Lộ Lộ bước ra khỏi lớp học, hành lang và sân trường đều vắng bóng người. Cũng phải thôi, bây giờ mọi người đều ở trong lớp học cả, chỉ có một thần tượng như cô mới có đặc quyền được rời khỏi trường bất kì lúc nào nếu chuyện đó liên quan tới công việc. Chỉ khoảng vài tuần nữa bộ phim đầu tiên Lộ Lộ đóng sẽ được ra mắt, tâm trạng cô lúc này có chút hồi hộp nên càng nhập tâm vào vai diễn của mình. Về phần thay thế biểu diễn cho nhóm nhạc K.I.L.L, công ty Caret đã quyết định cho Minh Nhạc Y và Đặng Hiểu Văn cùng song ca, nếu cô thật sự mắc sai lầm thì một thần tượng nổi tiếng và tài năng như Đặng Hiểu Văn có thể chống đỡ giúp, việc Đặng Hiểu Văn chủ động đề nghị khiến mọi người trong công ty thở phào nhẹ nhõm không ít.

Từ khi nào hắn lại tốt như vậy? Lộ Lộ thầm nghĩ, trong nguyên tác Đặng Hiểu Văn không hề có tình cảm quá sâu nặng với công ty Caret chứ đừng nói là nhiệt tình. Việc làm của hắn gần đây thật khiến người khác mở mang tầm mắt.

“Em còn nhìn không ra sao Lộ Lộ? Rõ ràng Đặng Hiểu Văn thả thính với em đó!” Mỹ Lan cười mờ ám chọt chọt ngón tay vào eo Lộ Lộ.

“…” Lộ Lộ đương nhiên không ngốc, cũng không bị ngây thơ về chuyện tình cảm. Cô biết rất rõ, nhưng vẫn muốn phủ nhận nó.

Hiện tại cô chỉ quan tâm một người…

Lộ Lộ thở dài phiền muộn, cảm giác được nhiều người yêu thích chẳng vui vẻ như người khác tưởng, áy náy xen lẫn bất đắc dĩ không thể nào xóa bỏ. Ngay từ đầu, trong các cuốn tiểu thuyết, những câu chuyện tình tay ba đều mang đến một kết thúc không trọn vẹn, một người ở lại và một người phải ra đi. Còn nếu là cuốn tiểu thuyết np này, cô không thể làm được như Tà Uyển Như, chấp nhận nhiều mối tình không trọn vẹn và chắp vá nó lại với nhau.

“Chẳng lẽ em nỡ lòng nào tuyệt tình như vậy sao? Em không có tình cảm với bọn họ? Dù chỉ một chút?” Mỹ Lan bình thản hỏi, cô không biết Lộ Lộ chọn quyết định đó là đúng hay sai.

“Chị à…” Lộ Lộ ngập ngừng cuối đầu “Có tình cảm không nhất thiết phải bên cạnh.” không những thế, Lộ Lộ không biết mình có thể ở lại thế giới

“Được rồi, không đa sầu đa cảm nữa, chị chỉ lo chuyện sự nghiệp của em thôi, còn em tự lo chuyện cá nhân của mình.” Mỹ Lan vừa đáp vừa nghịch mái tóc óng ánh màu nâu của mình.

“Ok.” Lộ Lộ thở nhẹ ra một hơi, chuyện này tới đâu hay tới đó vậy, hiện tại cô mong ba mẹ sẽ đồng ý cho cô và Du Lãng Tuân đính hôn.

“Hôm nay đóng phim xong em có lịch trình gì không? Hình như em sẽ ăn tối cùng gia đình ở bên ngoài đúng không? Hiếm à nha!” Mỹ Lan vẻ mặt nghi ngờ lướt ipad trên tay xem lại thời gian biểu của Lộ Lộ.

“Da… dạ, ngày mai em sẽ kể cụ thể cho chị.” Lộ Lộ chột dạ nhìn sang chỗ khác.

Không biết Du Lãng Tuân sẽ chuẩn bị thứ gì để lấy lòng ba mẹ Lộ Lộ nữa.

“A, bác tài đi tới đường 60 quận VC được không? Con cần mua một ly cà phê ở đó.” Lộ Lộ sực nhớ ra chuyện gì, vội gọi tài xế chuyển địa điểm.

“Được.”

Lộ Lộ đứng trước cửa tiệm Things, lòng hơi áy náy một chút, chỉ vì chuyện đã xảy ra với hai nam chủ kia mà Lộ Lộ không còn tới quán cà phê này nữa, vì chủ tiệm nơi này chính là ông nội của Quan Thượng Phong- Quan Mục Diệm. Nếu không phải vì mải nghĩ vẩn vơ về nguyên tác trong truyện, có lẽ Lộ Lộ đã quen mất cái tên này.

Nhưng ông ấy đối xử rất tốt với Lộ Lộ ngay từ lần đầu gặp mặt, dù có quan hệ với nam chủ hay không cũng không quan trọng, vì bây giờ cô đã có Du Lãng Tuân rồi.

Leng keng…

Mọi thứ trong cửa tiệm vẫn không thay đổi, không hiểu sao chỉ trôi qua một thời gian ngắn, Lộ Lộ lại cảm thấy thật hoài niệm.

Có lẽ cô ở thế giới tiểu thuyết này cũng gần 1 năm rồi.

Rất nhiều chuyện tốt đã diễn ra, và cũng có những chuyện tồi tệ…

Và cô cũng không còn đối xử với mọi người như những con rối được nữa. Mỗi người đều có tri giác riêng, những chuyện họ đã làm, đã đối xử và tình cảm của họ dành cho cô… tất cả mọi thứ cô đều không nắm bắt được.

“Lâu rồi không gặp ông, dạo này ông thế nào rồi?” Lộ Lộ ngồi ở chiếc ghế quen thuộc, Quan Mục Diệm đang chăm chú lau chiếc ly thủy tinh trong shuốt như vô hình, ông ngước đầu lên, ngay lập tức nhận ra Lộ Lộ. Quan Mục Diệm không hề tức giận vì bị làm phiền mà còn kinh hỷ “Tiểu thư xinh đẹp, lâu lắm không gặp cháu!”

Lộ Lộ cực kì mẫn cảm với cách gọi này, mỉm cười gượng gạo “Ông vẫn như cũ nhỉ, cháu xin lỗi vì đã không tới đây thường xuyên.”

“Không sao, không sao, tuổi trẻ bọn cháu thời gian là vàng bạc mà, cháu vẫn còn nhớ tới nơi này là vinh hạnh của ông rồi.”

Nghe được lời nói cởi mở này của Quan Mục Diệm, Lộ Lộ thả lỏng mình xuống, thật may khi có người thông cảm cho cô.

“Vậy lấy cho cháu capuchino nha, bỏ nhiều kem như cũ.” Lộ Lộ đặt ba lô bên cạnh, móc điện thoại ra hồ hởi nói “Ông nghe thử bài nhạc cháu mới sáng tác nha, chỉ mới có giai điệu nhưng cháu tính sẽ hát bài này trong lễ hội âm nhạc sắp tới.”

(…) đó là một bài hát chủ đề về sự mộng mơ. Một thiếu nữ chìm say trong giấc ngủ êm đềm, cô mơ về những điều khiến cô có cảm giác thanh bình, an toàn, những đồng cỏ xanh bát ngát, những đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời trong vắtvắt

, hay những thác nước huyền ảo sâu trong khu rừng bí ẩn. Trong giấc mơ, cô cảm thấy minh thuộc về nơi này và mong muốn vĩnh viễn bên trong đó. Nhưng thứ gì cũng có sự kết thúc, thiếu nữ đó buộc phải tỉnh dậy.

“Ông thấy sao? Đây là phần mở đầu của bài hát, cháu tính soạn nhạc thêm phần của Đặng Hiểu Văn nhưng vẫn chưa có cảm hứng.” Lộ Lộ than thở.

“Xem ra ông phải thay đổi cách suy nghĩ về âm nhạc thời nay, giai điệu của bài hát hay lắm, sẽ thật hoàn mỹ nếu cháu hát nó cùng với piano.” Quan Mục Diệm khen ngợi.

“Quoa, ông thật hiểu ý cháu, cháu tính mở đầu sẽ đánh piano, đến phần giữa sẽ cho nhạc nền tạo điểm nhấn cho bài hát, kiểu như thiếu nữ trong ca khúc sẽ đấu tranh giữa hiện tại và hư ảo.” Lộ Lộ hưng phấn đứng thẳng lên, đúng là người có kinh nghiệm có khác. Vừa nghe nhạc của Lộ Lộ một lần đã chỉ ra trọng tâm, nhưng có lẽ Lộ Lộ muốn làm một điều đó khác biệt để khiến khán giả bất ngờ…

“Ý tưởng này khá trùng lặp và quen thuộc nhưng củng không tệ, điều chái nên làm là khiến cho nam nhân vật trong bài hát và kết thúc câu chuyện trở nên khác biệt và mang nhiều tầng ý nghĩa.” Quan Mục Diệm rắc đường trắng lên ly capuchino nóng hổi, ông mỉm cười hài lòng “Đã xong, một phần capuchino của cháu đây.”

“Itadakimasu~~” Lộ Lộ híp mắt nhe răng cười ngốc manh, được rồi, kể từ ngày sống trong thân thể 18 tuổi IQ của cô cũng bị tuột dốc theo.

Lộ Lộ ghi nhớ lại những lời Quan Mục Diệm, hỏi ý kiến của người khác giúp cô thật nhiều thứ. Phải hỏi thử Đặng Hiểu Văn có chịu hát bài này chung với cô không.

Scroll Up