Editor: Hạ Cẩn

Bên này, Nguyễn Thu Thu vẫn chưa cảm giác được nguy cơ sắp bùng nổ.

Cô ngồi ở ghế sau chơi điện thoại, Bạch Long Mã lại gọi cô đi chơi PUBG tiếp, Nguyễn Thu Thu nhanh chóng trả lời lại: “Chờ tớ về nhà đã, các cậu chơi trước đi.”

Bạch Long Mã: “Vậy được, cậu nhanh lên chút nhé~~”

Dạo này cứ có thời gian là lại chơi PUBG, Nguyễn Thu Thu sắp biến thành chồn rồi. Game hại người!

*PUBG bên trung viết là 吃鸡, còn có nghĩa là “ăn gà”.

Đồ Nam sẽ tiện đường đưa Trình Tuyển về bởi vậy tài xế lái xe thằng về phía khu nhà. Nhìn cảnh cảnh sắc hai bên đường dần quen thuộc, Nguyễn Thu Thu nhét điện thoại vào túi, chuẩn bị đợi xe dừng.

Lúc này, đột nhiên một chiếc xe lao vút đến, cọ qua bên sườn, không đợi Nguyễn Thu Thu kịp phản ứng, đối phương lập tức lao lên, bên tai chỉ còn lại tiếng va đập “ầm”, Nguyễn Thu Thu ngồi không vững, ngã người về trước theo quán tính. Đầu đập thật mạnh vào tấm đệm ghế trước, dù mềm nhưng vẫn rất đau, Nguyễn Thu Thu không kìm được kêu đau, lập tức, cô nhanh chóng bám chắc vào chỗ tựa lưng tránh cho mình bị đập lần thứ hai.

Dưới tình huống cấp bách, bác tài gầm lên giận dữ: “Ngài hãy ngồi vững!”

Nguyễn Thu Thu vội vàng hỏi: “Sao lại thế này?!”

“Người kia cố ý!”

Bác tài vốn cho rằng có người định bắt cóc tống tiền, sao có thể đoán được người ngồi xe bên kia – Từ Bích Ảnh đang ôm tâm tư đồng quy vu tận. Xe việt dã phát ra tiếng rít nhào trầm thấp trong bóng tối, ngoặt một cái, lao về phía bọn họ!

Từ Bích Ảnh đạp ga, không định chừa cho mình bất kỳ một con đường sống nào.

Giờ đây trong lòng cô ta, hận thù là tất cả.

Người qua đường hoảng loạn thét lên, cửa sổ xe mở ra một khe hở nhỏ, mái tóc phất phơ trong gió. Cô nhìn chòng chọc vào chiếc xe đối diện, tựa như muốn xuyên qua lớp kính chọc một lỗ trên người Nguyễn Thu Thu để cô biết được hậu quả của việc chọc giận người khác lớn đến cỡ nào.

Từ Bích Ảnh nghĩ đời này của cô ta coi như xong rồi. Cố Du chặt đứt quan hệ với cô ta, sau cô ta lại trở mặt với người trong nhà chỉ vì bọn họ muốn cô ta nghĩ thoáng ra, khuyên cô ta đi xem mắt, gả cho một người bình thường, sống cuộc sống tầm thường.

Từ Bích Ảnh cười khinh bỉ, cô ta sao có thể gả cho mấy kẻ thất bại tầm thường đó?

So với cuộc sống thanh thản, bình đạm, cô ta thà rằng gả cho người chẳng có gì khác ngoài tiền như Nam Cung Ngạo Thiên. Từ lúc sinh ra, cô ta đã tự ngủ với lòng, nhất định phải có một tình yêu mãnh liệt rầm rộ, cho dù là đời trước hay đời này, kỳ vọng lớn nhất của Từ Bích Ảnh vẫn là cuộc hôn nhân trong mộng đó.

Cô và người đó sẽ nắm chặt tay nhau bước vào lễ đường. Hoặc là gả cho tình yêu, hoặc là cho tiền, ít nhất phải được một trong hai.

Đời trước vì sai lầm đặt nhầm kì vọng lên Trình Tuyển nên cô ta mới phải sống tạm bợ, lưu lạc, thất vọng khốn cùng, làm sao mà biết được Trình Tuyển là ông chủ của Gia Trừng. Nhớ đến đời trước mình đã phải sống khốn khổ như vậy, vậy mà từ đầu đến cuối, Trình Tuyển đều vững tâm không để ý đến cô ta, trơ mắt nhìn cô ta bước dần đến cái chết, Từ Bích Ảnh lại càng thêm hận.

Cô ta hận Trình Tuyển lạnh lùng, càng hận hơn làm Trình Tuyển phân biệt đối xử. Nếu Trình Tuyển đối với tất cả mọi người đều lạnh nhạt như thế thì có lẽ cô ta sẽ không tuyệt vọng và phẫn nộ như bây giờ. Nhưng lúc cô ta nhìn thấy Trình Tuyển đích thân vạch ra thân phận của mình, treo cho loại đàn bà như Nguyễn Thu Thu danh hiệu bà chủ Gia Trừng, Từ Bích Ảnh cảm thấy mình bị sỉ nhục sâu sắc, cảm giác đó nhục nhã như bị cởi sạch quần áo ném trên đường.

Sự đối lập quá đỗi mạnh mẽ này đã khiến Từ Bích Ảnh ngày càng cảm thấy thống khổ.

Nguyễn Thu Thu đã có tiền, đã chiếm được người đàn ông hoàn mỹ về mọi mặt như Trình Tuyển mà vẫn còn đi quyến rũ hy vọng duy nhất của ta, Cố Du!

Cô ta không cam tâm!

Sống lại một đời sao có thể lại kết thúc như vậy, cuộc sống khác xa với cuộc sống mà cô ta mong muốn!

Một khi đã như vậy, sao trời cao lại cho cô ta trùng sinh! Vì sao lại để cô ta phải trải qua cuộc sống còn thống khổ hơn cả đời trước! Trơ mắt nhìn những thứ vốn là của mình bị cướp hết đi, mỗi ngày đều phải giãy dụa trong đau khổ.

Nếu không phải Nam Cung Ngạo Thiên cũng hoàn toàn vứt bỏ cô ta, cô ta sẽ không sụp đổ đến tình trạng như bây giờ.

– —- Ngay cả loại phế vật như hắn cũng dám ghét bỏ cô ta, dựa vào đâu!

Trong lúc hai người cãi nhau, Từ Bích Ảnh ác hướng đảm biên sinh*, máu nóng xông lên đầu, tiện tay cầm dao gọt trái cây chọc một phát vào người Nam Cung Ngạo Thiên. Vết dao không đến mức trí mạng, Từ Bích Ảnh vốn định tự mình kết thúc, hoàn toàn chấm dứt đời thứ hai hoang đường này, lúc này cô ta chợt nhớ tới Nguyễn Thu Thu, cô ta không cam tâm chết một mình, loại phụ nữ không biết xấu hổ như Nguyễn Thu Thu lại vẫn dương dương đắc ý sống thỏa mái, Nguyễn Thu Thu không xứng được sống!

*(恶从胆边生: Ác tòng đảm biên sinh) xuất phát từ câu (怒从心头起, 恶向胆边生: Nộ tòng tâm đầu khởi, ác hướng đảm biên sinh). Câu nói xuất phát từ những truyện về lịch sử thời ngũ đại nói về Chu Ôn khi không nghe được mọi việc tốt đẹp, tức giận từ trong tâm ra mà có thể bất chấp làm mọi việc.

Cho nên, cô ta đã tìm đến tận cửa.

“Tiền là của tao, người cũng là của tao!” Từ Bích Ảnh gào rống.

Hai xe va chạm với nhau chỉ còn là chuyện của vài giây đồng hồ nữa, tim Nguyễn Thu Thu nhảy lên tận cổ, chẳng biết tại sao, một cơn khủng hoảng chưa bao giờ có bao phủ lấy cô khiến cô toàn thân run rẩy. Cô thấy bác tài đang cật lực đánh tay lái, cô nghe thấy tiếng bánh xe vang lên tiếng két chói tai trên mặt đường do chuyển bánh đột ngột. Chiếc xe kịch liệt lật sang một bên.

Trong giây phút cái chết gần trong gang tấc, trong tâm trí Nguyễn Thu Thu đột nhiên hiện ra gương mặt của Trình Tuyển.

Cô nghĩ, nếu cô xảy ra chuyện, Trình Tuyển không có cơm ăn thì phải làm sao bây giờ? Anh sẽ ngồi xổm trên nền tuyết chờ cô, giống như lần đó, cứ mãi chờ cô trở lại?

Anh nói, đừng đi.

Anh nói, anh thích em.

Anh nói, ôm một lát thôi.

Mà cô nên trở về trả lời anh mới phải.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang lên như muốn phá tan bầu trời. Màng nhĩ không chịu nổi, quanh tai chỉ còn những tiếng ong ong, cơ thể chịu va chạm kịch liệt khiến cho dây thần kinh cả người chậm chạp theo. Chỉ có vài giây đồng hồ ngắn ngủi, trong hệ ngân hà cách xa vạn dặm, bầu trời như nứt ra, những ngôi sao xinh đẹp nổ tung hóa thành pháo hoa lộng lẫy mà tráng lệ nhất thế gian, rào rạt rơi trên mặt đất, không một tiếng động.

“A—–”

“A—–”

“Phu nhân! Phu nhân!”

Đầu như bị nhét một cái chuông lớn vào, nghe như ai đó đang gõ một bài hát chúc mừng năm mới, âm vang đến khiến cô choáng váng, nhưng lại cực kỳ tỉnh táo. Mí mắt xốc lên, trong màu đen tĩnh mịch lộ ra mà sắc trần xe cùng với khuôn mặt nôn nóng của bác tài đang đong đưa.

“Ngài có ổn không? Tôi đã gọi xe cứu thương rồi, ngài đừng sợ, ông chủ đang trên đường tới…”

Nguyễn Thu Thu ngây ngốc chớp chớp mắt: “Tôi không chết?”

Bác tài tìm một tấm vải đè vào vết thương trên trán của Nguyễn Thu Thu, cẩn thận nói: “Chỉ sợ trán tạm thời có sẹo rồi.”

Thì ra tiếng chuông xôn xao nổ vang kia là tiếng đầu cô đập mạnh vào kính chắn gió.

Nguyễn Thu Thu chậm chạp giữ khăn vải trên đầu, cả người run lên, tai qua nạn khỏi mới biết đau là gì, hít một ngụm khí lạnh, toàn thân cứng đờ.

Cô khàn giọng hỏi: “Bác không sao chứ?”

Ngồi ghế lái càng dễ bị thương hơn.

Bác tài nói: “Tôi không sao, tôi đánh tay lái tránh đi được nhưng đuôi xe vẫn bị đụng vào nên mới khiến cho ngài bị thương.”

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt.”

Nguyễn Thu Thu run run ngồi thẳng người, quả nhiên trên kính chắn gió có một khối máu đọng lại, trông đến sợ.

Hủy dung thì hủy dung, cô cũng không phải minh tinh, cũng không phải dựa mặt mà sống, còn mạng là tốt rồi.

Trong giờ phút đó, Nguyễn Thu Thu cơ hồ cho rằng mình đã ngủm củ tỏi rồi, có lẽ sẽ bay vất vưởng sang một thế giới khác.

“Đúng rồi… hung thủ đâu?”

Bác tài chỉ chỉ vào nơi nào đó sau lưng Nguyễn Thu Thu: “Đụng vào tường rồi. Là một cô gái, đã hôn mê bất tỉnh?”

“Cô gái?”

Nguyễn Thu Thu có dự cảm chẳng lành: “Cháu xuống xem một lát.”

“Phu nhân…”

“Không sao đâu, không sao đâu, bây giờ cháu chỉ hơi váng đầu thôi, không có gì đáng ngại đâu ạ.”

Bác tài cẩn thận từng li từng tí đỡ cô xuống xe. Xung quanh hiện trường tai nạn có rất nhiều người qua đường tò mò vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ. Bác tài phanh xe ở giữa đường, đuôi xe bị hư hỏng vô cùng nghiêm trọng, nếu thật sự trực tiếp đâm đầu vào, chắc là sẽ đâm cô nát thành bánh bao thịt mất.

Nguyễn Thu Thu rùng mình nhìn về phía chiếc xe của Từ Bích Ảnh. Xe việt dã màu đen đâm vào tường, kính xe vỡ vụn văng ra khắp nơi, linh kiện bên ngoài bắn tung tóe, nhìn là đoán được tốc độ của đối phương nhanh đến mức nào.

Nguyễn Thu Thu chậm rãi đi đến trước chiếc xe.

Đầu xe vặn vẹo biến dạng, cô gái ngồi trên ghế lái mặt đầy máu tươi, bị kẹt chặt trên ghế lái sống chết không rõ. Gương mặt kia vàng vọt, ảm đạm, bị mảnh kính vỡ đâm vào rách toác, nhìn càng thêm ghê người.

Đời này của Từ Bích Ảnh đã hoàn toàn xong rồi. Hành động của cô ta hôm nay đủ để cô ta ngồi tù mọt gông, cho dù là dùng tiền vớt vát, loại chuyện như có ý định mưu sát bà chủ của Gia Trừng tất nhiên sẽ khiến tất cả mọi chuyện của cô ta bị moi ra anh sáng, lăn qua lộn lại rồi thổi phồng lên khiến cả đời cô ta không được an bình.

Nguyễn Thu Thu vẫn còn mơ hồ nhớ trong truyện miêu tả Từ Bích Ảnh như thế này.

Nói cô ta không quá đơn thuần vì lúc nhỏ từng đã từng trải qua biến cố gia đình, cô ta khát vọng tình cảm và chốn về hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng lúc đó là câu chuyện đã gần đi đến hồi kết, Nguyễn Thu Thu lúc ấy vốn định chửi tác giả cưỡng ép vặn nhân vật vào cái khuôn vốn đã sụp đổ từ lâu.

Từ lúc bắt đầu, cuộc sống Từ Bích Ảnh đã được định trước là nhiều biến số, dễ thất bại.

Cô ta đem cuộc sống của mình gửi gắm cho người khác thì phải chấp nhận hậu quả như vậy thôi. Tương lai của cô không phải liên quan đến cô ta mà là liên quan chặt chẽ với người đàn ông mà cô ta “đặt cược”.

Nguyễn Thu Thu nhớ rõ, lúc cô xem xong hết cuốn sách này chỉ có một cảm nhận —-

Từ Bích Ảnh từ nhỏ đến lớn không có một chút sở trường nào, cho dù là theo đuổi Trình Tuyển hay là giữ lại Cố Du thì từ đầu đến cuối cô ta luôn sống tách rời với xã hội. Cô ta không có sở thích gì, bạn bè cô ta cũng chỉ khổ tâm nghiên cứu làm sao để gả cho đàn ông tốt, còn bày đủ loại mánh khóe cho cô ta. Cô ta không muốn làm việc, chỉ muốn làn muốn làm một người vợ nhàn hạ, giống như một đóa hoa thổ ti, dành cho chồng sự ấm áp và dịu dàng lớn nhất, muốn là một người phụ nữ đằng sau một người đàn ông thành đạt, luôn luôn ủng hộ đối phương.

Cho dù nam chính trong tiểu thuyết vĩnh viễn không ly hôn, sẽ luôn yêu nữ chính, không rời không bỏ. Nguyễn Thu Thu vẫn không nhịn được nghĩ, Từ Bích Ảnh không hề có bất kì liên hệ với cuộc sống của Cố Du, không có bất kì tiếng nói chung nào ngoại trừ chuyện nhà, một cuộc hôn nhân như vậy liệu sẽ duy trì được bao lâu.

Nếu ngày nào đó bọn họ ly hôn, liệu cô ta có còn dũng khí sống khí sống không?

Hiện tại xem ra… Từ Bích Ảnh, chưa hẳn có thể làm như cô ta nói: vững vàng không ngã.

Nguyễn Thu Thu nhìn bộ dạng thê thảm của cô ta, cũng không biết nên nói gì hơn, chỉ thở một hơi thật dài.

Sau lưng vang lên tiếng còi inh ỏi của xe cảnh sát vào xe cấp cứu, phảng phất như đang nói — từ ngữ liên quan đến ” tương lai”, “hi vọng”, “tốt đẹp” đều đang dần xa khỏi cuộc sống của Từ Bích Ảnh, dần dần biến mất.

Scroll Up