Editor: Hạ Cẩn

Bạch Lung và Ngụy Điềm sẽ bay lúc bốn giờ chiều, sau khi ăn ăn cơm với hai người bọn họ xong sẽ lập tức trở về chuẩn bị lên máy bay.

Nguyễn Thu Thu và Bạch Lung chọn giờ, kéo Trình Tuyển tới nhà ăn, may mà chỗ này có phòng riêng, bọn bọ nói chuyện cũng tiện hơn. Hôm nay cô mặc một chiếc áo len dệt kim cùng một chiếc váy, đi một đôi giày da dê, chiếc khăn lụa quàng trên cổ khiến cho cái cổ thiên nga càng thêm thanh mảnh và duyên dáng hơn.

Đều là phụ nữ với nhau, Bạch Lung lập tức nắm bắt được chỗ vẽ mắt cho rồng: “Khăn lụa hôm nay của cậu chọn không tệ đâu.”

Nguyễn Thu Thu tâm linh tương thông, cười nói: “Son màu của cậu là màu cà chua phải không?”

“Ô, cái này mà cậu cũng nhìn ra, tên trực nam nhà mình còn tưởng màu đỏ đậm ma chết chứ.”

Nguyễn Thu Thu nhoẻn miệng cười.

Ngược lại, Ngụy Điềm lại thấp thỏm hơn nhiều. Hoàn cảnh ngày đó trong suối nước nóng cũng không phải giống lời Trình Tuyển nói “Không tệ lắm” với Nguyễn Thu Thu. Lúc Trình Tuyển vén rèm đi vào, Ngụy Điềm đang híp mắt hưởng thụ, ban đầu lúc nhìn thấy Trình Tuyển, anh hơi sửng sốt chút, sau lại không hiểu sao bị đôi mắt dài nhỏ kia nhìn đến căng thẳng.

Ngay sau đó, người này lại lập tức quay ngược trở về phòng tắm. Ngụy Điềm ngâm nước nóng đến trời u đất ám cùng không thấy người đó trở lại một lần nào.

Ai có thể đoán được, người đó lại chính là —– ông chủ của Gia Trừng? Hay Lý Tư Đặc?

Thân là một trực nam, trong đầu Ngụy Điềm lúc này chỉ có một suy nghĩ….

Ôi mẹ ơi, thế mà tôi lại có thể nhìn thấy Lý Tư Đặc bán khỏa thân! QAQ

Nguyễn Thu Thu tinh tế phát hiện ra khuôn mặt đỏ bừng của Ngụy Điềm, cô thân mật nói: “Nếu như thấy nhiệt độ trong phòng để quá cao thì cứ việc chỉnh thấp xuống đi.”

“Không cần không cần!”

Ngược lại, Bạch Lung tuy là rất hưng phấn nhưng chỉ số thông minh vẫn online, vẫn miễn cưỡng duy trì tỉnh táo được, chẳng qua là chỉ khách khí để cho Nguyễn Thu Thu chọn món, vẻ mặt “bây giờ cho dù mình có ăn cỏ cũng vui vẻ.”

Khiến Nguyễn Thu Thu không khỏi 囧 囧.

Ngụy Điềm lại càng khoa trương hơn, cả quá trình đều giống như cô gái nhỏ e thẹn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trình Tuyển, hai mắt lấp lánh, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa chịu giảm xuống. Thỉnh thoảng, đối tượng bị nhìn chằm chằm – Trình Tuyển sẽ mất kiên nhẫn lườm cậu ta, lúc đó Ngụy Điềm sẽ giống như được thần tượng điểm danh, hưng phấn đến mức có thể mở một đoàn tàu hỏa ngay tại chỗ.

Ngay cả Bạch Lung cũng không chịu nổi nữa, ngầm đá chân bạn trai mình, nhỏ giọng nói: “Anh không thấy xấu hổ à, đứng đắn chút!.”

Lúc hai người đối diện với Trình Tuyển đều cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn, sợ mình nói sai lời nào hoặc là biểu cảm nào không hợp, lại làm cho vị kia mất hứng.

Ai mà ngờ, suốt buổi Trình Tuyển lại gần gũi, hiền hòa và bình dị đến thế. Mặc dù lúc mới gặp, anh chỉ gật đầu tượng trưng với hai người, ra vẻ không giỏi nói chuyện rồi ngồi xuống ghế trước lại khiến áp lực trên vai hai người tăng gấp đôi, nói câu nào cũng phải xem lại xem mình dùng từ có phù hợp không.

Nhưng rất tiếc nhanh hai người đã phát hiện ra, Trình Tuyển không hề biểu hiện ra sự không thoải mái nào, hoặc cũng có thể nói là, lực chú ý của anh vốn dĩ không hề đặt trên hai người bọn họ.

“…” Âu mai gớt, hoàn toàn bị làm lơ rầu.

Thời gian dần qua, ngồi nóng ghế, hai người nhận ra đại boss không chú ý lời nói của hai người nên cũng dần thả lỏng ra, không thận trọng như lúc đầu nữa.

Bữa cơm này vô cùng yên bình, chủ đề chủ yếu xoay quanh Bạch Lung và Nguyễn Thu Thu. Trình Tuyển vẫn duy trì trạng thái im lặng, từ đầu đến cuối không nói một câu, còn Ngụy Điềm thì sợ lúc nói bị run, xấu hổ quá nên dứt khoát nhét cả đống đồ vào miệng, kiềm chế tâm trạng muốn chạy lên ôm thần tượng một cái.

“Đợi đến sang năm sẽ kết hôn, hôn lễ định vào cuối tháng ba, vừa hay sau khi kết hôn thì đi hưởng tuần trăng mật.”

“Hai người định đi đâu hưởng tuần trăng mật?”

“Vẫn chưa nghĩ ra nữa, mình nói muốn đi Nam Mỹ nhưng mà anh ấy ngại bên đó quá loạn.”

“Vấn đề an ninh đúng là cần phải đặc biệt chú ý.” Nguyễn Thu Thu cười híp mắt.

“Không sao, hưởng tuần trăng mật thì ở đâu mà chả được, dù sao chỗ mình muốn đi đã sớm đi rồi, chủ yếu là hai người ở bên nhau tâm tình thôi.”

Chủ yếu chủ yếu là hai người ở bên nhau tâm tình?

Nguyễn Thu Thu vô thức liếc nhìn Trình Tuyển, lại bị đối phương vừa vặn bắt được, cô khó nén nỗi xấu hổ, vội cầm một ly thủy tinh lên uống một ngụm nước trái cây.

Bạch Lung phát giác ra động tác nhỏ của hai người, tâm tình thiếu nữ tràn lan, cô ôm mặt, hâm mộ nói: “Thật tốt, hi vọng sau này khi tôi và Ngụy Điềm đã kết hôn vài năm tình cảm cũng tốt như vậy.”

“Khụ khụ khụ”

Nguyễn Thu Thu đang uống nước trái cây, suýt nữa thì phun hết ra.

Con mắt nào của Bạch Lung nhìn thấy tình cảm của hai bọn họ tốt vậy, cái tên chó chết này hôm qua còn véo cô đấy. Cô thật sự hoài nghi Trình Tuyển có phải đang lấy cô làm vỏ bọc để che đậy sự thật anh là một người ngoài hành tinh sinh sản vô tính hay không.

Ăn được một nửa thì Nguyễn Thu Thu ăn không vào nữa, câu được câu không ăn salad, nói chuyện phiếm với Bạch Lung.

Bạch Lung đã bắt đầu bẻ lái sang vấn đề về sau phải nuôi dạy con cái như thế nào. Thật ra, Nguyễn Thu Thu chưa nghĩ xa như vậy, cô nhìn vẻ mặt khao khát của Bạch Lung, vuốt vuốt mũi, bỗng nhiên cảm thấy đây mới là hôn nhân chân chính.

Chủ động và bình tĩnh, cùng người mình yêu nắm tay nhau bước vào hội trường hôn lễ, từ đó sẽ có thêm rất nhiều vấn đề nhỏ nhặt nhưng cũng rất hạnh phúc.

Giọng chậm rì rì của Trình Tuyển vang lên: “Không ăn nữa?”

Nguyễn Thu Thu sửng sốt: “A…?”. Cô lập tức nhận ra Trình Tuyển đang nhìn chằm chằm món bò bít tết chưa ăm hết của mình, nói: “Ừ, ăn không vô.”

Trình Tuyển thản nhiên kéo bò bít-tết về chỗ mình, trong ánh nhìn chăn chú trợn mắt há hốc mồm của Bạch Lung và Ngụy Điềm, anh bình tĩnh cắt bò bít-tết thành từng miếng nhỏ, chậm rãi ăn.

Bạch Lung: ĐM ĐM ĐM, ngọt lịm!

Ngụy Điềm: Đại thần đúng là đại thần, ăn cơm mà cũng ưu nhã như vậy.

Tâm lý kịch liệt thay đổi lộ hết ra trên mặt họ, chỉ có Nguyễn Thu Thu vẫn mờ mịt chưa hiểu gì: “Làm sao vậy?” Cơ bản là Trình Tuyển luôn ôm đồm hết cơm thừa canh cặn trong nhà, kể cả một ít đồ ăn Nguyễn Thu Thu không ăn hết, không hề để bụng nước miếng của cô, Nguyễn Thu Thu đã sớm quen với chuyện này.

Không ngờ trong mắt những người khác lại trở thành một màn rải cẩu lương đặc sắc.

Đại thần vậy mà lại ăn cơm thừa của vợ ngay trước mặt người khác!

Đại thần bình tĩnh như vậy chắn chắn là đã làm việc này rất nhiều lần!

Đại thần ngay cả ăn cơm cũng soái như vậy, còn để người khác sống không!

Ăn cẩu lương căng cả bụng rồi!

Nguyễn Thu Thu: “… Hai người có nghe thấy mình nói gì không vậy? Này này?”

Bộ dáng Bạch Lung như vừa tỉnh lại từ trong mộng. Cô nhìn nhìn Trình Tuyển rồi lại quay sang Ngụy Điềm bên cạnh, bất thình lình vỗ vai Ngụy Điềm: “Lần trước anh ghét bỏ nước miếng của em!”

“Anh sai rồi, anh sai rồi!”

Nguyễn Thu Thu hơi buồn cười.

Bọn họ sao có thể biết rằng đây chẳng qua chỉ là giở thói ham ăn mà thôi. Thông thường ở nhà, thỉnh thoảng sẽ tự bảo vệ đồ ăn, mỗi khi Nguyễn Thu Thu ngứa ngáy tay chân, muốn bắt nạt Trình Tuyển thì chỉ cần giả bộ lơ đãng gắp một ít thức ăn của anh, sau đó sẽ thấy ông chủ Trình lặng lẽ di chuyển thức ăn của mình đến khu vực an toàn để cho đống đồ ăn khó khăn lắm mới có được của mình không gặp tai họa.

Bữa cơm này chủ khách đều vui.

Bạch Lung đá chân Ngụy Điềm, ý bảo anh đi tính tiền, Nguyễn Thu Thu ngăn lại.

“Đừng đừng, coi như bọn mình mời khách.”

“Thôi, ngại lắm.” Bạch Lung nói

“Khách sạn là của Trình Tuyển.” Nguyễn Thu Thu khuyên trắng ra.

“… Ồ.” Bạch Lung vốn định khuyên Nguyễn Thu Thu tiếp, vừa nghe Nguyễn Thu Thu nói vậy, nháy mắt cô hơi xấu hổ. Cô ngượng ngùng thu tay về, ngồi trên ghế mình.

Bạch Lung bị hơi thở bá đạo tổng tài của ông chủ Trình dọa đến lệ rơi đầy mặt. Hâm mộ quá đi mất, cô cũng muốn một ngày nào đó có thể ngủ trong khách sạn của mình! Ngụy Điềm trấn an giữ chặt cánh tay Nguyễn Thu Thu, nói: “Sau này em cũng sẽ có, chờ anh xây cho em.”.

Bạch Lung hừ một tiếng: “Tự em cũng làm được.”

Nguyễn Thu Thu nhìn hai người tương tác với nhau, đội nhiên cảm thấy hâm mộ.

Chó độc thân vạn năm như cô cũng có vài giây như vậy, thật muốn nói chuyện yêu đương quá đi.

Ánh mắt Nguyễn Thu Thu rơi vào trên người Trình Tuyển, Trình Tuyển đang dửng dưng ngồi ăn hoa quả, thậm chí còn nhân lúc Nguyễn Thu Thu không chú ý, lén lấy đi một miếng xoài của cô.

“…”

Cô thật sự có thể trông cậy vào Trình Tuyển ư? Thà trông cậy vào lúc nào thiên thạch va vào địa cầu, hủy diệt tòa nhân loại còn hơn.

Bạch Lung cầm ví lên, cười hỏi: “”Thu Thu, muốn đi toilet không?”

“Ah, được.”

Hai chị em kéo tay nhau đi vào toilet trang điểm lại.

Nguyễn Thu Thu đi theo Bạch Lung xuyên qua hành lang, kề vai sát cánh đứng trước tấm gương toilet, Nguyễn Thu Thu lấy son môi trong ví ra, tỉ mỉ son lại, Bạch Lung bên cạnh cũng cầm son môi, chớp chớp mắt nói: “Xen ra tối qua không tệ nha, hôm nay còn phải choàng khăn nữa cơ~~”

Đây chính là phương pháp xử lý tạm thời mà Nguyễn Thu Thu nghĩ ra, lộ không bằng che, che khuất, ngược lại Bạch Long Mã sẽ không suy nghĩ bậy bạ nữa, sẽ tưởng là tối qua bọn họ thật sự đã làm gì đó.

Nguyễn Thu Thu bình tĩnh ừ một tiếng: “Cũng không tệ lắm.”

… Có cái củ lìn!

Cô đã cắn răng chịu đau bị véo mà sau đó lại chả đi được cái mẹ gì, nhớ lại hiện trường cấu véo lần nhau tối qua, Nguyễn Thu Thu liền phiền muộn. Cô với Trình Tuyển nào có bộ dáng mà vợ chồng nên có chứ, ai có thể giống như Trình Tuyển, đột nhiên nổi điên véo cô một cái, người khác không biết còn tưởng là cô bị bạo lực gia đình đấy.

Bạch Lung hâm mộ cảm thán.

“Lớn lên đẹp như vậy lại còn có tiền như thế, chơi game giỏi, yêu vợ, đã thế lại còn khiêm tốn, tốt tính. Trên đời này sao lại có người hoàn mỹ như thế chứ?”

Nguyễn Thu Thu kinh ngạc: “Xin hỏi chúng ta đang nói về cùng một người ư?”

“Cậu ấy, mỗi ngày đều mặt đối mặt, ở chung quá lâu rồi mới thấy những điểm đó bình thường.” Bạch Lung sửa lại son môi xong, mỉm cười nhìn Nguyễn Thu Thu: “Mình và Ngụy Điềm đều thấy được, cả bữa ăn, ông chủ Trình đều chú ý nhất cử nhất động của cậu đấy.”

Nguyễn Thu Thu: “Hử, sao có thể?”

Trong ấn tượng của cô, cả bữa Trình Tuyển đều bận rộn ăn đồ ăn trên bàn mình cơ mà, hơi đâu mà để ý đến cô chứ.

“Tất nhiên rồi.” Hai tay Bạch Lung ôm lấy ngực, bộ dạng như cô gái mới lớn: “Ánh mắt kia, chậc chậc chậc… Thật là đến lòng ghen ghét mình cũng không có, nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, trong nhà để một đại mỹ nhân như cậu, là đàn ông thì đều sẽ động lòng thôi.”

Nguyễn Thu Thu: “…”

Nguyễn Thu Thu chợt nhớ đến lần cô té ngã quyến rũ trước cửa phòng tắm, phản ứng đầu tiên của Trình Tuyển là bảo cô dọa mình rồi.

Cái tên Trình Tuyển này, không thể nào xếp vào hàng “đàn ông” được. Còn về việc anh có động tâm với mình không, cô lại càng hoài nghi hơn.

Trong toilet hai người đang ngươi tới ta đi trò chuyện rất vui vẻ, cùng lúc đó, trong phòng ăn, không khí giữa hai người đàn ông lại tràn ngập xấu hổ.

Vài phút im lặng sau khi Nguyễn Thu Thu và Bạch Lung rời khỏi, thời gian đã bắt đầu trở nên có chút gian nan.

Ngụy Điềm moi moi tay, lại gãi gãi đầu. Lúc trước, nếu là anh không thích bầu không khí nói chuyện phiếm thì sẽ tự mình lên tiếng phá vỡ cục diện hoặc là dứt khoát lấy điện thoại ra chơi, chẳng thèm quan tâm người khác, nhưng bây giờ, người đang ngồi trước mặt anh là Trình Tuyển, tạm không nói đến việc anh có bao nhiêu động tác dư thừa mà ngay hô hấp cũng lộ ra vẻ cẩn thận từng li từng tí.

“…”

“…”

Sự im lặng tĩnh mịch tiếp tục lan rộng giữa hai người.

Ngụy Điềm vò đầu bứt tai, không dám chủ động bắt đầu đề tài.

Đúng lúc này, ngồi bên đối diện, Trình Tuyển ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Điềm: “Tôi có một vấn đề.”

“Ngài cứ nói.” Ngụy Điềm lập tức ngồi thẳng tắp.

“Cậu, dùng phương pháp gì để theo đuổi bạn gái?”

Ngụy Điềm:???

***Tác giả có lời muốn nói:

Trình Tuyển: Lý thuyết không dùng được thì ta đổi sang kinh nghiệm thực chiến√

Scroll Up