Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Cố Thăng nói với cô bé nhân viên cửa hàng:
– À đúng rồi, cô lấy cái thắt lưng treo đằng kia xuống rồi thanh toán luôn thể.
Chiếc thắt lưng kia rất hợp với bộ váy của Nam Sơn.
Trang Diệu Y líu lưỡi, cái thắt lưng đó không hề rẻ hơn chiếc váy kia đâu, cô ta thật muốn xem Cố Thăng phồng má giả làm người
mập thế nào.
Nam Sơn đi tới. Cô không biết Cố Thăng và Trang Diệu Y đã đối chọi một hồi, chỉ thấy ánh mắt của Trang Diệu Y sai sai như đang
chờ xem kịch hay vậy.
Cô lười để ý, chỉ hỏi Cố Thăng đang tính tiền ở bên cạnh mình:
– Sao anh không hỏi em mà đã mua rồi?
Cố Thăng cười bảo:
– Chiếc váy đó đẹp mà, em mặc lại càng đẹp.
Anh nói không to không nhỏ, vừa đủ cho cả Trang Diệu Y và Kim Duyệt nghe thấy:
– Em đừng có tiếc tiền của anh nhé.
Nghe thấy câu này thì Nam Sơn nhận ra Cố Thăng đang trả đòn thay mình rồi.
Nam Sơn chỉ mím môi cười mà không nói.
Trang Diệu Y thấy thế thì nghĩ hai người kia đang châm chọc mình. Cô ta nghĩ bụng, cứ cười đi, tí nữa tiền trong thẻ mà không đủ
thì các người có muốn khóc cũng không xong.
…
Cố Thăng thanh toán xong xuôi.
Đáng tiếc là tình huống mà Trang Diệu Y trông đợi không xảy ra, trong mắt cô ta lóe lên vẻ thất vọng.
Nghĩ đến việc ngày mai Nam Sơn còn phải gặp Trang Diệu Y trong tiệc chia tay cuộc sống độc thân của chị họ cô, Cố Thăng quyết
định nể mặt cô ta một chút.
Anh nói:
– Tôi với Nam Sơn đi dạo đủ rồi, chúng tôi định về, hai người từ từ dạo nhé.
Trang Diệu Y cười khan:
– Tạm biệt.
Không ngờ tên giảng viên đại học Cố Thăng này lại lắm tiền hơn mình tưởng.
Cô ta nhìn theo bóng Nam Sơn và Cố Thăng rời đi rồi nghĩ, Nam Sơn ăn may thật, tìm trong đám giảng viên quèn mà cũng ra
một kẻ có tiền.
…
Về một phương diện nào đó, hành vi của Cố Thăng vừa rồi đã làm tổn thương nghiêm trọng đến thể diện và tự tôn đàn ông của
Kim Duyệt.
Kim Duyệt tằng hắng một tiếng rồi nói với Trang Diệu Y một câu chữa ngượng:
– Anh đoán tay giảng viên kia đã rút hết tiền trong thẻ để mua cái váy với chiếc thắt lưng đó rồi.
– Sao anh biết?
Trang Diệu Y hỏi.
Kim Duyệt nghiêm trang đáp:
– Ban nãy anh luôn nhìn vẻ mặt của anh ta, lúc nhìn thấy giá tiền, anh thấy anh ta chớp mắt với vẻ kinh ngạc lắm, chắc là thấy
quá đắt so với giá mình ước lượng rồi.
Trên thực tế thì ban nãy gã thả hồn ở đâu đâu chứ nào có chú ý đến Cố Thăng.
Nghe thấy thế, Trang Diệu Y bật cười sung sướng:
– Làm màu là phải trả giá đắt đấy. Em đoán có khi hai người họ về sẽ cãi nhau to.
Kim Duyệt nhìn bạn gái mình rồi thở phào một cái:
– Chắc thế.
– Honey à.
Trang Diệu Y lắc lắc cánh tay Kim Duyệt làm nũng:
– Tay giảng viên kia mà còn mua được hàng xa xỉ cho Nam Sơn, có phải anh cũng nên tỏ vẻ một tí không nào?
Tiêu rồi, tự vác đá đập chân mình rồi, biết thế gã đã không nói xấu sau lưng tên kia.
Kim Duyệt ra vẻ bình tĩnh rồi nhếch môi cười hỏi:
– Em muốn mua gì?
Trang Diệu Y bĩu môi:
– Em cũng thích chiếc váy kia, nhất định em mặc lên sẽ đẹp hơn Nam Sơn nhiều.
– Không thành vấn đề.
Kim Duyệt cố tỏ ra trấn định rồi làm bộ đại gia:
– Bạn nhân viên ra đây tôi nhờ chút.
Nhân viên cửa hàng đi tới rồi hỏi rất lịch sự:
– Xin hỏi hai vị cần gì ạ?
– Kim Duyệt nói:
– Chúng tôi muốn xem chiếc váy lông thiên nga đen kia, cô lấy một chiếc khác ra đây được không?
Nhân viên tỏ vẻ có lỗi:
– Ngại quá, chiếc váy mà chị ban nãy mới mua là chiếc váy lông thiên nga đen cuối cùng trong cửa hàng rồi ạ.
Cô chỉ vào chiếc váy trưng bày phía sau:
– Hai vị có thể xem những chiếc kia, chúng được thiết kế bởi cùng một nhà thiết kế, chất liệu cũng giống nhau đấy ạ.
Nhân viên cửa hàng chưa nói xong thì Trang Diệu Y đã ngắt lời, sắc mặt cực xấu:
– Không cần nữa, chúng ta đi.
Cô ta rũ mắt xuống tỏ vẻ tiếc nuối:
– Cô ta mặc chiếc váy kia đúng là làm xấu cả nó đi.
Trang Diệu Y nghĩ mình mặc lên thì đẹp hơn Nam Sơn nhiều.
Nhân viên cửa hàng mỉm cười:
– Hai vị đi thong thả nhé.
Chờ họ đi rồi, cô nàng nhân viên không nhịn được phải bật cười thành tiếng. Bộ lễ phục kia thích hợp với những cô gái cao gầy, cô
lùn ba mét bẻ đôi lại còn Sony siêu phẳng kia thì mặc làm sao được? Ảo tưởng sức mạnh thế không biết.
…
– Thật á? Ban nãy anh bảo cô ta thế thật à?
Nam Sơn cầm túi giấy, chắp hai tay ra sau rồi đi giật lùi.
Cố Thăng gật đầu rồi mỉm cười nhìn cô:
– Em là người yêu của Cố – Long Ngạo Thiên – Tiểu Thăng Thăng đó nha. Đương nhiên anh phải trả đũa thay em chứ.
– Được rồi được rồi.
Nam Sơn cười tủm tỉm khích lệ anh:
– Hôm nay Cố Ngạo Thiên cao mét tám.
Cố Thăng:
– Anh cao một mét tám bảy lận.
– Thế thì cao hai mét bảy.
– Vậy còn nghe được.
Cố Thăng đi mấy bước về phía trước, đặt tay lên vai Nam Sơn rồi quay người cô lại nửa vòng:
– Tay trong tay đi với nhau nào.
Nam Sơn nghiêng đầu cười với anh:
– Đây, cho anh khoác tay đó.
Hai người về đến nhà Nam Sơn.
Nhà vẫn để đèn nhưng không thấy bà Hứa đâu, có lẽ đã đi ngủ rồi.
Hai người đánh răng rửa mặt, chúc nhau ngủ ngon rồi ai về phòng nấy ngủ say.
…
Khi ba Nam tỉnh dậy thì đầu đau như búa bổ vì di chứng say rượu. Ông không thấy mẹ Nam đâu cả, chắc là đi nấu bữa sáng rồi.
May mà hôm nay là thứ bảy, ông không phải đi làm.
Ông mặc quần áo chỉnh tề rồi mắt nhắm mắt mở đi đánh răng rửa mặt.
Vừa ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngát.
Ông vào nhà ăn thì nhìn thấy sủi cảo tôm, xíu mại, cháo cá đặt la liệt trên bàn, bên cạnh còn có một bình trà ô long.
– Ông dậy rồi à? Mau ngồi xuống, sắp được ăn rồi.
Bà Hứa đi từ trong bếp ra, trong tay còn cầm theo một đĩa quẩy.
Ba Nam gật đầu rồi ngồi xuống, nhìn bàn thức ăn linh đình mà đắng hết cả lòng.
Sau khi vợ ông theo đuổi được ông rồi thì không còn làm bữa sáng phong phú thế này nữa, mãi cho đến lúc thằng nhóc Cố Thăng
kia tới đây.
Hết đẹp là hết yêu thương, rốt cuộc ông cũng hiểu rồi.
Ông hỏi:
– Sơn Sơn còn đang ngủ à?
Bà Hứa nhìn về phía sau ông:
– Nó ra kia rồi, hai đứa cùng ra ăn sáng.
– Ừ,
Ba Nam đáp lạnh nhạt, thằng nhóc kia được nếm thử tay nghề của bà xã mình, hời cho nó quá.
– Chào buổi sáng bác ạ.
Ba Nam hơi gật đầu:
– Chào buổi sáng.
Bốn người cùng ăn bữa sáng.
Ba Nam gắp sủi cảo tôm lên cắn một miếng, mùi vị thơm ngon tan chảy trên đầu lưỡi.
Ông kinh ngạc lắm, đã lâu rồi bà xã không làm món này, không ngờ tay nghề không những không xuống mà còn tiến bộ thêm.
Ba Nam sung sướng ăn mấy miếng rồi nhấp một ngụm trà ô long.
Sau đó ông cầm đũa rồi nhìn về phía đĩa xíu mại. Khác với xíu mại bán ở ngoài, xíu mại bà Hứa làm cực kì khéo, tỏm một miếng
một chiếc ngon ơ.
Ông khen không ngớt miệng:
– Tay nghề của bà xã đúng là càng ngày càng cao siêu.
Bà Hứa lắc đầu cười:
– Không phải tôi làm đâu, Cố Thăng dậy từ năm giờ sáng đi chợ mua đồ tươi với tôi rồi về nấu đó.
Hôm nay bà nhìn Cố Thăng loay hoay trong bếp thì ngạc nhiên lắm. Mãi đến lúc nghe anh nói muốn lập công chuộc tội thì bà mới
hiểu ý anh.
Nhìn cách dùng dao thuần thục của Cố Thăng, bà Hứa biết câu “Cố Thăng phụ trách việc nấu cơm” kia không phải là gạt bà. Bà
càng nhìn lại càng thấy vừa lòng với anh con rể này hơn.
– … Thế à?
Ba Nam nói rồi im lặng.
Trong tình huống này, lẽ ra ông phải cứng rắn buông đũa rồi quát lên: “Không ăn!” mới đúng.
Thế nhưng hiện thực lại là… ngày mai Cố Thăng đã đi rồi, không biết sau này còn được ăn bữa sáng ngon thế nữa không, thôi cứ
ăn nhiều thêm chút.
Còn vụ cúp máy ấy hả? Đợi ông ăn no rồi tính sổ cũng không muộn mà.
Ông cúi đầu ăn cháo, cháo nấu cá tươi, ngon quá đi thôi.
Ông cứ tưởng mình không ăn hết, ai ngờ chẳng biết đã giải quyết xong cả bát cháo to từ bao giờ.
Thấy mọi người đều lục tục buông đũa, ba Nam mới tằng hắng một tiếng rồi nói:
– Tiểu Thăng Thăng à, cháu có ý kiến gì với việc bác gọi con gái bác là Sơn Sơn hả?
Ăn đồ người ta nấu rồi cũng không ngại nói nặng lời, ai bảo ông không chống cự được sức quyến rũ của đồ ngon chứ?
Ông là người có nguyên tắc đó nha!
Cố Thăng biết không trốn nổi rồi. Thấy thái độ của bác trai tốt hơn nhiều tưởng tượng của mình, anh nói:
– Bác cho cháu giải thích ạ.
– Nói đi!
Cố Thăng giải thích:
– Hôm đó Nam Sơn giao điện thoại cho cháu giữ hộ, lúc bác gọi tới, cháu nhìn thấy ảnh đại diện là một người đàn ông trẻ cực kì
đẹp trai phong độ thì thấy cảm giác nguy cơ cao quá chừng. Cháu hỏi bác là ai, bác nói bác là người đàn ông thân thiết với Nam
Sơn nhất, cháu kích động quá nên mới… cúp máy của bác hết lần này đến lần khác.
Anh nhìn ba Nam với ánh mắt chân thành:
– Cháu sai rồi, cháu không nên cúp máy của bác vì ghen tị bác quá đẹp trai.
Anh nói thiết tha:
– Đều tại cháu hết.
Anh dừng một chút rồi tiếp lời:
– Nếu bác có gì sai, thì cái sai duy nhất chính là phong độ quá đấy ạ.
Ba Nam nghe xong thì im lặng hồi lâu.
Câu xin lỗi này không giống ông tưởng tượng cho lắm. Sao ông nghe xong lại thấy vui vui là thế nào nhỉ? Thế này làm sao mà
ông quát người ta cho nghiêm khắc được?
Một lúc lâu sau, ba Nam mới nói:
– Thăng Thăng à, cúp máy của người khác là bất lịch sự đó, lần sau không được làm thế nữa nhé.
– Vâng, sau này cháu sẽ chú ý ạ.
Quả nhiên, muốn có được trái tim của người đàn ông thì phải bắt đầu từ cái dạ dày.
Tối qua trong lúc tản bộ, Cố Thăng nói với Nam Sơn rằng không biết phải đốn hạ ba Nam như thế nào. Nam Sơn bảo anh làm đồ
ăn ngon để tăng thiện cảm đi.
Ba Nam không thể chống đỡ được sự cám dỗ của đồ ăn ngon. Năm đó bà Hứa thích vẻ ngoài của ba Nam, sau một thời gian mới
thích con người của ông.
Có vô số cô gái thích ông, bà Hứa thắng họ chính là nhờ vào tay nghề nấu nướng tuyệt vời.
…
Tối hôm đó, Cố Thăng đưa Nam Sơn đến tham gia tiệc chia tay cuộc sống độc thân của chị họ Nam Linh, bữa tiệc được tổ chức ở
nhà bố mẹ Nam Linh.
Vì Nam Linh chỉ mời các chị em gái nên Nam Sơn không đưa Cố Thăng đi theo.
– Chị họ em ở trong tiểu khu này, em vào nhé. Bao giờ xong em gọi cho anh đến đón nha.
Nam Sơn ngồi trên ghế phó lái nói với Cố Thăng.
Cố Thăng ra dấu OK với cô:
– Gọi cho anh trước nửa tiếng nhé.
– Okay.
…
Đúng lúc đó, Kim Duyệt cũng đưa Trang Diệu Y đến trước cửa tiểu khu nhà Nam Linh.
Trang Diệu Y nhìn thấy Nam Sơn bước xuống từ xe của Cố Thăng thì kinh ngạc nhíu mày:
– Đó không phải là Nam Sơn sao? Sao cô ta lại bước từ cái xe Q/Q vàng chóe kia xuống nhỉ?
Kim Duyệt nghe xong nhìn sang thì thấy đúng là như thế. Gã không nhịn được bật cười thành tiếng:
– Có khi lần trước anh nói đúng thật đó, tay bạn trai của Nam Sơn thực ra chẳng có tiền của gì đâu, lúc anh ta mua bộ váy kia
chắc phải dốc túi ra rồi.
Trang Diệu Y đồng ý ngay tắp lự:
– Tìm đàn ông là phải như honey của em này, ổn định mới là tốt nhất.
– Ồ?
Kim Duyệt nhìn đuôi xe của chiếc Q/Q với vẻ nghi hoặc.
– Sao thế anh?
Kim Duyệt nói ra nghi vấn của mình:
– Anh thấy chiếc xe kia hơi cũ rồi. Cố Thăng còn trẻ như vậy, hẳn là không nên mua nó mới đúng.
Trang Diệu Y đảo mắt một cái, một suy đoán nảy ra trong lòng cô ta:
– Đừng bảo là tên Cố Thăng này mua một cái xe second – hand nhé.
– Có thể lắm.
Trang Diệu Y cười cười lấy di động ra rồi chụp tách tách mấy cái, sau đó cô ta mở wechat rồi gửi biển số xe kia cho Kim Duyệt.
– Honey à, em gửi biển số xe của Cố Thăng vào di động cho anh rồi, anh điều tra cho em xem có phải anh ta đi thuê xe không
nhé? Hôm qua anh ta chọc em tức trào máu, để em xé rách cái mẽ ngoài của anh ta làm phúc cho Nam Sơn đi.
Kim Duyệt đồng ý ngay:
– Giao cho anh, chỉ một buổi tối là anh xong liền.