”Có chuyện gì vậy master?” Ảnh nhận ra sự bất thường của Bạo Lăng Đằng, lo lắng hỏi.
“Không, mau đi tiếp đi.” Bạo Lăng Đằng nhanh chóng che dấu cảm xúc bối rối dưới đáy mắt.
Bạo Lăng Đằng không thể tỏ ra quen biết Lộ Lộ, như hắn đã từng nói, hắn không muốn cô gái đó gặp nguy hiểm.
Nếu kẻ thù lầm tưởng Lộ Lộ là nữ nhân của hắn thì thật sự rất nguy hiểm.
Lực lượng của Bạo Lăng Đằng còn yếu, hắn không thể để cho người khác biết được khuyết điểm của mình.
Tuy vậy lòng Bạo Lăng Đằng vẫn dâng lên một cỗ mất mát khó tả.
Lúc này, Lộ Lộ mang đầy phiền muộn bước tới Things, đôi khi những chuyện nhỏ nhặt lại khiến cô phiền não tới như vậy.
“Tiểu thư, cháu có chuyện gì buồn sao?” Quan Mục Diệm mỉm cười quan tâm, ân cần rót cho Lộ Lộ một ly trà rooibos.
*Rooibos: là một loại hồng trà chỉ phổ biến tại vùng Tây Cape, Nam Phi. Loại trà
này là màu sắc đỏ tươi cùng vị ngọt tự nhiên và mùi thơm quyến rũ mà
không cần phải pha thêm sữa hay đường.
“Vâng…” Lộ Lộ hơi cười trừ, hít hương thơm ly trà Quan Mục Diệm đưa “Trà thật thơm, nó tên gì vậy ông?”
“Rooibos! Một trong những vị trà ngon nhất xứ trà đấy.”
“Ưm.” Lộ Lộ nhấp môi, lúc đầu cô nghĩ đây là tiệm cà phê thôi, không ngờ rượu có trà cũng có luôn “Hình như cháu không thấy tên trà này trong bảng
thực đơn.”
“Là thằng cháu của ông mang về mấy bữa trước đấy thôi.”
“Nha, ông có đứa cháu hiếu thảo ghê.” Lộ Lộ cười hì hì tiếp tục thưởng thức
trà, đước nếm đồ ngon tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
“Thế cháu
có chuyện gì khó giải quyết sao? Cứ nói cho ông nghe thử xem.” Quan Mục
Diệm hòa nhã tiếp tục công việc xay hạt cà phê.
“Ưm, không sao
đâu ạ. Cháu cảm ơn ông đã quan tâm, nhưng cháu sẽ tự giải quyết việc của mình, như vậy cháu mới không hối hận.” Lộ Lộ khéo léo từ chối, cô tuy
là con người tẻ nhạt nhưng luôn tự lập, mọi chuyện đều tự mình làm và tự mình gánh chịu hậu quả. Nếu có người nói cô quá tự cao, Lộ Lộ không
quan tâm, dù có chọn con đường sai, ừ cuộc đời vốn không trơn tru thẳng
tắp cho cô đi, sai cũng chẳng sao cả.
Quan Mục Diệm híp mắt đầy nếp nhăn, cô bé này thật đặc biệt, ông cảm thấy Lộ Lộ càng ngày càng thuận mắt rồi đấy.
“Cảm ơn ông về ly trà.”
“Đừng khách sáo, ông cũng cảm ơn cháu nữa. Cháu dành thời gian ra nói chuyện
với ông già này, còn mấy thằng nhóc kia chỉ biết lo công việc, khiến ông buồn chán muốn chết.”
“Hi, cháu đi trước.” Lộ Lộ mím môi cười, ông chủ tiệm nhìn vậy mà cũng trẻ con ghê.
Leng keng.
Lộ Lộ bước ra cửa tiệm thì nhíu mày vì nắng gắt, đã trưa rồi nhỉ? Có lẽ Lộ Lộ nên đi tìm quán ăn trưa thôi.
Nhạc điện thoại trong túi xách vang lên, Lộ Lộ lấy ra thì thấy tên là Tử Diệp Nghi? Hắn gọi cho cô làm gì vậy?
Ban nãy cô trao đổi số điện thoại cho mọi người CLB, hiển nhiên cũng không thể thiếu chủ tịch CLB.
“Alô? Có chuyện gì vậy?” Lộ Lộ hỏi.
“Lộ Lộ hả? Em còn ở trong thành phố không?” đầu dây bên kia giọng nói có chút vui mừng.
“Còn, có chuyện gì không?”
“Chẳng qua là anh muốn rủ em ăn trưa, tiện thể làm đãi thành viên mới của CLB luôn, em đi được không?”
Mắt Lộ Lộ lóe tia hào quang, cơ hội tốt đây “Được, anh nói địa điểm đi.”
Lộ Lộ thật sự cần hiểu rõ một số chuyện.
“Ở đây này.” Tử Diệp Nghi vẫy tay mỉm cười nhìn Lộ Lộ.
Cô suy ngẫm, bộ dạng này đôi chút có giống San San nhỉ?
Tử Diệp Nghi hẹn Lộ Lộ ở một quán ăn Trung Hoa cổ kính, lồng đèn treo khắp trong tiệm vô cùng lãng mạn. Lộ Lộ lại nghĩ vẩn vơ, không ngờ Tử Diệp
Nghi cũng lãng mạn ghê.
“Em muốn ăn gì, coi thực đơn thử đi.” Tử
Diệp Nghi chống cằm ngắm nhìn Lộ Lộ, ánh mắt ôn nhu của hắn làm Lộ Lộ
đâm ra ảo tưởng lẫn hoảng sợ.
Hắn thích cô chăng?
“Lấy há
cảo hấp hành và mì hải sản cho em đi.” Lộ Lộ lựa đại vài món, hơi liếc
mắt nhìn Tử Diệp Nghi “Anh nghĩ như thế nào về San San?”
Tử Diệp
Nghi hơi bất ngờ khi Lộ Lộ hỏi vậy, nhưng cũng thành thật trả lời “Anh
coi nhóc con như em gái của mình, giống như người thân trong gia đình
vậy.”
Lộ Lộ cảm thấy rối rắm, cũng muốn hỏi vào trọng tâm “Nếu San San yêu anh thì sao? Anh sẽ làm gì?”
“San San yêu anh? Không thể nào!” Tử Diệp Nghi đứng lên đập bàn, biểu hiện không thể tin nổi.
“Ý anh là sao?” Lộ Lộ thấy hành động thái quá của Tử Diệp Nghi thì không vui, bộ chuyện đó là quá tầm suy nghĩ của hắn sao?
“Anh… chỉ coi nhóc… San San như em gái!” Tử Diệp Nghi bối rối, lại ngước
nhìn Lộ Lộ thở dài “Anh vốn coi trọng em hơn, Lộ Lộ.” dù mới chỉ gặp Lộ
Lộ một lần nhưng hắn rất có hảo cảm với Lộ Lộ, thậm chí có chút yêu mến.
Tim Lộ Lộ như quặng lại, cô không phải là ảo tưởng sao? Tử Diệp Nghi có ý với cô chỉ trong vài tiếng đồng hồ.
Lộ Lộ chảy đầy mồ hôi hột, cô sao lại trở thành nữ nhân hồ ly thế này…
Không được!
“Xin lỗi, em đã có bạn trai rồi. Em không muốn vì một người dưng như anh phá hỏng mối quan hệ của bọn em.” Lộ Lộ nốc ngụm nước lọc.
Tử Diệp Nghi kinh ngạc khi Lộ Lộ quá thẳng thắn, bất đắc dĩ cười khổ “Xem ra anh chưa làm gì đã thất bại rồi.”
“San San là một cô gái tốt.” Lộ Lộ nhàn nhạt nói “Anh có thể không thích cô
ấy, nhưng cũng nên coi trọng tình cảm của San San. Em cũng không rõ San
San có yêu anh không, nhưng mà… chuyện đó anh tự tìm hiểu.”
Sau mẩu đối thoại đó, cả hai cũng không nói thêm lời nào, lặng lẽ ăn phần
ăn trưa của mình. Tử Diệp Nghi rơi vào trầm tư của bản thân.
Quan Tiết San?
San San bước ra khỏi lớp học thêm toán của mình, lòng buồn bã không thôi.
Cô không thể tập trung nổi vào bài giảng vì chuyện kia.
San San biết chuyện này không phải lỗi của Lộ Lộ…
“San San, là bà hả?” Huyền Trang kinh ngạc nhìn San San, không ngờ lại gặp người quen ở đây.
“Trang?” San San hơi ngẩn người, cũng cười trừ cho có lệ.
Thấy sắc mặt San San hơi tệ, Huyền Trang có chút lo lắng “Cậu sao vậy? Chẳng lẽ chưa ăn trưa? Bây giờ cậu ăn trưa với mình không?”
“…” nhìn mặt San San giống đang chết đói sao?
Chưa kịp phản ứng Huyền Trang đã dắt San San đi Lotte ăn trưa. San San vừa ăn vừa ngẩn ngơ nhìn trời.
“San San?”
“Không có gì đâu.”
Lộ Lộ, tớ coi trọng tình bạn của chúng ta, nhưng tớ cũng không muốn buông tha mối tình đầu dang dở này.
Cậu muốn tớ phải làm sao đây?
— —— —— —— —— —— —— —-
“San San…”
Ở trên trường, San San luôn cố tình lảng tránh mặt Lộ Lộ, dường như Lộ Lộ không có cơ hội bắt chuyện với San San. Lộ Lộ trong lòng cũng buồn
phiền, tình cảm đó thật sự quan trọng với cậu lắm sao?
Lộ Lộ vừa buồn bã chuyện San San vừa rối rắm chuyện hôm đó.
Sau khi Lộ Lộ vừa ăn trưa với Tử Diệp Nghi thì bỗng nhiên hai người kia xuất hiện lù lù trước mặt cô.
Hai người đó là Đặng Hiểu Văn và Bạo Lăng Đằng.
“Tên đàn ông kia là ai? Không phải cô thích tôi sao?” Đặng Hiểu Văn bất ngờ nắm lấy vai tôi.
“Lộ Lộ, người lúc nãy là ai? Còn cả tên này nữa.” Bạo Lăng Đằng mặt u ám đầy oán khí nhìn Đẳng Hiểu Văn.
“Cô giỏi, hết người đàn ông này lại đổi người đàn ông khác, đúng là con đàn bà lẳng lơ.” Đặng Hiểu Văn tức giận nói.
Hai người trước mặt Lộ Lộ không ngừng tuôn oán khí như tức phụ, Lộ Lộ không chịu nổi nữa mà la lên.
“Đủ rồi đó, ừ thì tôi là con đàn bà lẳng lơ thì sao hả? Các người ganh tị
à? Đặng Hiểu Văn, anh đừng tưởng tôi trước đây muốn làm bạn với anh thì
anh được nước lấn tới, còn Bạo Lăng Đằng, xin lỗi nhé, nói gì thì nói
tôi với anh cũng chỉ là người dưng thôi, quan hệ gì tới anh? Còn nữa,
người hồi nãy là đàn anh của tôi thì chúng tôi đi chung một tí đã sao?”
Lộ Lộ đỏ mặt vì tức giận “Nếu hai người chê tôi dơ bẩn thì tránh xa ra,
tôi thật sự cũng chẳng phải cô gái trong trắng gì.”
“Cái gì?” Đặng Hiểu Văn cùng Bạo Lăng Đằng đồng thời thét lên.
Lộ Lộ ngẩn ngơ, làm gì mà phản ứng dữ vậy?
“Là ai?” cả hai người kia đều nổi lên sát khí đáng sợ.
“Mạc Quân… Nguyệt!” Lộ Lộ sợ quá mà thốt ra, lúc tỉnh táo lại thì đã quá muộn.
Mạc Quân Nguyệt! Chúa phù hộ anh! Lộ Lộ thầm cầu nguyện, cô không có lỗi gì hết, cô chỉ nói sự thật thôi mà.
Ở nơi nào đó, Mạc Quân Nguyệt bỗng nổi da gà.
“Thầy ơi, sao vậy?” một nữ sinh khiêu gợi đôi mắt long lanh nhìn Mạc Quận Nguyệt.
“Không có gì, em xuống phòng y tế làm gì vậy? Có chuyện gì sao?” Mạc Quận
Nguyệt mỉm cười bắn đầy tia sét ái tình vào tim nữ sinh lẳng lơ xinh đẹp kia.
“Em… muốn thầy giảng dạy vài thứ.” nữ sinh kia đỏ mặt kiều mị, giọng nói mờ ám thổi bên tai Mạc Quân Nguyệt.
“Vậy sao?”