nói: “Trưởng khoa Thẩm, em vừa nghe được một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chính là cô Tô đó…”
Chu Dương còn chưa nói xong đã thấy Thẩm Quyến ngẩng đầu nhìn mình, anh ta nhỏ giọng ho khan một chút, tiếp tục nói: “Nghe nói cô Tô đi Nam Lĩnh rồi.”
Thẩm Quyến: “Nghe ai nói?”
“Bác sĩ Mạnh, chị ấy nói hàng năm cô Tô đều đi đến Nam Lĩnh để thăm bọn trẻ.”
“Đi lúc nào?”
“Ừm… Hình như là hôm qua.”
Ngày hôm qua là thứ sáu, thứ sáu mới đi vậy mấy ngày trước cô vẫn luôn ở nhà…
Chu Dương thấy Thẩm Quyến nửa ngày không lên tiếng, anh ta đưa tay lung lay người anh, “Trưởng khoa Thẩm, anh đang suy nghĩ gì vậy?”
Thẩm Quyến phục hồi tinh thần, “Không có gì, cậu ăn xong chưa?”
Chu Dương cúi đầu nhìn cái khay còn chưa vơi được bao nhiêu, định trả lời thì đã nghe thấy Thẩm Quyến cất tiếng: “Cậu chưa ăn xong thì ăn tiêp đi, tôi đi về trước.”
Chu Dương: “???”
Anh ta nhìn bóng lưng đi dần xa của anh cho đến khi hoàn toàn ra căn tin, lúc này Chu Dương mới không nhanh không chậm lấy điện thoại từ áo khoác bác sĩ ra, gởi một tin nhắn WeChat.
—— Tình báo đã hoàn thành.
—— Cực khổ cho cậu rồi.
Mạnh Điềm nhìn tin nhắn của Chu Dương, tâm tình rất tốt, tiếp đó lập tức báo cho Tô Dạng Nhiên biết.
—— Anh ta đã biết cậu đi lên núi rồi.
Đầu kia trả lời rất nhanh.
—— Tốt.
—— Tớ hỏi nè, rốt cuộc cậu đang bày ra kế hoạch gì vậy?
Mạnh Điềm suy nghĩ không ra mưu kế của bạn mình nhưng cô vô cùng rõ ràng, Tô Dạng Nhiên giống như một con hồ ly giảo hoạt, cô muốn làm chuyện gì đó là có thể yên lặng và tỉnh bơ làm mà không ai hay biết.
—— Cũng không có gì.
—— Nói xạo.
—— Một tuần lễ rồi tớ không tìm anh ấy, dù sao cũng phải dựa vào miệng người khác để cho anh ấy biết tớ đang làm gì, tạo cảm giác tồn tại.
Mạnh Điềm: “…”
Cảm giác như cô ấy đang lên kế hoạch và thực hiện rất tốt.
—— Đúng rồi, tớ còn một việc quên hỏi cậu.
—— Chuyện gì?
—— Không phải lúc trước bác sĩ Thẩm đưa cậu về nhà à? Hai ngươi có phát sinh chuyện gì hay không…
—— Anh ấy đưa tớ về nhà lúc nào?
—— Chính là thứ sáu tuần trước, ngày tớ uống say đó, gọi Giang Thừa tới đón, anh ấy nói với tớ là hôm đó chúng tớ đưa cậu đến dưới lầu thì gặp Thẩm Quyến, cậu cứ la hét đòi bác sĩ Thẩm đưa cậu về nhà.
Thứ sáu tuần trước?
Tô Dạng Nhiên nhớ ngày đó đúng là cô và Mạnh Điềm cùng nhau ăn cơm, sau đó còn uống nhiều nữa, nhưng cô nhớ là Mạnh Điềm đã đưa mình về nhà, tại sao bây giờ Mạnh Điềm lại nói là Thẩm Quyến đưa?
Cô cố gắng nhớ lại một chút chuyện ngày đó, hôm đó uống dữ quá, bây giờ cái gì cũng không nhớ nổi, nhưng Tô Dạng Nhiên đột nhiên nhớ đến chuyện ngày hôm sau, cô đã nói với Thẩm Quyến rằng Mạnh Điềm đã đưa mình về nhà xong lại còn tẩy trang giúp, hình như mặt anh lúc đó có hơi lạ lạ, cô cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ cẩn thận hồi tưởng lại thì có vẻ đúng thật là Thẩm Quyến đã đưa mình về nhà, anh lại còn giúp mình tẩy trang?
Khóe miệng Tô Dạng Khiên không khỏi cong lên, thì ra là như vậy, sau đó cô quên không còn một mống, không biết tâm trạng lúc đó của anh như thế nào nhỉ?
“Dạng Nhiên?” Giọng nói Mục Cầm từ phía sau vang lên.
Tô Dạng Nhiên xoay người, thấy Mục Cầm đang vẫy tay với mình, vì vậy cô trả lời tin nhắn cho Mạnh Điềm sau đó nhét điện thoại vào túi, đi tới cạnh Mục Cầm.
“Sao vậy?”
“Mới vừa rồi thôn trưởng gọi điện thoại nói là có sách mới được đưa tới, gọi chúng ta đến xem.”
“Thật hả?”
“Mấy ngày trước thôn trưởng mua một đống sách mới, chắc là đến rồi.”
“Vậy thì mau đi nhìn thử.”
“Được.”
Hai người cùng chạy tới cửa trường học, quả nhiên nhìn thấy trước cửa chất đống mấy cái rương mới, thôn trưởng đang bắt tay với ngưởi đưa sách, ông còn nhét gì đó vào tay người ta, hai người nói chuyện xong thì người kia rời đi.
Thôn trưởng thấy Tô Dạng Nhiên và Mục Cầm tới thì vội vàng ngoắc ngoắc, “Tiểu Tô, tiểu Mục, mau tới xem sách mới của chúng ta nè.”
Tô Dạng Nhiên nhận lấy sách mà thôn trưởng đưa tới, toàn bộ đều là sách mới, mở ra còn có thể nghe mùi thơm nhàn nhạt.
Thôn trưởng nhìn đống sách, ngực nóng lên, ông nhìn thôn dân chung quanh cảm khái nói: “Những thứ này đều là hy vọng, mọi người mau đến hỗ trợ dọn sách vào kho nào, cẩn thận một chút đừng làm hư nhé.”
Dân làng vui sướng, mỗi người bê một chồng đi vào trong kho, đây là sách của năm học mới, kiến thức của con cháu mình đều ở trong đây, ai cũng cẩn thận, chỉ sợ làm hư.
“Cuối cùng sách cũng đã đến.”
Chỗ này vô cùng xa xôi, mua sách không dễ dàng gì, thậm chí có lúc còn giành mua không kịp, vận chuyển cũng khó khăn, bọn nhỏ thường xuyên đi học trong tình trạng sách chưa tới, năm nay có sách trước khi ăn tết, tảng đá lớn trong lòng thôn trưởng cũng đã được dẹp bỏ, năm nay có thể coi là một năm yên ổn.
Nghe nói sách mới đến, bọn nhỏ cao hứng vô cùng, sáng sớm đã chạy tới, mặc dù không có khỏe mấy nhưng cũng đi theo người lớn bận bịu trước bận bịu sau, khuân tất cả sách vào kho, mọi người ai cũng mệt mỏi, nhưng khi nhìn sách được nhét đầy vào kho, nét vui sướng trên mặt vẫn không che giấu được, nhất là bọn nhỏ, đôi mắt chúng sáng lấp lánh.
Tô Dạng Nhiên thu toàn bộ vào trong mắt, những đứa trẻ này có một khát vọng học tập vô cùng lớn, lớn hơn nhiều so với bọn trẻ sống trong thành phố, những đứa trẻ kia cái gì cũng không thiếu, ăn ở mọi thứ đều phải là tốt nhất, không có bao nhiêu sự cạnh tranh học tập, chỉ có ở nơi nghèo khổ kiến thức mới càng được trân trọng, càng lấy đó làm điều quý giá của cuộc sống.
Trước kia Tô Dạng Nhiên không biết nhưng sau khi tự mình tiếp xúc cô mới hiểu, cô đột nhiên biết tại sao cha mình trước khi phá sản đã dồn lực quyên góp tài sản để giúp ích cho vùng núi rồi.