Vân Ngọc – Trà Ngân, hai cô bạn sống gần nhà, thân thiết với nhau như chị em ruột thịt. Suốt thời gian ngồi trên ghế nhà trường, cả hai luôn học cùng lớp với nhau. Giả như năm đó, trường học không xếp hai cô bạn vào cùng một lớp, một trong hai người lại trở về mè nheo với ba mẹ, nhất định chuyển lớp cho bằng được. Họ cùng có sở thích về văn chương, thích đọc truyện chữ lẫn truyện tranh, thích xem phim, rất nhiều sở thích tương đồng nên lúc đăng ký thi đại học, họ cũng có nguyện vọng chung ngành.
Bất ngờ, họ hàng của Vân Ngọc mách nước cho cô gái nhỏ về học bổng toàn phần của một trường đại học danh tiếng ở Hà Lan. Cô trở về nhà, cũng kể chuyện này cho Trà Ngân nghe, thuyết phục bạn thân cùng làm bộ hồ sơ ấn tượng để nộp đơn dự tuyển. Trớ trêu thay, ngay thời điểm chuẩn bị cho việc thi tuyển, bao gồm bài thi tự luận và một số bài thi đánh giá đầu vào, bà nội của Trà Ngân lại qua đời, đành phải bỏ dở một cơ hội đến trời Tây học cùng với Vân Ngọc.
Điều kiện kinh tế gia đình Trà Ngân cũng là khá giả, thừa khả năng nộp đơn vào học mà không cần đến học bổng. Chỉ là vì cô thương bà nội nhiều lắm, bao nhiêu năm ba mẹ bận rộn công việc làm ăn, đều một tay bà chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ. Thế nên cô muốn ở lại cùng gia đình để có mặt trong những ngày cúng thất, cúng 100 ngày và ngày giáp năm của bà và tạm thời chưa muốn xa nhà. Thêm phần nữa là đã muộn mất một năm, có bay qua đó cũng không thể chung lớp với Vân Ngọc như mong đợi, mà ở nhà cũng hơi neo người, cô đi rồi, ba mẹ cũng sẽ buồn biết bao nhiêu.
Vân Ngọc đi du học một năm, đêm nào cũng có thói quen chát chít với Trà Ngân. Biết bạn mình rất nhớ bà, không có mình bên cạnh sẽ mủi lòng, cô đơn, có khi sẽ yếu lòng với một người khác giới, mà Vân Ngọc đã quen với việc chỉ có hai đứa gắn bó keo sơn, thế nên cô nàng cũng sinh ra tính chiếm hữu. Lần nào cô cũng nhắc đi nhắc lại là Trà Ngân phải chờ cô về mới được yêu đương thoải mái. Bởi lúc nhỏ, họ đã có lời ước hẹn rất ngô nghê rằng lớn lên sẽ yêu cùng lúc, cưới cùng ngày.
Trà Ngân hiểu quá rõ tính cách chiếm hữu có phần trẻ con này của bạn nên vì sợ bạn thân cảm thấy buồn tủi như bị bỏ rơi, cô quyết định giấu đi chuyện mình đang yêu một anh nhân viên hiền lành, tốt tính, là cấp dưới trong công ty của ba mình đã ngót nghét gần năm trời. Cô quen anh khi nhiều lần đến công ty của ba chơi rồi sinh ra cảm mến. Đang buồn thương tiếc người bà quá cố, mà bạn mình lại đang ở xa, bỗng dưng có người an ủi, chia sẻ, Trà Ngân cảm thấy lòng mình có chút xao động. Người con trai ấy đủ chín chắn, đáng tin cậy nên dễ dàng đặt những dấu chân đầu tiên vào đường tim của Trà Ngân.
Ngày đó Vân Ngọc về nước, muốn dành cho bạn sự bất ngờ nên không thông báo trước. Cô nhìn bạn mình tay trong tay với người đàn ông mà mình chưa hề được nghe nhắc đến. Tim một chút đau, lòng một chút thất vọng, khi bạn mình chưa đủ lòng tin chia sẻ chuyện vui cùng mình. Có lẽ cô sẽ không quen nhưng cũng sẽ dần chấp nhận được bạn mình có một tình yêu tốt đẹp mà. Vân Ngọc thất thần bước đi, mắt nhòe cay nhớ về những kỷ niệm bạn bè đầy ắp niềm vui lẫn ngọt ngào, nhưng bây giờ lại có chuyện giấu diếm nhau.
Trà Ngân xoay đầu nhìn quán kem Tình Nhân, sửng sốt nhìn bóng dáng thân quen đang lê từng bước dài buồn bã, cô quên mất mười ngón tay hai người đang lồng vào nhau, giật ra chạy nhanh về phía bạn. Vân Ngọc vẻ mặt không cảm xúc, giọng có phần yếu ớt:
– Bà không đủ tin tưởng tôi nên có người yêu mà không nói. Tôi không đáng tin đến vậy sao. Thế còn hẹn ước năm xưa, cưới cùng ngày liệu có thể nào thành hiện thực?”
– Tôi không nói vì sợ bà buồn, giận tôi có tình yêu quên mất bạn bè. Tôi chỉ muốn chờ bà có người thương của mình rồi tôi mới kể chuyện của tôi thôi. Bà đừng buồn, đừng giận. Lời thề xưa sẽ được mà, tôi hứa, tôi thề đó!
Ầm… ầm… ầm…
Màn đêm chợt bắn ra những tia sét sáng rực, âm thanh chói tai làm nhiều người hoảng hốt. Hai luồng sáng giao nhau tạo thành mắt xoáy nhỏ, dần mở rộng biên độ, vì mọi người nhanh chân tìm chỗ trú sét mà không phát hiện. Mắt xoáy ấy kéo hai cô gái tóc dài đang giằng co với nhau trước đó vào bên trong. Phút chốc trời quang, âm thanh gầm gào của bầu trời lùi vào yên tĩnh.
Vì một lời thề vào đúng khắc linh nghiệm, bánh xe định mệnh xoay chuyển, Thượng Giới đem hai cô gái vào một thời không khác, cho cả hai những thử thách để kiểm chứng lời thề gắn bó của mình. Còn ở thời không này, nơi có người con trai tốt tính vừa mới yêu chưa đầy một năm, giờ không còn lại vết tích gì của hai cô gái nữa. Mọi ký ức của tất cả mọi người về Trà Ngân – Vân Ngọc bị gột rửa sạch sẽ hoàn toàn.
*******
Trà Ngân tỉnh dậy ở một khu rừng âm u, chỉ nghe tiếng chim chóc và tiếng lá cây rào rào. Cô sợ hãi, cô chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tâm lý cảnh giác nhắc cô nên ngụy trang một chút. Thế là cô lấy bùn đất tô trát đầy mặt. Cô bước từng bước chậm rãi, nghe ngóng đề phòng thú dữ. Cô quan sát xung quanh tìm ít nấm, phân biệt nào là nấm độc, nào là nấm có thể ăn được. Cô lấy nấm cất vào túi áo, dự trữ lúc đói có thể ăn một chút mặc dù cô biết mình bị dị ứng nhẹ với nấm. Cô nghĩ, trường hợp khẩn cấp có thể dùng những nốt dị ứng nhẹ trên người khi ăn phải nấm để dọa mấy tên biến thái, háo sắc cũng ổn.
Tiếng bước chân rầm rập, tiếng xe đẩy hàng nặng nề vọng lại mỗi lúc một gần. Lòng Trà Ngân nhen nhóm hy vọng, đêm nay không phải ngủ lạnh ở trong rừng. Cô đang cải trang xấu xí, tạm gọi là an toàn nên nhanh chóng chạy về phía âm thanh đoàn người đến gần. Bất ngờ là, bọn họ… bọn họ đều mặc quần áo cổ trang như trong phim kiếm hiệp cô từng xem qua rất nhiều trên ti vi. Cô xởi lởi bắt chuyện:
– Các anh đang đóng phim gì vậy? Phục trang đẹp mắt lắm. Tôi vô tình đi lạc không biết đường về, các anh cho tôi làm phụ tá ít ngày không cần lương, cho tôi cái ăn chỗ ngủ, vài hôm nữa tôi tìm cách liên lạc với gia đình rồi sẽ đi ngay được không?
– Ngươi là ai, nói nhảm gì đó. Chúng ta phải lên kinh thành cống nạp cho kịp. Khôn hồn thì biến, kẻo chết dưới lưỡi đao vô tình của bọn ta thì đừng có mà xuống Diêm vương than trời trách đất- tên mặc trang phục lính canh chĩa thanh đao về phía cô, mặt bặm trợn, âm thanh phát ra lạnh lẽo khô khốc.
– Cống nạp? Chuyện này là sao, nơi này là đâu?
Lòng Trà Ngân bủa vây rất nhiều câu hỏi cùng sự hoảng loạn. Những người trước mắt gương mặt đều như rô bốt không cảm xúc. Họ đi bộ, dắt ngựa đi qua đoạn rừng nhỏ hẹp. Trung tâm đoàn lính là một cỗ xe ngựa xa hoa, phía sau là những xe hàng rất chắc chắn, nhìn qua là biết có rất nhiều hàng hóa bên trong. Trà Ngân đè nén sợ hãi, cố gắng tìm hiểu về hoàn cảnh hiện tại. Cô nhẹ giọng nịnh nọt một tên lính có nét mặt phúc hậu, trông có vẻ dễ nhờ cậy khác.
– Tôi mới vừa bị cướp mất hành lý, giờ khó khăn vô cùng. Các người có thể mở lòng từ bi giúp tôi đi một đoạn được không. Qua khỏi đoạn nguy hiểm tôi nhất định không làm phiền mọi người thêm nữa.
Anh lính im lặng, nhìn phía chỉ huy một chút, thấy an toàn mới len lén nói với Trà Ngân:
– Ta cho ngươi theo cũng được, ngươi bí mật theo đoàn của chúng ta đi, tới đêm ta mang cho ngươi một bộ y phục giống bọn ta, ngươi cải trang rồi đi cùng bọn ta tới kinh thành. Giúp ngươi vậy thôi đó, chứ ta không có tiền bạc gì cho ngươi được nữa!!
Trà Ngân cảm ơn rối rít, làm theo kế hoạch ban đầu, thuận lợi trở thành một trong những lính canh vận chuyển cống phẩm. Trong lúc trò chuyện với người lính tốt bụng, cô giả vờ đau đầu do bị bọn cướp hành hung, quên mất bây giờ là năm nào, thời đại do ai nắm quyền. Hóa ra, cô đã xuyên không về một vương triều cổ đại không có trong lịch sử.
Phụ lục: ĐÔI DÒNG GIẢI THÍCH VỀ TRUYỆN
Đôi lời với các độc giả đang theo dõi bộ truyện xuyên không “Xuyên thời không, là bạn hay đối thủ” mình đang viết và đăng tải trên Facebook cá nhân về đại từ nhân xưng trong truyện. Mọi người có thắc mắc vì sao khi viết về nhân vật nữ chính, tác giả lúc lại dùng “cô”, khi lại dùng “nàng” không? Khẳng định là tác giả không gõ nhầm từ đâu nhé.
Theo ý tác giả, nữ chính đến từ tương lai, nhân xưng quen thuộc sẽ không dùng từ “nàng” vì đối với cô ấy sẽ có phần sến súa. Tác giả dùng từ “cô” để phân biệt rõ ràng mạch cảm xúc và suy nghĩ đang thuộc về nữ chính. Còn từ “nàng”, tác giả sẽ dùng khi các nhân vật thời cổ đại nhìn nhận về nữ chính của chúng ta. Một bộ truyện không thể chỉ đứng ở góc nhìn của nữ chính mà còn phải xoay chuyển ở nhiều góc độ của từng nhân vật trong truyện.
Các tình tiết bên trong đều là hư cấu, cho mọi người thỏa sức tưởng tượng về một thể loại xuyên không lạ lẫm. Không mới mẻ ở Trung Quốc, nhưng ở Việt Nam thì quả thật chưa được biết rộng rãi. Có nhiều người còn đặt câu hỏi với tác giả: Xuyên không là gì? Thực sự, đây là đề tài khá lạ ở nước mình. Tác giả chấp nhận thách thức, biết các bạn chưa ưa chuộng nhưng vẫn muốn tiếp tục để tạo nên sắc màu giải trí mới cho mọi người sau một ngày làm việc căng thẳng.
Hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ, cùng song hành với thế giới của hai nhân vật Trà Ngân – Vân Ngọc của chúng ta. Liệu giữa tình yêu và tình bạn, họ sẽ chọn con đường nào: trở thành bạn thân hay đối thủ đáng gờm của nhau khi cả hai cùng sở hữu ưu thế tri thức ở thế giới tương lai. Mời mọi người cùng theo dõi diễn biến mới nhất nhé!