Đôi chân mày nhíu chặt lại…

– Mẹ, sao cô ta lại ở đây?

Shukasa đứng trước cửa bếp, nhìn mẹ anh và Satake Yui người còn mang tạp dề đứng nấu nướng, mỗi người một việc.

– Lâu ngày ta đích thân vào bếp nấu mấy món đãi cả nhà thôi. – Hanagato Yuko vẫn điềm nhiên trộn salad, nói năng nhẹ nhàng như chẳng có gì ngạc nhiên. – Ta tới nhà con, thấy con bé ở đó liền gọi nó về đây ăn cơm, có gì ngạc nhiên sao?

Yui đứng khép nép, nhìn anh có phần bối rối. Đã cả tuần rồi anh gọi cô tới nhà anh sống, nhưng lại lặn mất tăm mất tích. Bây giờ mới được nhìn thấy anh, lại là trong hoàn cảnh như này.

Anh thở hắt ra một hơi.

– Tưởng mẹ không thích cô ấy…

– Sao lại không thích được? – Bà bước tới chỗ anh, cười điềm nhiên. – Con gọi con bé tới nhà sống chung, ta là mẹ con, đương nhiên phải đối xử thật tốt rồi. Huống chi con bé lại còn là người con yêu…

Anh lại liền gạt tay bà ra.

– Giờ không yêu nữa.

Rồi cứ thế bỏ một mạch lên phòng.

Sống lưng Yui lạnh ngắt, trong tim như vừa bị đâm một nhát. Khóe môi giật giật nở nụ cười gượng gạo, nhưng ánh mắt thật sự đã ngập tràn bi thương.

Yuko đau lòng ôm cô, vuốt nhẹ tóc.

– Xin lỗi con, để con chịu thiệt rồi…

Cô im lặng rúc vào vai bà, khoảng trống trong tim ngày càng thiếu vắng. Tổn thương sớm đã không còn nữa, chỉ là những cơn đau và hối hận đến tê dại.

Bữa cơm tối diễn ra không mấy thoải mái.

Vốn rằng quy tắc bàn ăn là không được vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng bầu không khí này thật sự quá mức gượng  gạo và khách sáo rồi.

Ba mươi phút trôi qua, Hanagato Junkasa buông đũa xuống kết thúc bữa cơm không mấy ngon miệng vì sự căng thẳng bao trùm. Ông liền lên tiếng.

– Yui, con đang làm ở bộ phận nào? Vào làm lâu chưa?

Cô bị hỏi đột ngột liền giật mình ngẩng đầu dậy, lắp bắp.

– Cũng được mấy tháng rồi ạ, con làm ở phòng thư kí.

– Con có muốn ta chuyển con sang bộ phận khác không? Năng lực của con mà chôn chân ở chỗ đó thật sự không thỏa đáng. Chỉ cần kết quả tốt, con hoàn toàn có thể tiến xa hơn và có vị trí cực kì vững chắc trong công ti.

Shukasa nhíu chặt mày nhìn ông, quá đỗi ngạc nhiên vì lời ngỏ đường đột này.

– Ơ không, không đâu ạ… – Yui vội vàng từ chối. – Cha cứ để con làm việc ở vị trí này đã, tiến xa hơn con sợ con không chịu đủ áp lực…

– Cứ để nó làm trưởng phòng thư kí đi. – Đột ngột Yuko lên tiếng, cắt ngang lời từ chối của Yui. – Dù sao vị trí đó đang trống, Shukasa cũng chưa có thư kí riêng. Từ ngày mai đi làm lại con hãy thay thế vị trí của con đàn bà kia.

– Mẹ? Cái này…

– Con đường đường là thiếu phu nhân gia tộc Hanagato, thì đừng làm mất mặt mọi người, không thể ở vị trí thấp như thế được.

“Rầm!”

Đột ngột bàn tay của Shukasa đập mạnh xuống bàn, ánh mắt anh tối sầm lại, đen đi. Hàm răng nghiến vào nhau ken két, anh gằn giọng.

– Chuyện gì đang xảy ra? Thiếu phu nhân Hanagato? Tại sao cô ta lại gọi hai người là cha mẹ?

Vẻ mặt giận dữ của anh khiến cho Yui bất giác rùng mình. Cô liền vô thức cúi gằm mặt, không dám đối diện với anh.

Hanagato Yuko điềm đạm lau miệng, rồi nhẹ nhàng.

– Ta đã hỏi cưới con bé cho con rồi. Shukasa, giấy tờ đã lo xong, từ giờ con bé mang họ Hanagato, là người vợ chính thức của con. Hãy đối xử con bé cho tốt.

– Nực cười! Mấy người còn chưa hỏi ý kiến con! – Anh đập mạnh tay xuống bàn, đứng phắt dậy, gằn giọng gay gắt.

– Anh định chống đối? – Junkasa cũng dần dần mất bình tĩnh. – Anh từng này tuổi, là người thừa kế tập đoàn này, là trưởng tôn gia tộc này, từng này tuổi còn chưa lập gia đình lại suốt ngày gái gú bên ngoài? Bây giờ ta lấy cho anh cô gái anh cả đời mong muốn, anh còn không biết điều?

Shukasa giận dữ, gương mặt tối đen đi. Ánh mắt anh lạnh lẽo quét qua cô, liền bắt gặp sự sợ sệt và đau lòng, nhất thời lại chịu không được, ấm ức đấm lên bàn, hừng hực bỏ đi.

Junkasa như bị chọc điên, nổi nóng hét với theo.

– Anh đừng có mà làm trò! Năm xưa lại chẳng phát điên vì cô ta, giờ lại thái độ không lấy vợ, suốt ngày ăn nằm nhố nhăng với mấy con đĩ rẻ tiền. Ta nói anh biết, Yui là con dâu chính thống của nhà này, anh lo mà đối xử cho tốt!

Shukasa một mực cứ thể bước tiếp, mặc cho cơn giận của Junkasa lên đến đỉnh điểm.

– Anh, được rồi. – Hanagato Yuko vội điềm đạm trấn an ông, thở dài. – Thằng bé giờ không nên nổi giận với nó nữa. Anh biết lí do sao nó lại như thế mà.

Junkasa giật mình, liền nén lồng ngực lại một tiếng, thở hắt ra, não nề ngồi xuống.

Cổ họng Yui nghẹn cứng, khó thở, tức ngực. Cặp chân mày nhíu chặt lại, răng cắn chặt vào môi. Chốc, cô liền đứng vội dậy, cúi gằm mặt.

– Con xin phép ạ.

Chưa kịp sự đồng ý của hai người kia, cô rời khỏi ghế, chân vội rảo bước đuổi theo bóng lưng người đàn ông bước cầu thang lên tầng hai. Cô cứ cắm mặt chạy, chạy ngay đến trước cửa phòng anh.

Căn phòng khóa trái, người đàn ông bên trong im lặng, Yui gõ cửa, giọng nghẹn ứ.

– Shukasa, anh mở cửa cho em vào đi. Anh đừng giận cha mẹ nữa.

– Cút!! – Tiếng gầm từ bên trong vọng ra ngoài, giận dữ, phẫn nộ, nhất thời khiến Yui rùng mình.

Lưng cô liền lạnh, mồ hôi tứa ra hai bên gò má. Cô không gõ cửa nữa, lặng đi gục mặt lên cánh cửa lí nhí.

– Em không đi đâu cả, em gả cho anh rồi. Anh cũng đồng ý để em bên cạnh anh, không được nuốt lời…

Chợt cánh cửa mở ào ra, một cánh tay thô bạo tóm lấy cô kéo vào, một lực đẩy cô lên giường.

Shukasa như con sói bị chọc điên, khóa trái cửa, từng bước tiến tới chỗ cô, giọng nghẹn lại trong cổ.

– Gả cho tôi? Em biết nghĩa vụ của một người vợ chứ?

Shukasa hung hăng xông lên giường, vội vàng hôn lên một cô, nhanh chóng dùng lưỡi tách hai cánh môi cô ra, cuồng bạo xâm chiếm. Bàn tay anh không biết phận sự liền nhanh chóng vuốt ve một lượt khắp người cô, tìm khóa váy.

– Shukasa… Đừng… – Yui thở hổn hển vô lực tìm cách đẩy anh ra, gương mặt mồ hôi nhễ nhại đỏ bừng. – Em không muốn làm chuyện đó khi tâm trạng anh đang không ổn định…

Nhưng Shukasa bỏ ngoài tai lời cầu xin của cô, lại thành công cởi được khóa váy cô. Anh liền vứt nó xuống giường, môi nhanh chóng để lại dấu vết trên từng tấc da thịt của cô.

Nước mắt chảy ngược vào trong, Yui đau lòng buông lỏng tay xuống, mặc cho anh muốn làm gì thì làm, chỉ lặng lẽ vuốt nhẹ sau gáy anh, tim như bị ngàn con dao đâm nát.

Bờ vai anh rộng lớn, cánh tay săn chắc ôm chặt cô vào lòng, bỗng khiến cô trở nên quá nhỏ bé so với cơ thể to lớn cuồn cuộn của anh. Gương mặt rúc vào cổ và tóc cô, anh thở nhẹ.

– Gả cho tôi, tôi sớm muộn gì cũng sẽ rời bỏ em thôi. Em không sợ sao?

Sống lưng cô lạnh đi, trong lòng bỗng trống vắng, cô nắm chặt lấy bàn tay anh.

– Em sẽ không để cho bất kì ai mang anh đi khỏi tay em.

Anh cười nhẹ, hôn lên tóc cô.

– Muộn rồi cô bé. Nếu em nói điều này cách đây mười năm, hoặc là hai năm trước, tôi đều sẽ ở bên em. Bây giờ, không thể, tôi không thể nào ở bên em mãi được, em sẽ thiệt thôi.

Yui hoảng loạn quay người lại anh, ôm chặt lại anh, run run.

– Shukasa, em sai rồi. Em xin lỗi, em biết em không nên nghi ngờ anh, phản bội anh. Em sai rồi, anh đừng xua đuổi em được không? Anh cho em cơ hội đi, xin anh…

– Không. – Shukasa lắc đầu, cầm lấy tay cô, đẩy ra nhẹ nhàng. – Em không sai, tôi chưa một lần trách em.

– Vậy tại sao anh nhất quyết không chấp nhận em?

– Lần này là do số phận thôi. – Shukasa ngồi dậy, bước xuống giường, cầm quần áo lên mặc vào.

– Anh đi đâu?

Shukasa không đáp, cứ thế điềm đạm bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng nhắc:

– Ngủ đi, Hanagato Yui.

Yui cắn chặt môi nhìn anh bỏ ra ngoài, trong lòng trào lên bao nhiêu đau đớn. Bất lực, tủi thân, cô đơn, sợ hãi, hối hận, hàng nghìn hàng vạn lưỡi dao mang tên cảm xúc bủa vây lấy cô, dày vò chì chiết cô.

“Shukasa, em tuyệt đối sẽ không để tình cảm giữa chúng ta chịu sự chi phối của trò đùa mang tên số phận. Cuộc đời em do em làm chủ, lần này em đã gần tìm lại được anh, tuyệt đối sẽ không để anh rời đi lần nữa.”

Tám giờ sáng, cô chạy vội lên công ti bắt đầu lại công việc còn dang dở.

– Rei, cậu sao rồi? – Saotome Yukiko vội vàng chạy tới sấn lấy Yui, gương mặt ngập tràn sự lo lắng. – Tớ chỉ biết cậu bị tai nạn mà nghỉ việc điều trị, lại chẳng biết cậu nằm ở bệnh viện nào, chị em trong phòng lo muốn chết cũng chẳng thể tới thăm được.

– Tớ ổn mà. – Yui nhún nhẹ vai cười trấn an. – Thôi nào bây giờ mới đi làm lại, đừng trì trệ nữa được không?

Cả phòng thư kí nhao nhao cười cợt, hỏi han vài câu nữa rồi ai nấy trở về chỗ làm việc của mình.

– Chúc mừng nhé, tân trưởng phòng. – Một chị gái cười hớn. – Ả trưởng phòng cũ Yuda Sakura giờ bị đá rồi, cái gai trong mắt được nhổ bỏ, bây giờ Rei lên làm trưởng phòng mới, sự nghiệp chúng ta không lo bị chèn ép nữa rồi.

Yui cười nhạt nhún vai miễn cưỡng, rồi tiến về phòng riêng của mình, trên chiếc bàn có biển đề trưởng phòng.

Từ hôm nay cô lại còn làm thư kí riêng cho Shukasa nữa. Nhắc mới nhớ, trước đó cô là thư kí riêng cho phó chủ tịch Hanagato Tsukasa, cũng là anh họ của Shukasa. Bây giờ chuyển cô đi thế này, không biết anh sẽ sao nữa.

Bỏ túi xách đó, Yui liền rời khỏi đi lên tầng làm việc của lãnh đạo, để xem còn nhận chức thư kí riêng của Shukasa nữa.

– Gì thế? Cô là ai thế? – Một cô gái người Tây ngồi chống cằm trên bàn làm việc của thư kí riêng Shukasa, nhìn cô chau mày, lướt qua một lượt.

Yui nghệt mặt ra nhìn cô ta.

Vóc dáng cao như người mẫu, chân dài, đùi thon, ba vòng cực chuẩn, làn da lại trắng mịn màng. Mái tóc dài màu vàng nắng xoăn nhẹ xõa ra ngang lưng, đôi mắt to tròn màu xanh dương nhạt, sống mũi cao và đôi môi màu đỏ rượu quyến rũ.

Nói cô gái này là diễn viên Hollywood, chắc người ta cũng không dám không tin.

Nói tiếng Nhật có vẻ lưu loát, phong thái và điệu bộ vô cùng tự tin, cô ta bước tới chỗ cô, nhìn thấy bảng tên cùng chức vụ trưởng phòng thư kí, liền ồ một tiếng, cười.

– Chào cô, hóa ra là trưởng phòng. Tôi là Selena, nhân viên mới của phòng thư kí. Tôi là  thư kí riêng của giám đốc điều hành Hanagato Shukasa.

– Ơ… Sao… – Yui hãy còn ngây ra, cứ đứng hình nhìn cô gái này.

Rõ ràng chủ tịch đã giao cho cô chân thư kí riêng của anh rồi mà, sao bỗng dưng lại có một cô nàng ngoại quốc chân dài chiễm chệ ngồi ở vị trí của cô?

– Ý của tôi đấy. – Đột ngột giọng Shukasa vang lên trầm thấp từ đằng sau. – Cô cứ làm thư kí riêng của anh họ tôi được rồi, việc của tôi để cho Selena đảm nhiệm.

Yui thất thần, cứng đờ ra nhìn trân trối vào cô gái kia. Selena thản nhiên hôn gió Shukasa một tiếng chụt rõ kêu, anh còn mỉm cười nhẹ đáp lại, rồi bước vào phòng làm việc.

Hai bàn thư kí riêng đặt đối diện nhau, bầu không khí im lặng bao trùm.

– Chị trưởng phòng, chị tên gì? – Selena hiếu kì nhìn cô hỏi.

Yui cứ im lặng tập trung vào mớ giấy tờ, đáp lại thờ ơ.

– Tôi tên Yui, họ Hanagato.

– Ồ, chị trùng họ với Shukasa à?

– Không. Tôi gả cho anh ấy. – Yui buông bút xuống, nhìn cô ta, nghiêm nghị. – Tôi là con dâu chính thức của gia tộc Hanagato, là vợ hợp pháp của anh ấy.

Nhưng cô ta cứ nhìn cô, gật gù đầu.

– Cô nhìn gì? – Yui gắt gỏng nhìn điệu bộ vô tư thái quá của Selena, chau chặt mày.

– Không có, chắc là chị với giám đốc đang cãi nhau hả? Cưới nhau lâu rồi, chán nhau rồi đúng không?

Yui lườm nguýt Selena, cắn nhẹ môi.

“Hỏi thẳng hôn nhân người khác vô duyên quá rồi cô em Tây ạ. Mới kết hôn hôm qua, mới chăn gối hôm qua, chán cái gì ở đây?”

– Tại nếu anh ấy không chán chị sao lại gọi tôi tới gấp gáp làm thư kí riêng, còn đẩy chị sang cho người khác chứ? – Selena hồn nhiên cười. – Hai người còn không đeo nhẫn cưới nữa cơ.

Yui liền giật mình, vô thức thu bàn tay trống rỗng lại, im lặng.

– Tôi nói để cô biết, hôn nhân của tôi với Shukasa được luật pháp bảo vệ, cô đừng ngang nhiên thả thính anh ấy trước mặt tôi.

– Thế sau lưng chị thì được chứ?

– Tôi cấm cô!

Selena vẫn chu môi mỉm cười hồn nhiên, nhìn khuôn mặt đang giận dỗi không cam tâm của Yui, lại thấy vui vui.

– Thế tôi cũng không giấu gì chị, tôi đúng là có quan hệ trên giường với Shukasa. Anh ấy gọi tôi tới đây thay thế vị trí của chị, chắc chị cũng biết chuyện này không phải do tôi chủ động rồi chứ?

___o0o0o___

Hết Chương 34.

Scroll Up