“Anh hai, bưu
điện gửi đồ cho anh kìa.” Trịnh Ngọc Bình cầm ra một chiếc hộp giấy nhỏ
trên mặt có ghi người nhận là Trịnh Dật Hàn.
Trịnh Ngọc Bình thật tò mò, không biết rốt cuộc ai lại gửi đồ cho Trịnh Dật Hàn bằng phương
thức này. Bom nổ chậm? Hay bom điều khiển từ xa? Thật làm hắn muốn xem
quá đi.
Người gửi lại không có tên.
Trịnh Dật Hàn từ trong phòng mình bước ra, gương mặt có chút gấp gáp cùng vui mừng.
Lộ Lộ vừa mới nhắn tin cho hắn rằng cô vừa mới in ablum ảnh đi du lịch
Nhật Bản bữa trước xong, trước đó cô còn hỏi hắn muốn lấy toàn bộ hay
chỉ hình có mặt Trịnh Dật Hàn, vì Lộ Lộ chụp rất nhiều hình nhảm nhí
lung tung như phong cảnh, thức ăn,… Đương nhiên Trịnh Dật Hàn muốn lấy toàn bộ, dù sao cũng là hình Lộ Lộ chụp mà.
Mặc kệ Trịnh Ngọc Bình đang hỏi cung Trịnh Dật Hàn, hắn hồi hộp mở hộp giấy kia.
Lộ Lộ gửi Trịnh Dật Hàn tổng cộng là hai cuốn album màu tím nhạt, trơn
nhẵn không có bất kì hình trang trí gì. Trịnh Dật Hàn vô thức nở nụ cười trên môi, nếu là Lộ Lộ thì chắc chắn cuốn album sẽ màu mè tùm lum chứ.
Có lẽ cô đã nhớ tới sở thích của hắn mà cố tình làm, cũng thật có tâm
tư!
“Nha, anh hai lén lút đi chơi với chị Lộ Lộ không cho em
biết, không phải lúc trước anh không thích chị ấy sao?” Trịnh Ngọc Bình
híp mắt, có chút phẫn uất “Đừng tưởng em đây không biết gì, rõ ràng anh
kêu bọn sát thủ tay sai giám sát em lúc em đi chơi với chị Lộ Lộ. Thật
không công bằng tí nào.”
“Chúng ta hiểu nhau quá mà đúng không?
Dù là bây giờ hay trước đây, anh cũng không để cho em đi chơi với Lộ Lộ
riêng đâu.” Trịnh Dật Hàn cười cười mắt cong hình hoa đào.
“Hừ!
Sao cũng được, nhưng nếu anh làm gì gây tổn thương cho chị ấy… em sẽ
không tha thứ đâu. Anh hiểu tính em mà đúng không?” Trịnh Ngọc Bình chế
giễu nhại lại giọng điệu của Trịnh Dật Hàn.
Trịnh Ngọc Bình hơi
liếc nhìn qua những tấm hình khẽ mỉm cười, dù là chụp trong tấm hình
nhưng Lộ Lộ cũng thật xinh đẹp, linh động, khiến hắn thưởng thức không
thôi.
“Em xin vài tấm có mặt Lộ Lộ thôi, ngắm cho đỡ chán.” nói
xong, Trịnh Ngọc Bình nhanh như cắt lấy gần hết hình Lộ Lộ rồi vọt ra
cửa.
“…” Trịnh Dật Hàn run run khóe miệng, thằng nhóc này thật
dại gái, không thèm lấy tấm nào có hình mặt anh trai Trịnh Dật Hàn hắn.
Lộ Lộ mở hộp tin điện thoại, Trịnh Dật Hàn nhắn lại cho cô.
[Cảm ơn.]
Hưhm… Lộ Lộ khóe môi cong lên, cảm giác người khác biết ơn thật không tệ.
“Lộ Lộ, đang làm gì đó?” Huyền Trang ngồi ghế phía trên chống cằm trên bàn
Lộ Lộ hỏi “Dạo này hình như cậu và San San có xích mích hả? Có chuyện gì giữa hai người sao?”
“Có lẽ.” nghe tới chuyện này thì Lộ Lộ ủ rũ, cô đã cố gắng hết sức rồi, bây giờ Lộ Lộ chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
Lúc đầu Lộ Lộ giúp đỡ, kết bạn với San San là do sự thương hại, đồng cảm
với thân phận nữ phụ, nhưng giờ đây cô đã công nhận San San là một người bạn thân thật sự.
Nếu có người hỏi Lộ Lộ giữa tình bạn và tình
yêu, thứ nào quan trọng hơn? Không biết những người khác nghĩ thế nào,
Lộ Lộ chắc chắn sẽ chọn tình bạn.
Cuộc đời mỗi người có thể không tìm thấy bạn đời- một nửa trái tim của mình, nhưng bạn bè thì không thể thiếu mất. Tuy nó không mãnh liệt, nồng nàn hơn tình yêu… nhưng…
Thôi, không nghĩ nhảm nữa!
“Chẳng lẽ… hai cậu là tình địch của nhau? Bữa trước nhìn San San chẳng khác
nào thất tình!” Huyền Trang mơ mộng đoán mò, tưởng tượng ra một mối tình tay ba đầy kịch tính.
“Vớ vẩn gì vậy?” giọng San San từ đâu vang lên, San San xách cặp để bàn kế bàn Lộ Lộ “Sao tụi này lại có thể làm
chuyện nổi da gà như vậy? Nếu có là tui cũng đánh ghen dữ dội chứ làm gì yên ổn như bây giờ.”
“Xì…” Huyền Trang lè lưỡi, phắn đi tới nhóm Mai- Lan- Đào- Cúc tán dóc, để lại góc bàn nhỏ của Lộ Lộ và San San.
Im lặng một hồi, Lộ Lộ cố gắng cất tiếng “San San…”
“Là lỗi của tớ.” San San cắt ngang lời Lộ Lộ, giọng điệu kia của Lộ Lộ rõ ràng là muốn xin lỗi cô, nhưng San San đâu có lỗi.
“Kì thực tớ rất ích kỉ. Nếu là một cô gái thích người San San này yêu tớ chắc chắn không buông tay.”
Phải rồi, vì bản tính đó nên cậu mới xếp vào nữ phụ có số phận bi thảm đó! Lộ Lộ than thầm.
“Lúc thấy Tử Diệp Nghi có tình cảm với cậu, tớ thật sự không cam lòng…”
San San giọng nói như có chút nghẹn ngào, mắt hơi liếc nhìn Lộ Lộ “Nhưng người đó là cậu, tớ… sẽ buông tay.”
Lộ Lộ sững sờ, San San?
“Cậu luôn giúp đỡ mọi người, đặt lợi ích mọi người lên lợi ích của bản thân, nếu tớ lại ganh ghét cậu nữa… tớ không làm được. Lòng tự trọng của tớ cũng bị tổn thương nghiêm trọng mất.” mắt San San lóe chỉ đỏ, nhìn đau
lòng không thôi “Nhưng cậu lại giúp tớ lần nữa, tớ…”
Bụp!
Lộ Lộ cốc nhẹ đầu San San, buồn cười nói “Cậu sến súa từ khi nào vậy? Nghe nổi da gà quá đi! Chụy đây làm gì có chuyện làm việc không công, cậu
phải đền bù thiệt hại chứ.”
San San ngẩn mặt ra, lại phì cười.
Quả nhiên là Lộ Lộ!
“A, cậu hôm nay sang nhà tớ ngủ chung được không?” San San sực nhớ chuyện gì đó, bắt đầu chuyển giọng van nài Lộ Lộ.
“Ngủ?” Lộ Lộ gãi đầu.
“Yes, không phải nhà cậu ba mẹ vẫn chưa về quê xong sao? Đi mà~~ Thật ra ba
mẹ tớ cũng về quê từ hôm qua, thế là cho tớ sang nhà anh họ để ảnh trông nom. Mất tự nhiên muốn chết! Sống với ảnh mà tớ không dám thở mạnh.”
San San khóc không ra nước mắt.
“Anh họ? Quan Thượng Phong?” này nghe rất quen tai, Lộ Lộ đáy mắt lóe tia hoảng sợ.
Quá rõ ràng! Trong tiểu thuyết chính là cuộc chiến nữ phụ ‘đẫm máu’ không
phải là chuyện này sao? San San ở nhờ nhà Quan Thượng Phong, ra sức mượn cơ hội quyến rũ hắn, sau thư kí Mỹ Lan của Quan Thượng Phong biết được
thì nổi máu ghen, sáng nào cũng tới nhà Quan Thượng Phong quấy phá, đôi
lúc tới cả khi ban đêm… Tuy San San thích người khác rồi nhưng lỡ cô
ấy có gặp bất trắc gì thì sao? Dù sao cũng là cô nam quả nữ chung nhà,
đụng chạm là không tránh khỏi.
Lộ Lộ tái nhợt mặt, lo lắng nhìn San San “Tớ sẽ đi, nam nữ chung nhà lỡ như hắn ta nổi thú tính thì sao?”
“Cậu lo xa rồi, Quan Thượng Phong chỉ thích nữ nhân trưởng thành trên 20,
không thích lũ oắt con chúng mình đâu.” San San vừa buồn cười vừa cảm
động.
Nói nhảm! Coi bộ dạng Tà Uyển Như kia giống như đã phát dục hoàn toàn? Ngoài trừ ngực ra Lộ Lộ còn cao và dáng dấp còn đẹp hơn Tà
Uyển Như!
“Ưm, dù sao chiều nay tớ sẽ mang quần áo sang nhà cậu tá túc một thời gian.” Lộ Lộ nói tiếp.
“Ok, vậy nha.”
— —— —— —— —— —— —— ——
“Tới rồi đó!” San San lau mồ hôi trên trán, Lộ Lộ cũng mang thật lắm đồ đạc, sợ thật, Lộ Lộ còn tính mang nguyên cái đàn piano sang ấy chứ. May là
nhà Quan Thượng Phong cũng có một cái!
“Quoa, nhà tổng giám đốc có khác, hảo đẹp.” Lộ Lộ vừa khen vừa selfie mặt mình cùng tòa biệt thự.
“…” San San trán nổi gân xanh, cô sai lầm rồi! Lộ Lộ mà biết lo lắng cho
người khác cái gì, là hồ ly tinh thì có, lừa gạt cô gái ngây thơ như San San làm ôsin, hu hu.
“Anh họ tớ giờ chắc ở công ty, cậu cứ vào nhà soạn đồ đạc trước đi.” San San hít thở sâu cố gắng bình tĩnh.
“Ồ… ok.”
Lúc này Quan Thượng Phong đang xem hồ sơ trên xe hơi, Mỹ Lan đôi mắt nổi hình trái tim si mê nhìn tổng giám đốc của mình.
Ưm, tổng giám đốc dù làm gì cũng thật đẹp trai! Cô thật muốn làm nữ nhân
của hắn. Nếu được như vậy, Mỹ Lan sẽ trở thành Quan phu nhân, ha ha, đám nữ minh tinh xinh đẹp kia chắc chắn ngưỡng mộ đến đỏ mắt nhìn cô.
Mỹ Lan trong mắt lóe tia tham lam, tính kế, nam nhân ai cũng cần giải
quyết nhu cầu, chỉ cần cô biết được sở thích và đặc điểm của Quan Thượng Phong là có thể nắm được tâm hắn. Mỹ Lan cực kì tự tin sức quyến rũ,
hấp dẫn của mình, chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
“Thưa tổng
giám đốc, em đã sắp xếp hồ sơ chỉnh tề, em…” giọng nói ngọt ngào vang
lên như làm tâm người khác muốn chảy ra, trừ Quan Thượng Phong.
“Ừ, chút cô mang để trước cửa là được, tôi tự mang vào.” Quan Thượng Phong
nhàn nhạt nói, không quá chú tâm tới nữ nhân quyến rũ bên cạnh.
Mỹ Lan cắn môi không cam lòng, dù đã làm thư kí nhiều năm nhưng cô vẫn
không thể vào phòng làm việc của Quan Thượng Phong, chứ đừng nói là
phòng ngủ. Phải là cách nào đó…
Mỹ Lan ngoan ngoãn trở về, không biết được hai học sinh trung học đang sống trong nhà Quan Thượng Phong.
“A, chúng ta gặp lại nhau, tổng giám đốc công ty Xatamy. Anh không phiền
nếu tôi sống cùng với San San một thời gian chứ?” Lộ Lộ nghiêm mặt, tuy
là đang xin xỏ nhưng cô không muốn cúi đầu trước mặt người khác, đặc
biệt là người đàn ông này.
Lòng Quan Thượng Phong khẽ dao động,
lúc cô tỏa sáng trên sân khấu, thật sự khiến cô vô cùng hấp dẫn đối với
hắn. Cùng giống như Tà Uyển Như, cả hai đều như trở thành một người hoàn toàn khác, nhưng hai người họ lại cũng hoàn toàn khác biệt nhau. Điều
đó khiến tâm tình hắn thật bối rối.
Chẳng qua những cảm xúc đó rất bình thường? Quan Thượng Phong có thể gặp được ở bất kì người nào? Đó chỉ là hứng thú nhất thời?
“Quan Thượng Phong?” Lộ Lộ khó hiểu, sao hắn lại im lặng nhìn cô như vậy? Chẳng lẽ không muốn?
“Cô đừng dẫn nam nhân khác vào đây là được.” Quan Thượng Phong thản nhiên
nói, lại vào phòng làm việc để mặc Lộ Lộ đang ngơ ngác.
Lộ Lộ
nhận ra hàm ý câu nói thì tức giận, cái bọn chết tiệt! Chẳng lẽ ngoài
trừ nữ chủ ra thì đứa con gái nào cũng dơ bẩn, hám trai sao? Coi cô là
loại nữ nhân gì chứ! Hừ hừ!
Cuộc sống trên một mái nhà… thật sự không yên ổn…