“Lộ Lộ mất tích?” Đặng Hiểu Văn tái mặt nhìn nhân viên trong Xatamy náo loạn cả lên tìm Lộ Lộ, Mỹ Lan vừa tới phòng thay đồ của hắn tìm Lộ Lộ.

“Đúng vậy, rõ ràng Lộ Lộ chỉ vừa mới vào phòng trang điểm xong, mãi không thấy cô ấy nên tôi mới bước vào, nhưng chẳng thấy cô ấy đâu, điện thoại cũng mang theo.” vẻ mặt Mỹ Lan đầy lo âu, phiền não, cô biết dù Lộ Lộ có việc cấp bách hay gì đó cũng sẽ báo lại cho Mỹ Lan biết.

Mang theo điện thoại sao… Đặng Hiểu Văn nhíu mày trầm tư, chuyện gì đã xảy ra? Dù Lộ Lộ có chuyện gấp thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ báo lại mọi người một tiếng.

“Cô đã gọi điện thử cho Lộ Lộ chưa?”

“Đã thử, nhưng Lộ Lộ không có bắt máy, dường như điện thoại của em ấy đã bị hư hoặc tắt nguồn mất.” vẻ mặt Mỹ Lan cực kì lo lắng, sau khi buổi biểu diễn kết thúc lịch làm việc của Lộ Lộ vẫn dày đặc như thường, hiện tại lại mất tăm không thấy bóng dáng. Không phải lại xảy ra chuyện chẳng lành đó chứ?

Mạc Quân Nguyệt sau khi nghe điện thoại của cấp dưới thì mặt mày tái nhợt, liếc nhìn mọi người đang náo loạn tìm kiếm Lộ Lộ thì vô cùng phiền muộn, hít sâu một hơi nói “Tôi biết Lộ Lộ ở đâu rồi, mấy người xử lý ổn thỏa mọi thứ đi, cô ấy không tới được đâu.”

Quang Thượng Phong ngưng thần hỏi “Lộ Lộ rốt cuộc đang ở đâu?”

“Đây là bảng khảo sát của tháng này, thưa chủ tịch.” một nữ thư ký cẩn thận đem hồ sơ tới trước bàn, quan sát vẻ mặt của người lãnh đạo công ty để không phạm vào sai lầm. Dù người này chỉ là người đầu tư mới của công ty, nhưng không ai dám không công nhận của hắn.

“Được rồi, cô đi ra đi.” Du Lãng Tuân xoa huyệt thái dương, đạm mạc trả lời, mắt vẫn không rời khỏi màn hình vi tính.

Nữ thư ký vừa ra khỏi phòng thì thở phào một hơi, chỉ đứng trong đó vài phút mà áp lực muốn chết. Rõ ràng là ngài chủ tịch đơn giản, sinh hoạt bình dị, tại sao cô và mọi người trong công ty vẫn cảm thấy hắn rất đáng sợ vậy nhỉ? Cô được mọi người đồn thổi trong công ty về sự nổi tiếng của chủ tịch ở một quốc gia phát triển ở châu Âu, thật bất ngờ khi hắn lại sang quốc gia này định cư và đầu tư, mua cổ phần lớn trong tay để trở thành chủ tịch.

Thứ gì ở nơi đây đã cuốn hút quý ngài phương Tây chứ?

Du Lãng Tuân trầm tư ngắm nhìn khung ảnh hình của Phan Lộ Lộ, tâm tình bất định khó nói.

“Em lại không tin tưởng anh, Lộ Lộ…”

“Nhưng… có lẽ như vậy cũng không sai, em tốt nhất đừng nên tin tưởng anh.”

“Anh… chỉ là một kẻ nói dối.”

——-

Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi, một nữ sinh thoạt nhìn rất bình thường, tóc cột đuôi gà gọn gàng cùng áo trắng học sinh được ủi phẳng phiu, cô gái đó chính là rập khuôn hình mẫu một học sinh chăm ngoan. Như mọi hôm, cô lại xuống tới bàn học bên cạnh của sổ lôi kéo người bạn thân của mình, với nụ cười hớn hở trên gương mặt rạng rỡ “Hôm nay sẽ chiếu tập mới của Code Geass đó, cho tớ xài ké 3G đi. Cậu cũng thích phim đó mà đúng không? Coi chung ha Kuro?” Nam sinh ngồi bên cạnh cửa sổ cất tập vở vào hộc bàn, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ “Ở trên trường đừng gọi tớ bằng cái tên đó được không? Kì quoặc muốn chết!”

“Ồ? Cậu cũng để ý ánh nhìn của mọi người sao? Được rồi, Du Lãng Tuân thì Du Lãng Tuân, không gọi Kuro nữa là được chứ gì?” nữ sinh bĩu môi có chút không vui.

“Nhạc Y… cậu thật sự muốn chơi chung với nhóm người đó? Lỡ như… bọn họ chỉ lợi dụng cậu…” Du Lãng Tuân thất thần bước đi trên hành lang, tâm trạng hơi u ám trước quyết định của Minh Nhạc Y.

‘Bọn họ’ mà Du Lãng Tuân nhắc tới chính là những nữ sinh điệu đà trong lớp, có ước mơ trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp, một nhóm nhạc thần tưởng trong giới showbiz. Trong lúc vô tình, trưởng nhóm- Hồng Mơ đã phát hiện ra tài năng sáng tác nhạc của Minh Nhạc Y, họ đã tiếp cận và mời cô tham gia nhóm nhạc.

Minh Nhạc Y đã đồng ý.

“Tại sao không chứ? Cậu biết rõ ước mơ lớn nhất đời tớ là trở thành một thần tượng nổi tiếng cơ mà.” Minh Nhạc Y đôi mắt sáng ngời lên như tinh tú trên bầu trời, say mê và nhiệt huyết không gì có thể dập tắt được.

“Cậu sẽ tốn rất nhiều thời gian.”

“Tớ sẵn sàng dành cả cuộc đời mình để ca hát.”

“Ba mẹ cậu không thích chuyện này.”

“Hừ, chẳng có vấn đề gì, dù sao bọn họ cũng chỉ quan tâm tới em trai tớ mà thôi.”

“Ngoại hình cậu không bắt mắt, giọng nói cũng thật tầm thường.”

“…” Minh Nhạc Y khóe miệng cứng ngắc buồn bực nhìn Du Lãng Tuân “Cậu đang đả kích tớ đó hả?”

Có thật việc hai người hẹn hò là một quyết định đúng đắn không? Tại sao Du Lãng Tuân là bạn trai cô lại không ủng hộ ước mơ của cô chứ? Có người yêu nào lại chê bạn gái xấu không?

“Ừm, ca sĩ không hợp với cậu đâu.” Du Lãng Tuân thoải mái trả lời, vẻ mặt vô cảm xúc vẫn không tí dao động “Đám người đó sẽ lợi dụng cậu.”

“…”

Minh Nhạc Y sững sờ khi Du Lãng Tuân nghĩ như vậy, cô không nghĩ bất kì ai trong xã hội cũng xấu xa, dối trá như Du Lãng Tuân nói. Không những thế, mắt nhìn người của cô rất tốt.

“Kuro, cậu không nên suy nghĩ tiêu cực như vậy.” Minh Nhạc Y thở dài buồn bã.

Du Lãng Tuân không nói gì, im lặng nhìn Minh Nhạc Y một hồi lâu, tới cuối cùng, chẳng ai nói thêm câu nào. Đối với tính cách trầm lặng của Du Lãng Tuân, Minh Nhạc Y cũng lười so đo. Khác với những cặp tình nhân bình thường, họ lựa chọn chiến tranh lạnh thay vì ầm ĩ cãi nhau, nhưng bầu không khí đó càng ủ dột và khó chịu hơn.

Thời gian sẽ trả lời tất cả, không phải sao?

Lách tách…

Từng giọt mưa nặng trĩu hạt rơi xuống mặt đất, bầu trời xám xịt đầy mây đen, mọi thứ như bộc phát cảm xúc của Minh Nhạc Y lúc này.

Ablum nhạc của nhóm đã được ra mắt, công chúng đón nhận rất nồng nhiệt nhóm nhạc nữ mới bước vào showbiz.

Áp phích thật đẹp, rực rỡ và hào nhoáng.

Nổi tiếng…

Danh vọng…

Ước mơ…

Tất cả đều không phải của Minh Nhạc Y.

Nước mưa lạnh cóng như băng tan, thấm vào làn da trắng bệch như tờ giấy, dễ dàng xé toạc ra một cách tàn nhẫn.

Đôi mắt nâu màu gỗ ướt đẫm nước mắt mặn chát, cơ thể run lên từng hồi vì cơn lạnh thầu xương.

Mưa đã tạnh.

Không, nói đúng hơn là nó không còn rơi xuống người Minh Nhạc Y.

Cô ngước đầu một cách yếu ớt, không ngoài ý muốn thấy được Du Lãng Tuân. Cầm trên tay một chiếc dù đen, hắn nghiêng nó về phía cô che đi cơn mưa rét buốt.

Đôi mắt cả hai chạm vào nhau, dù không nói một lời nào, bọn họ như thấu triệt nhau hết thảy.

“Về nhà thôi.” giọng nói của hắn khàn khàn, nhưng Minh Nhạc Y cảm thấy đó là thứ thanh âm hay nhất cô từng nghe.

Quan tâm và ân cần.

“Ừm.”

Mọi thứ dần chìm vào ký ức, nhưng nó một lần nữa hiện hữu trong giấc mơ của cô.

“Kuro…” Lộ Lộ mê man nói, đôi mắt chớp chớp mở ra, lại nhíu chặt xuống thích ứng với ánh sáng.

Đập vào mắt cô là một màu trắng thân quen.

Lộ Lộ mỉm cười bất đắc dĩ, cô lại vào bệnh viện nữa rồi, bây giờ đã là lần thứ ba.

Xin lỗi các độc giả vì mình ra chuyện hơi chậm, và cảm ơn mọi người vẫn kiên trì theo dõi tác phẩm này.

Tiếp theo sẽ có phần ngoại truyện kể chi tiết hơn về giấc mơ của Phan Lộ Lộ, và mình cảnh báo trước, Du Lãng Tuân sẽ hắc hóa, bôi đen thui nha, không giống như cái tên Bạch mã hoàng tử, mà trở thành một kuro thực thụ. Nếu bạn nào tinh ý cũng nhận ra nội dung là gì rồi. Thành thật xin lỗi cho các bạn này fan của Tuân~(*+﹏+*)~

Scroll Up