Editor: Hạ Cẩn

Sáng sớm, Nguyễn Thu Thu chuẩn bị đi làm.

Cô làm xong bữa trưa, một phần bỏ vào trong túi, một phần để nguội bỏ vào tủ lạnh. Chẳng biết Trình Tuyển ra khỏi thư phòng từ lúc nào, buồn ngủ xoa xoa mắt, một tay đút túi đi đến trước tủ lạnh lấy ra một bình Yakult, ánh mắt của anh theo Nguyễn Thu Thu chuyển tới văn kiện bên trái rồi lại theo cô chuyển tới hộp cơm bên phải, nhìn vô cùng nhàn nhã.

Nguyễn Thu Thu ánh mắt liếc qua liếc Trình Tuyển ăn không ngồi rồi, bỗng nhiên có chút buồn bực.

Cảm giác như mình là một người chồng vất vả cực khổ dậy sớm đi làm kiếm tiền về nuôi gia đình, còn Trình Tuyển chính là một cô vợ bé nhỏ được cô nuôi, mỗi ngày đều chỉ biết ăn ăn uống uống.

Nguyễn Thu Thu: “…”

Nhưng mà có thể dùng tiền nuôi một tên đàn ông đẹp mắt như Trình Tuyển, cũng không tính là thiệt…. Nếu như EQ của anh có thể cao một chút thì tốt hơn.

Vừa nghĩ tới cục phân dê của mình… Phi phi! Hòn đá nhỏ màu đen của mình, thù mới hận cũ xông lên đỉnh đầu, trừng mắt liếc anh một cái.

Trình Tuyển vô tội nhìn cô, không hiểu sao mới sáng sớm mà cô đã tức giận như vậy.

“Tôi phải đi làm, anh ở trong nhà ngoan ngoãn chờ tôi.”

Trình Tuyển vô cùng nghe lời: “Được.”

Anh đưa mắt nhìn Nguyễn Thu Thu thay giày, hưng phấn ra cửa. Cửa cạch một tiếng khép lại, căn phòng nháy mắt an tĩnh không tưởng nổi, Trình Tuyển lẻ loi trơ trọi ngồi trên ghế bàn ăn, đột nhiên cảm thấy giấu diếm thân phận thật sự không là một biện pháp tốt.

Căn hộ lại trống rỗng thêm một ngày.

Trình Tuyển uống một ngụm Yakult, cụp mắt xuống, lông mi nhỏ dài. Hồi lâu, môi của anh phát ra một tiếng thờ dài nhè nhẹ.

“Thật lạnh.”

Có lẽ nên để ra ngoài tủ lạnh một lúc trước.

Nguyễn Thu Thu ngồi taxi đi làm như thường ngày. Cho tới bây giờ cô vẫn chưa học bằng lái, gần đây vì những phiền phức khi đi làm khiến Nguyễn Thu Thu không thể không cân nhắc mình phải chăng nên thi bằng lái rồi mua một chiếc xe.

Trước kia không thi bằng lái là vì cô sợ xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ nghĩ lại, sống chết do trời, sống dài hay ngắn không phải chuyện mình có thể quyết định.

Ngày hôm nay đi ra ngoài hơi chậm một chút, trên đường kẹt xe, anh trai lái xe phí hết tâm tư đổi tuyến đường, ý đồ vòng qua đoạn đường kẹt xe nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn không thể tới kịp giờ làm việc.

Nguyễn Thu Thu đã sớm thông báo với lão Mạnh, đến muộn là đến muộn, trừ tiền lương cũng là nên.

Tính tình lão Mạnh vô cùng tốt, đầu bên kia truyền tới giọng lão cười ha hả bảo Nguyễn Thu Thu đừng có gấp, nếu như sáng sớm vội vàng mà chưa ăn sáng thì thuận tiện ăn xong rồi hãy tới.

Nguyễn Thu Thu: “…” Các tiền bối trong công ty thật sự thân thiện quá ha.

Vội vàng tới công ty, Nguyễn Thu Thu chạy thục mạng bất chấp hình tượng.

Từ cao ốc rẽ ngoặt, không xa sẽ đến Gia Trừng, cô xách theo hộp cơm, bàn chân chạy huỳnh hụych.

Lúc này, có người suýt nữa đụng vào Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu vội vàng nói: “Thật xin lỗi thật xin lỗi!”

Đối phương kêu một tiếng, sau đó không dám tin níu tay Nguyễn Thu Thu lại: “Tại sao cô lại ở chỗ này?”

Lại là Từ Bích Ảnh.

Hướng đi này rõ ràng là đi về phía Gia Trừng, Từ Bích Ảnh sợ hãi, không rõ Nguyễn Thu Thu sao có thể có thể vào được Gia Trừng.

Nguyễn Thu Thu buồn bực: “Sao tôi lại không thể ở đây?”

Tay Từ Bích Ảnh rất lạnh, túm tay cô rất chặt, Nguyễn Thu Thu dùng sức giằng mạnh một cái mới hất được ra. Cô nhíu mày lại, cô thật sự không thích cách cư xử vô lễ của Từ Bích Ảnh chút nào: “Tôi muộn giờ rồi, làm phiền cô nhường một chút.”

“Đi làm?!”

Từ Bích Ảnh càng không thể tin được: “Chỉ bằng cô?” Loại người như Nguyễn Thu Thu mà cũng có thể tới Gia Trừng, đây quả thực là truyện cười lớn nhất thế gian.

Nguyễn Thu Thu không thèm để ý ả nữa, theo Từ Bích Ảnh đây chính là không dám thừa nhận, có tật giật mình.

Từ Bích Ảnh cười lạnh: “Chẳng trách lại thay đổi phong cách trang điểm, thì ra là dựa mặt đi lên.”

Nguyễn Thu Thu sững vừa tức giận vừa buồn cười. Vừa nghĩ tới Từ Bích Ảnh nói như vậy tức là thừa nhận mình thật sự xinh đẹp, cô lại không tức giận nữa.

Từng có lúc, Nguyễn Thu Thu cũng muốn có một ngày có thể có người chửi mình như thế.

[ Cô có tiền thì ghê gớm lắm à? ]

[ Lớn lên xinh đẹp thì ghê gớm lắm à! ]

Nguyễn Thu Thu tỏ vẻ đúng là vô cùng ghê gớm.

Cô cười như không cười nói: “Đúng đó, tôi chính là dựa vào mặt, nếu không cô cũng thử một chút xem?” Bà đây là người đẹp nhất thiên hạ, Nguyễn Thu Thu chính là không biết xấu hổ như thế.

Cô nói đùa nhưng Từ Bích Ảnh tưởng thật.

Từ Bích Ảnh khẽ cắn môi: “Tôi không hề kém cô!”

Từ đời trước ả vẫn âm thầm so sánh với Nguyễn Thu Thu. So bề ngoài dáng người thì ả không sánh bằng nhưng so tính cách, so năng lực, Từ Bích Ảnh hài lòng đưa ra kết luận, Nguyễn Thu Thu quả thực là bên ngoài xinh đẹp bên trong thối rữa, chỉ là một cái bình hoa kém xa so với ả.

Hiện tại, Từ Bích Ảnh cảm nhận được chênh lệch lại khiến cho ả vô cùng căm phẫn.

Từ Bích Ảnh mở to mắt nhìn Nguyễn Thu Thu từ trên xuống dưới không có chỗ nào không tinh xảo đi qua người ả, mở to mắt nhìn cô tự tin tiến vào cửa lớn của Gia Trừng, ngay cả bảo về cũng vô cùng khách sáo với Nguyễn Thu Thu, sau đó, cô biến mất ở nơi mà Từ Bích Ảnh vĩnh viễn không thể nào đặt chân tới.

“…”

Bất tri bất giác, ả siết chặt tay.

Lần đầu tiên Từ Bích Ảnh cảm thấy ghen ghét Nguyễn Thu Thu đến thế. Ả vì ôm đùi Cố Du mà không từ thủ đoạn, chỉ để một ngày kia khi Cố Du có thể tiến vào Gia Trừng sẽ cho ả sống cuộc sống huy hoàng. Bây giờ lại thấy Nguyễn Thu Thu dễ dàng có được thứ mà ả mơ ước như thế khiến Từ Bích Ảnh có chút không tiếp thu được.

Từ Bích Ảnh hồn bay phách lạc về nhà, hẹn Cố Du.

Ả ngồi trong quán cà phê trên, nhìn Cố Du thần sắc tiều tụy tước mặt. Tay phải của anh bọc một tầng băng gạc, vẫn chưa được tháo ra, sợi râu cằm không được cạo sạch sẽ, còn quẹt ra một lỗ hổng rõ ràng. Giờ phút này, bộ dạng anh ta rất chật vật, nào có chỗ nào giống anh hùng mà chính là mặt trời sắp lặn, sắp chìm vào nước biển lạnh buốt, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ngày mai.

Từ Bích Ảnh xiết chặt nắm đấm: “Du ca ca, em hi vọng anh mau phấn chấn lại!”

Cố Du mím chặt môi, nháy mắt mấy cái, nói: “Cảm ơn.”

Từ Bích Ảnh bị tinh thần sa sút của anh lay nhiễm, cảm xúc tiêu cực của anh ta quấn chặt lấy ả khiến ả không thở nổi. Ả càng thêm hoài nghi Cố Du có thể vượt qua biến cố lần này không, dù sao đời trước và hiện tại đã phát sinh nhiều biến hóa lớn, mà cơ hội xuất hiện của vợ tương lai Cố Du đã bị ả giết từ trong trứng nước.

Hiệu ứng bươm bướm luôn có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Từ Bích Ảnh nhìn chằm chằm anh ta,chậm rãi nói: “Nếu như anh còn tiếp tục như vậy, ngay cả em cũng muốn từ bỏ anh.”

Cố Du chớp mắt một cái, thờ ơ.

Từ Bích Ảnh bị sự lạnh lùng của anh ta chọc giận, nói không lựa lời: “Được, được lắm, nếu như anh muốn làm một phế vật cả đời, vậy anh cứ làm đi! Cả đời anh cũng cứ như vậy, tôi thật sự là đã nhìn lầm người mới cho là anh sẽ thành công!”

Nhất thời nhanh miệng, Từ Bích Ảnh lập tức hối hận.

Bởi vì, cặp mắt luôn luôn dịu dàng lưu luyến của vị trúc mã đã bên ả mười năm kia lúc nhìn ả đã mất đi một phần nhân nhượng cuối cùng.

Anh nhìn chằm chằm ả, tựa như đang nhìn một người xa lạ.

Cố Du nói: “Nếu như em muốn mua cổ phiếu, thật xin lỗi, cổ phiếu này đã ngừng bán tháo, sẽ không có kỳ tích phát sinh nữa.”

Từ Bích Ảnh lạnh sống lưng, vội vàng lắp bắp giải thích: “Không, em không phải có ý kia, em..”

Cố Du lạnh như băng ném ra câu nói tiếp theo.

“Người công thành danh toại cũng không phải là tôi. Cô đi tìm người khác đi.”

Nói xong, anh quay người cất bước rời khỏi chỗ ngồi, không quay đầu lại.

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã được nửa tháng đã, Nguyễn Thu Thu dần dần thích ứng với cuộc sống nơi công sở, cũng dần lộ ra thích thú.

Trừ vài nhân viên thường hay mượn cơ hội bắt chuyện với cô thì những việc khác vẫn vô cùng thuận lợi.

Nguyễn Thu Thu phấn khích tính toán thời gian và tiền lương một chút, tha hồ suy nghĩ việc về sau cô có thể làm một tiểu phú bà, sau đó muốn kết hôn thì kết hôn, không muốn kết hôn thì chỉ yêu đương là được. Đây là cuộc sống tốt đẹp trước kia cô mơ ước.

Dạo này Đồ Nam đi công tác, trong công ty chỉ còn lại lão Mạnh là có thể nói chuyện, lão Mạnh là một ông chú thích sống trong thế giới giả tưởng, có thể về lịch sử phát triển anime một cách vô cùng mạch lạc, lão khoe tay lão đã từng một tuần không rửa bởi vì cái tay kia đã cùng bắt tay với Miyazaki Hayao nên lão không nỡ rửa.

*Miyazaki Hayao (tiếng Nhật: 宮崎 駿; phiên âm: Cung Khi Tuấn) sinh ngày 5 tháng 1 năm 1941 tại Tokyo, Nhật Bản) là nhà làm phim hoạt hình, họa sĩ truyện tranh, nhà biên kịch và là người đồng sáng lập xưởng phim hoạt hình Studio Ghibli. Ông nhận được những lời ca ngợi quốc tế là một trong những nhà làm phim vĩ đại nhất.

Nguyễn Thu Thu: “…”

Cô nghĩ tới lão Mạnh là đàn ông, mà đàn ông thì khi đi nhà xí… Thật xin lỗi, trong lòng cô lão Mạnh chớp mắt đã biến thành một ông chú lôi thôi.

Lão Mạnh chửi TV liên tục, la hét không muốn Haibara Ai và Conan có bất kì cảnh tình cảm nào, Nguyễn Thu Thu nghe được thì đầu óc run lên, lấy cớ ra ngoài một lát mới phòng ngừa được lão Mạnh ở bên cạnh tẩy não.

Buổi chiều còn không ít việc, Nguyễn Thu Thu một lòng chỉ nghĩ đến việc phơi nắng liền trở về tiếp tục.

Bên ngoài ánh nắng rất vừa vặn, Nguyễn Thu Thu híp mắt lại, lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Lại là Cố Du.

Anh ta đứng ngoài cửa lớn, thân hình gầy gò, vẻ mặt chăm chú dường như không phát hiện ra sự tồn tại của Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu sững sờ.

Kì quái, hai người này thay nhau trấn thủ đấy à? Sao một người vừa về thì người kia lại tới rồi, cả hai đều đứng si si ngốc ngốc canh trước cửa Gia Trừng.

Nguyễn Thu Thu đi lên trước: “Cố Du.”

Ánh mắt mờ mịt của Cố Du lập tức cứng lại, anh ta đứng thẳng người, quay đầu chỗ lại thì phát hiện Nguyễn Thu Thu mỉm cười tươi tỉnh chẳng biết đã đứng bên cạnh anh từ lúc nào.

“Cô là…”

Nguyễn Thu Thu ồ một tiếng, chỉ chỉ vào cao ốc sau lưng: “Tôi làm việc ở đây, vẽ tranh.”

Anh hơi bất ngờ nhưng lập tức bình tĩnh lại: “Lần trước thu thập CG, số 233 xếp hạng nhất chính là cô.”

“Anh còn nhớ sao? Là vinh hạnh của tôi.” Nguyễn Thu Thu cho là Cố Du đã giữ vững tinh thần, nghĩ thông suốt rồi, cười híp mắt nhìn anh, “Thế nào, muốn đi vào sao? Chỉ có điều hôm nay Đồ Nam không có ở đây.”

“…”

Cố Du trầm mặc.

Ngày hôm nay anh vốn là muốn đến nhìn Gia Trừng một lần cuối cùng, sau đó chấm dứt những hoang đường, thất vọng của nửa đời trước. Bây giờ Nguyễn Thu Thu cười như vậy, nhẹ nhàng hỏi thăm anh khiến anh không có cách nào mở miệng được.

Cô cho rằng anh kiên cường. Lúc đầu anh cũng tự cho là như vậy..

Nhìn dáng vẻ hăng hái của Nguyễn Thu Thu, Cố Du nhớ tới Lý Tư Đặc, một người đàn ông như vậy phải có được ý chí sắt thép như thế nào. Mà anh ta chỉ mới chừng hai mươi đã muốn từ bỏ ý nghĩa cuộc sống của mình.

Thật sự là mất mặt đến không có cách nào nói ra miệng.

“Làm sao vậy?” Nguyễn Thu Thu hỏi.

“Không có gì.”

Giọng anh ta hơi khô chát, không bằng giọng ôn thuận em tai của ngày thường, lúc ngẩng đầu lần nữa, nhiều thêm một loại cảm xúc.

“Tôi sẽ không bỏ cuộc.” Cố Du lặp lại một lần giống như đang tự thề với chính mình.

Scroll Up