Editor: Hạ Cẩn

Hai người trở lại khách sạn, Nguyễn Thu Thu hắt xì mội cái.

Cô xoa xoa mũi, rót một ly nước ấm. Ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi lớn hơn. Tuyết rơi đầy trời như những trang giấy mỏng manh nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Từ cửa sổ nhìn ra, nền tuyết trắng chạy dài không có điểm cuối.

Nguyễn Thu Thu đứng trước cửa sổ ngắm tuyết, gương mặt hơi hơi phiếm hồng sau khi bình tĩnh lại rốt cuộc đã khôi phục vẻ bình thường.

“Hôm nay em gặp Bạch Long Mã, chính là cô bạn lúc trước quen trong game ấy, cô ấy cùng bạn trai đi tắm suối nước nóng, chắc là anh có thấy nhỉ?”

Trình Tuyển: “Ừ”

“Hai người có nói chuyện với nhau không? Ở chung có tốt không?”

“Ừ””

Nghe thấy Trình Tuyển trả lời, lúc này Nguyễn Thu Thu mới tiếp tục nói: “Vậy là tốt rồi. Bạch Lung mời chúng ta cùng ăn một bữa cơm trưa mai, buổi chiều bọn họ sẽ lên đường trở về. Có được không?”

Trình Tuyển đang nghiêm túc bổ bưởi, không thèm ngẩng đầu lên, trả lời: “Được.”

Nguyễn Thu Thu ngồi trên sofa, mở TV. Cái giờ này phim truyền hình tràn lan, cô tùy tiện mở một bộ phim về đạo lý gia đình, xem chán chết. Trình Tuyển bổ bưởi xong, tách ra hai nửa, đưa cho cô một nửa. Hai người êm ấm ngồi ăn bưởi.

Điện thoại kêu, là tin nhắn Wechat của Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu liếc qua, là tin nhắn thoại của Bạch Lung. Cô vội vàng ăn nốt miếng bưởi, dùng ngón út chọc chọc màn hình điện thoại, giọng vui sướng của Bạch Long Mã vang lên: “Thu Thu à, nhất định phải nhớ kỹ phương pháp của mình đó, đêm nay nhất định phải nước sôi lửa bỏng nha~~”

“Khụ khụ khụ”

Nguyễn Thu Thu ho khan một tiếng, cuống quít tắt tin nhắn thoại đi, tin nhắn vốn dĩ đã kết thúc bị Nguyễn Thu Thu nhấn vào lại lặp lại một lần nữa.

Trình Tuyển mờ mịt nhìn cô, im lặng dò hỏi Nguyễn Thu Thu.

“Không có gì…”

Đầu Nguyễn Thu Thu sắp nổ tung rồi.

Nghĩ đến ngày mai Bạch Long Mã chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào hai người với ánh mắt quỷ dị, nói không chừng còn sẽ hỏi Nguyễn Thu Thu vì sao không có dâu tây, vậy thì chuyện sẽ càng rối cho mà xem. Nguyễn Thu Thu bàng hoàng cầm di động, ngay cả bưởi cũng quên ăn. Nhân lúc cô không chú ý, Trình Tuyển yên lặng thò tay ra, bẻ lấy 2 múi bưởi, tiếp tục ăn.

“Này”

Bị chộp, dục vọng muốn sống của Trình Tuyển rất mạnh: “Trả em.”

Nguyễn Thu Thu: “??? Anh nói gì vậy?”.

Trình Tuyển: “Hả”

Bưởi của anh ăn được không?”

Trình Tuyển nhìn về phía cô: “Làm sao vậy? “

“Để tránh một chút phiền toái nhỏ, chúng ta làm giả một tí, thế nào?” Nguyễn Thu Thu lề mà lề mề dịch đến bên cạnh anh, quỷ dị nhìn chằm chằm Trình Tuyển: “Cây nhà lá vườn”

Trình Tuyển: “… Muốn trồng rau?”

“Hoa quả.”

Trong ánh nhìn chăm chú, tràn đầy khó hiểu của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, một tay khoác lên vai anh. Lưng Trình Tuyển cứng ngắc lại như phản xạ có điều kiện, trơ mắt ếch nhìn Nguyễn Thu Thu thò tay ra, sờ soạng yết hầu của anh.

Ngón tay của cô mềm mại lạnh buốt, mang theo vị ngọt ngào chan chát của da bưởi, lòng bàn tay vuốt ve qua lại trên cổ anh.

Đôi mắt kia rất thành thật, bận rộn, đơn thuần như thiếu nữ chính trực thời kỳ trưởng thành, không có chút ý thức nào về chuyện mình đang làm. Hầu kết của anh di chuyển, giọng nói nhỏ đi vài lần: “Em làm gì vậy?”

Nguyễn Thu Thu tập trung tinh thần tìm xem chỗ nào dễ xuống tay.

Trên người Trình Tuyển không có nhiều chỗ thịt mềm. Cổ anh thon dài, xương quai xanh rất rõ ràng, cái loại này, véo một cái chắc phải đau lắm.

Nguyễn Thu Thu thâm trầm nói: “Anh cho em véo một cái, coi như cống hiến cho hai chúng ta.”

Trình Tuyển: “?”

Ngón tay no đủ mượt mà của cô dừng trên chỗ bên phải của Trình Tuyển, móng tay đột nhiên dựng thẳng lên, nhéo một phần thịt mềm, vặn sang bên phải.

Đây là lần đầu Nguyễn Thu Thu làm loại chuyện lặt vặt này, lực tay không mạnh còn hơn run. Chỉ như bị muỗi cắn một phát, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô, cô ngửa mặt lên, đôi môi đỏ mọng mượt mà vì tập trung mà hơi mở ra, lộ ra đầu lưỡi phấn nộm.

Trình Tuyển nhìn cô, cứ như bị thôi miên không thể nào dời mắt nổi, hô hấp đột nhiên nặng nề..

Nguyễn Thu Thu thu tay lại, trơ mắt nhìn làn da phiếm hồng dần dần phai màu, cuối cùng khôi phục lại sắc trắng nõn.

“A… ” Cô thở dài đầy thất vọng.

Nhìn như này, đừng nói là để lại ấn ký, ngay cả chút hồng hồng cũng không có.

“Em làm gì vậy?” Giọng Trình Tuyển trầm khàn chậm rãi hỏi..

“Vì để tránh cho Bạch Long Mã tiếp tục hiếu kỳ với sinh hoạt tình dục của chúng ta, phải tạo ra vài vết dâu tây giả để xua tan lòng hiếu kỳ của cô ấy.” Thái độ của Nguyễn Thu Thu rất chăm chú, nghiêm túc, không hề phát hiện ra thái độ khác thường của Trình Tuyển, “Anh có biện pháp nào khả thi không? Tốt nhất là để lúc ngày mai ăn cơm có thể nhìn thấy.”

“…”

“Hay là em lại véo anh một cái nữa nhé? Anh nhịn một tí?”

Trình Tuyển: “Vô dụng thôi, nếu muốn có hiệu quả cao, chi bằng thẳng tay cào một phát trên cổ anh thì hơn.”

Nguyễn Thu Thu không thể không thừa nhận, biện pháp này quả là một biện pháp tốt. Cô vươn tay đo lường trên cổ anh, ngặt nỗi không tìm được chỗ nào tốt để xuống tay, móng tay cô nhẹ nhàng xẹt qua xương quai xanh của anh, giống như bị mèo cào, nhẹ nhàng lướt qua khiến lòng người ngứa ngáy, đối với anh lúc này quả thực giống như trêu chọc âu yếm.

“Được rồi, được rồi. Em không thể xuống tay được.” Nhỡ đâu cào một phát lại cào ra mấy đường máu trên cổ, Nguyễn Thu Thu chỉ nghĩ đã thấy đau. Nếu bị Đồ Nam nhìn thấy, chả biết đầu óc sẽ chạy đến miền đất nào, cô vẫn đừng nên tự rước vạ vào thân thì hơn.

Nguyễn Thu Thu đứng lên, nói: “Em về phòng ngủ đây.”

Cô trở về phòng ngủ, nhưng chỉ trong chốc lát đã nghe thấy tiếng nước ào ào, chắc là Trình Tuyển đang tắm. Nguyễn Thu Thu lật qua lật lại không ngủ được, ánh mắt cô chạm đến chai nước ngọt để ở tủ dầu giường, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, có cách rồi!

Tiếng nước tắm rửa đã ngừng, Nguyễn Thu Thu nhảy xuống giường, xỏ dép lê, khẽ khàng chạy đến phòng ngủ của Trình Tuyển, vừa nói vừa bước vào phòng: “Em nói cho anh nghe, em đã nghĩ ra một… biện pháp… rất… tốt”

Rèm cửa trong phòng ngủ của Trình Tuyển bị kéo kín, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn đầu giường, ánh đèn lờ mờ không rõ.

Anh đang thay quần áo, đưa lưng về phía Nguyễn Thu Thu, anh chỉ mới mặc quần dài, nửa người trên lộ ra không sót một cm nào. Từ góc nhìn của Nguyễn Thu Thu, có thể nhìn thấy đường cong rắn chắc, trôi chảy sau lưng anh, vòng eo thon thả, cánh tay mạnh mẽ thon dài.

Nguyễn Thu Thu đại khái là không nghĩ tới sẽ đụng phải cảnh Trình Tuyển thay quần áo, càng không nghĩ tới Trình Tuyển có dáng người tốt như vậy, nhất thời mặt nghệt ra tại chỗ, quên cả chuyện mình muốn nói.

Trình Tuyển đưa lưng về phía cô, chậm rì rì mặc áo ngủ.

Những giọt nước trên tóc anh rơi xuống chảy dọc theo bờ vai, cuối cùng biến mất ở vùng eo sâu thẳm.

Nguyễn Thu Thu cảm thấy mặt mình nóng rát, nóng sắp hỏng người rồi, mũi cũng nóng theo, sắp chảy máu mũi mất rồi. Cô che lại mũi, xoa xoa theo bản năng, lúc này mới thoải mái hơn chút.

Tay cầm ống hút, gương mặt hạ sốt, Nguyễn Thu Thu tiếp tục nói: “Em nghĩ ra một cách rất tốt, chúng ta làm thử đi?”

“…”

Trình Tuyển im lặng xoay người lại, chậm rãi đi đến trước mặt Nguyễn Thu Thu, mặt không biểu tình, đôi mắt thon nhỏ cụp xuống, lông mi dài đậm, không nhìn ra thần sắc của anh. Anh đưa lưng về phía ngọn đèn mờ nhạt, căn phòng tối đi nhiều, Nguyễn Thu Thu không thể nhìn ra tâm trạng của anh.

Trình Tuyển đi về phía trước một bước, Nguyễn Thu Thu vô thức lùi lại một bước, sống lưng đụng phải bức tường lạnh lẽo, lúc này mới bình tĩnh lại.

“Anh làm gì thế? Không cần dọa em đâu, em không sợ quỷ.”

Trình Tuyển nhíu mày, như đang cố kìm chế tâm tình xao động nào đó, lúc này và sự bình tĩnh đạm bạc của ngày thường khác nhau rất lớn: “Không nên bước vào lúc này.”

Lúc này?

Nguyễn Thu Thu mờ mịt ngẩng đầu, bộ dạng Trình Tuyển không giống vừa mới tắm rửa xong chút nào, trên người anh không có độ ấm hơi nước mà ngược lại là lạnh lẽo như băng, ngay cả khí thở ra cũng manh theo hơi lạnh buốt, tựa như vừa mới tắm mưa.

“Anh tắm nước lạnh? Mùa đông mà tắm nước lạnh làm gì? Không sợ cảm lạnh à?”

Một giọt nước trên tóc Trình Tuyển rơi xuống, rơi trúng mặt Nguyễn Thu Thu, lạnh buốt khiến cô run một cái.

Một tay Trình Tuyển đút túi, tay kia duỗi ra, lau sạch nước trên má Nguyễn Thu Thu. So với bàn tay mềm mại của cô, bàn tay của Trình Tuyển thô ráp hơn, lau trên mặt cô khiến mặt cô hơi đau, Nguyễn Thu Thu mất tự nhiên, quay đầu đi: “Em tự làm.”

Cằm cô bị nắm lại.

Nguyễn Thu Thu lắp bắp kinh hãi, thằng chó Trình Tuyển này mà cũng dám bóp cằm cô? Còn muốn sống không?

Nguyễn Thu Thu đang tức giận, chợt ngẩng đầu, trước mắt cô là một gương mặt tuấn tú được phóng to lên. Trình Tuyển chậm rãi lau nước giúp cô, không biết có phải do ánh đèn hay không, giọng anh khàn khàn đi vài phần, nhiễm một loại sắc thái mang tên tình dục.

“Nước trên mặt không thể tự mình lau khô. Tương tự, dâu tây, một người sẽ không thể làm được.”

***Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Thu Thu: Tôi cảm thấy thằng khỉ gió này có gì đó rất không bình thường…

***Lời editor: Năm mới đến rồi, chúc mọi người một năm an lành, mạnh khỏe. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong năm vừa qua ạ (´,,•ω•,,)♡. Vì chúc Tết mọi người vào mùng 3 nên tui đăng 3 chương lì xì cho mọi người nè.

Scroll Up