Tuyên bố xong, Hoa Nguyệt Dã đi tiếp khách, còn Nhiễm Cách lại đóng vai trò một vị hôn thê hiền lành, ngây thơ khiến những cô gái kia tự tin hơn hẳn. Cừu non làm sao đấu lại với bầy sói chứ!
Nhiễm Cách đang đứng trò chuyện với một phụ nữ trung niên thì bỗng bị ai đó vỗ vai rất mạnh:
“Này, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.”
Chính là Diệp Liễu, cô ta rất tức giận vì lúc nãy bị nhục nhã trước bao nhiêu người, nhất là đám tiểu thư kia cũng đang khinh bỉ nhìn cô ta. Thế là cô ta quyết tự thân lấy lại thanh danh cho mình.
Nhiễm Cách gật đầu, đi đến cùng cô ta đến một góc tối. Lúc này ánh mắt Hoa Nguyệt Dã đã dán theo cô lúc cô rời khỏi vị trí.
“Nhiễm Cách, tôi thật không biết tại sao ngài Sở lại chọn cô làm vị hôn thê. Gia thế tầm thường, chẳng nổi bật gì trong giới này, chỉ được ngoại hình có vẻ ưa nhìn. Hay là cô uy hiếp anh ấy để được lên vị trí cao như vậy…”
Nhiễm Cách mở to mắt, điệu bộ lúng túng như chẳng hề biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này đã nhiều người chú ý đến hai cô, nhất là vị hôn thê của chủ nhân Sở gia.
“Còn giả ngu sao?” Diệp Liễu cầm ly rượu rồi hất vào người cô.
Nhiễm Cách bị ướt một mảng trước ngực, phần bị ướt ôm sát vào bộ ngực đẫy đà của cô khiến cánh đàn ông không thể ngồi yên.
Nhiễm Cách sững sờ nhìn mình bị hắt nước, Diệp Liễu thì rất hả hê vì nghĩ cô đã bị doạ sợ. Nhưng thật ra Nhiễm Cách đang rất tiếc bộ áo này, cô vừa được anh ba Nhiễm Minh Ngôn tặng vào sinh nhật lần trước chưa có dịp mặc thì đã bị dơ. May mà bộ váy đã màu đỏ, không thì sẽ phải bỏ nó mất.
Ánh mắt Nhiễm Cách lạnh hẳn, cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Diệp Liễu khiến cô ta rùng mình. Diệp Liễu tâm đã hơi run, cô ta biết mình đã liều lĩnh chọc đến vị hôn thê của Sở Dã, nhưng cô ta lại nghĩ, không làm vậy thì làm sao có thể lộ bộ mặt hồ ly của cô ta.
Nhiễm Cách nhếch môi, mắt cô vẫn nhìn đăm đăm Diệp Liễu. Lúc này bỗng một tiếng nói tức giận vang lên:
“Thật là quá đáng, các người mau đến bắt cô gái đó cho tôi.”
Mọi người giật mình nhìn sang rồi cùng trợn tròn mắt sợ hãi khi thấy ông lão đó. Duy chỉ có Diệp Liễu vẫn ngây thơ quát lên khi thấy đám vệ sĩ chạy tới giữ lấy mình:
“Làm cái gì thế hả? Có biết tôi là ai không? Mau buông ra.”
Âu Mạch Diệm đi tới đưa khăn cho Nhiễm Cách, sau đó hắn đến đứng cạnh ông lão.
“Để xem cô có tư cách nói với ông ấy không đã.”
Diệp Liễu tức giận mất hết lí trí, bị nhục nhã trước mặt bao nhiêu người như vậy làm sao có thể bình tĩnh được nữa.
“Tao sẽ gọi ba tao đến tống cổ mấy người vào tù. Buông tao ra.”
Lúc này một người đàn ông trung niên chạy tới, thấy tình cảnh như vậy liền tái mặt. Sau đó gã đi đến Diệp Liễu rồi tát vào mặt cô ta, hung dữ quát lên:
“Hỗn láo, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không? Ông ấy chính là Clark Sainmton đấy.”
Bản thân là con của một doanh nhân hạng trung, Diệp Liễu phải biết tất cả những vị doanh nhân truyền kỳ trong giới. Đương nhiên cô ta biết Clark Sainmton, chỉ là chưa bao giờ gặp mặt.
Lúc này Diệp Liễu mới sợ hãi trợn trừng mắt, cô ta biết mình đã chọc giận vào ổ kiến lửa nhưng vẫn cứng cổ nói:
“Cô ta thì có quan hệ gì với ngài ấy chứ?”
Clark Sainmont cười lạnh, ông nói:
“Louisa là cháu gái ruột của ta.”
Nhất thời hội trường im lặng, bấy giờ mọi người đưa mắt nhìn nhau. Thì ra vị hôn thê của Sở Dã gia thế không tầm thường chút nào.
“Nhiều lời.” Hoa Nguyệt Dã đi tới ôm lấy hai vai Nhiễm Cách, anh ra lệnh, “Vào tù rồi nói chuyện.”
Hoa Phong đổ dầu vào lửa:
“Tội sỉ nhục người khác.”
Hoa Mỹ: “Hành hung người khác.”
Hoa Tuyệt: “Chọc giận chị dâu.”
Ồ, Hoa Phong và Hoa Mỹ nhìn hắn, câu “chọc giận chị dâu” nghe hay đấy.
Lúc này Nhiễm Cách mới bật cười, cô đặt tay lên tay Hoa Nguyệt Dã, vỗ vỗ vài cái rồi nói:
“Hôm nay là ngày vui mọi người đừng như vậy chứ.”
Ba của Diệp Liễu nghe vậy thì mừng ra mặt, gã cười gượng, “Đúng vậy, đúng vậy, Sở phu nhân nói đúng lắm.”
Câu này đúng là nịnh bợ rõ ràng, chưa kết hôn đã được tâng bốc là Sở phu nhân. Nhiễm Cách cười nhạt, cô quay lưng lại, bỏ lại câu nói trước khi đi:
“Tuỳ Dã xử lý.”
Diệp Liễu cùng ba cô ta tái mặt, cái này khác gì vào địa ngục đâu chứ. Hai người run cầm cập, quỳ gập xuống, đầu đập mạnh vào đất, khóc lóc van xin:
“Xin Sở tổng, Sở phu nhân tha cho con gái tôi. Nó còn nhỏ dại chưa hiểu chuyện, xin tha cho nó. Nhà tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là nó…”
Mà những lời này Hoa Nguyệt Dã làm gì để vào tai, anh bị giọng nói ngọt ngào của cô gọi “Dã” làm điêu đứng cả người, máu như hồn hết lên mặt anh làm anh đỏ bừng cả mặt. Mọi người tưởng anh thật sự rất tức giận đến muốn giết người nhưng thật ra anh đang rất xấu hổ.
Hoa Phong che miệng cười hí hí:
“Chết rồi, Boss mau kiềm chế lại đi. Không thì tối nay chị dâu sẽ tiêu mất.”
Hoa Tuyệt lườm cậu, “Im lặng.”
Hoa Nguyệt Dã lấy lại bình tĩnh, anh lạnh lùng, cao ngạo nhìn bọn họ:
“Tôi đã nói rồi, vào tù rồi nói chuyện.”
Sau đó anh lướt ánh mắt cảnh cáo qua mọi người nhằm nói rằng, nếu ai dám đụng vào Nhiễm Cách thì kết cục chỉ có thảm hơn chứ không kém.